Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 352: Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như một đỉnh nón xanh đeo lên đầu

**Chương 352: Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như đội một chiếc mũ xanh lên đầu**
Hỏi thế gian sầu muộn có thể đến nhường nào, chẳng khác nào việc đội một chiếc mũ xanh[1] lên đầu.
Muốn làm một anh hùng trong cái thời thế chó má này, thật sự quá là khó khăn.
Sư tôn đã thi triển toàn bộ ba chiêu kiếm thức, nhưng vẫn không thể đả thương Hắc Long mảy may.
Giờ phút này, Lục Tiểu Xuyên quả thật có chút cảm giác bó tay hết cách.
Nếu xét về thực lực, xem ra không ổn, chỉ có thể nhận thua.
Hiện tại, cũng chỉ có thể liều át chủ bài thì mới có một tia hi vọng.
Phải làm thế nào đây?
Là bất chấp liều mạng, dùng cách này để kích thích đạo lực lượng mà sư tôn để lại trong cơ thể, hay là thử vận dụng Hỗn Độn lỗ đen xem có thể thôn phệ oán khí của Hắc Long hay không?
Nếu lựa chọn phương án trước, có phần quá mạo hiểm.
Chỉ cần sơ sẩy nửa phần, vậy thì coi như xong đời, trở thành mồi cho Hắc Long.
Còn phương án sau, cũng mạo hiểm không kém.
Chỉ cần sai sót một chút, vậy thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Lúc này, Hắc Long dường như bị Lục Tiểu Xuyên chọc giận hoàn toàn.
Nó không cho Lục Tiểu Xuyên nhiều thời gian suy tính, lần nữa gào thét hướng về phía Lục Tiểu Xuyên tấn công.
Con rồng này giống như từ vực sâu Địa Ngục bò ra, mang theo hắc ám khí tức tử vong ngập trời, mang theo tư thế diệt thế mà đến, tựa như Diêm La giáng thế, hạ xuống phán quyết tử vong.
Lục Tiểu Xuyên cũng không ngốc, biết rõ không đánh lại cũng không đả thương được con Hắc Long này, đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng nó cứng đối cứng.
Cho nên, thấy Hắc Long tấn công tới, Lục Tiểu Xuyên lập tức lựa thế, nhanh chóng tháo chạy.
Đương nhiên, Lục Tiểu Xuyên không phải là thật sự bỏ chạy, mà là không muốn đối đầu trực diện với Hắc Long, lợi dụng ưu thế tốc độ để né tránh thế công hung mãnh của nó, sau đó tìm cơ hội xuất thủ.
Dù sao, con Hắc Long này cũng chỉ là một tử vật, vẻn vẹn chỉ là một con rối bị Hắc Long oán khí điều khiển mà thôi.
Hắc Long oán khí tuy còn một chút ý thức "bản thân", nhưng dù sao cũng không phải sinh mệnh chân chính.
Cho nên, xét về mặt trí tuệ, so với sinh mệnh chân chính, khẳng định vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Mà Lục Tiểu Xuyên hiện tại chính là muốn lợi dụng sự chênh lệch về mặt trí tuệ này của Hắc Long, để chơi chiến thuật với nó.
Địch đuổi ta lui, địch lui ta tiến, địch tấn công ta tránh, địch co lại ta quấy nhiễu.
Giờ phút này, Lục Tiểu Xuyên vận dụng sách lược như vậy, rất tốt khống chế con Hắc Long kia.
Khiến con Hắc Long kia tựa như ruồi mất đầu, điên cuồng truy đuổi, nhưng lại luôn bị Lục Tiểu Xuyên dắt mũi, hoàn toàn không có cách nào bắt kịp hắn.
Cũng may Hắc Long không phải là Hắc Long sống, bằng không mà nói chỉ sợ sớm đã thẹn quá hóa giận rồi.
Hắc Long không biết mệt mỏi, tiếp tục điên cuồng truy đuổi, hai bên tựa như đang đánh du kích.
Nhưng ở trong mắt U Hoang Thánh Chủ, Hắc Long hoàn toàn bị Lục Tiểu Xuyên dắt mũi đùa bỡn.
Có cảm giác như hoàn toàn bị Lục Tiểu Xuyên đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Điều này khiến U Hoang Thánh Chủ không khỏi ngầm bội phục Lục Tiểu Xuyên.
Tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có thủ đoạn lão luyện như thế, đúng là không tầm thường.
Lục Thánh Tử, quả thực rất thông minh.
Vượt xa biểu hiện mà độ tuổi này của hắn nên có.
Khiến người ta không thể không bội phục.
Thật sự là tám đại thánh địa trong suốt 100.000 năm qua chưa từng sinh ra người nào có thể sánh ngang với Lục Tiểu Xuyên.
Chuyện như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thật sự khó có thể tin nổi.
Quả thực quá khó mà tưởng tượng được.
Lục Tiểu Xuyên là một Chân Long tiềm ẩn, hắn không nên bị giam cầm trong cái ao nhỏ Bát Hoang chi địa này, sân khấu của hắn phải là thiên địa rộng lớn hơn.
Phải là Hắc Long giới, thậm chí là Cửu Long thế giới mênh mông hơn.
Nghĩ đến đây, U Hoang Thánh Chủ không khỏi lắc đầu, thay Lục Tiểu Xuyên cảm thấy tiếc hận.
“Đáng tiếc, Bát Hoang chi địa của chúng ta bị kết giới phong tỏa, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.”
“Ngay cả cường giả ngoại giới, đều không thể đột phá kết giới, tiến vào Bát Hoang chi địa của chúng ta.”
“Thiên địa linh khí của Bát Hoang chi địa, càng ngày càng mỏng manh, càng ngày càng không thích hợp tu luyện, cũng càng ngày càng khó sinh ra cường giả chân chính.”
“Hiện tại, ngay cả cảnh giới thành tiên, cũng đều rất khó sinh ra.”
“Thiên địa linh khí mỏng manh, không có tài nguyên tu luyện, càng không có công pháp tu luyện lợi hại gì.”
“Lần này vì trợ giúp Lục Tiểu Xuyên đột phá, tám đại thánh địa chúng ta đã dốc sạch vốn liếng.”
“Về sau, muốn tu luyện chỉ sợ là vô cùng khó khăn.”
Nghĩ đến đây, U Hoang Thánh Chủ nhịn không được lắc đầu liên tục.
Một là thay Lục Tiểu Xuyên cảm thấy tiếc hận, hai là bất đắc dĩ.
Bất quá bây giờ nghĩ những thứ này, còn hơi sớm.
Trước mắt, vẫn là phải nghĩ cách chiến thắng Hắc Long, cứu vớt thiên hạ chúng sinh.
Tình huống hiện tại, vẫn rất không lạc quan.
Mặc dù nói Lục Tiểu Xuyên hiện tại đã khống chế được Hắc Long, trong thời gian ngắn cũng coi như đứng ở thế bất bại.
Nhưng vấn đề là, thứ ta muốn không phải là bất bại, mà là thắng lợi.
Không chỉ là phải thắng, mà còn phải thắng nhanh chóng.
Thời gian kéo càng lâu, xác suất kết giới kia bị yêu thú cùng Hắc Ma công phá càng lớn, tám đại thánh địa thương vong hy sinh cũng sẽ càng nhiều.
Đây là một vấn đề rất nan giải.
Cho nên, nhất định phải nhanh chóng giải quyết trận chiến.
Nhưng bây giờ vấn đề là, muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, hiển nhiên không hề dễ dàng.
Đó không phải là một chuyện đơn giản.
Lục Tiểu Xuyên cũng đang không ngừng thay đổi sách lược chiến thuật, không ngừng tiến hành các loại thử nghiệm.
Hắn lợi dụng ưu thế tốc độ, thỉnh thoảng đánh lén, công kích bất ngờ.
Thường thường có thể khiến băng đảng rồng kia trở tay không kịp.
Nhưng mà cho dù có thành công làm được như vậy, cũng vẻn vẹn chỉ là có thể để lại trên thân Hắc Long một vết thương không đau không ngứa.
Cho dù Lục Tiểu Xuyên đã để lại trên thân Hắc Long hơn một trăm vết thương.
Đánh cho Hắc Long da tróc thịt bong, nhìn có chút rợn người.
Nhưng lại vẫn không giải quyết được vấn đề gì.
Vẫn không thể nào đả thương Hắc Long mảy may.
Thực lực của Hắc Long, không hề bị ảnh hưởng.
Điều này thật khó giải.
Khiến Lục Tiểu Xuyên rất bất đắc dĩ.
Nếu như dựa theo kinh nghiệm giết những Hắc Ma kia, chỉ sợ muốn đánh bại Hắc Long, chỉ có một biện pháp.
Đó chính là chém toàn bộ đầu của Hắc Long xuống.
Nhưng vấn đề là muốn chém đầu Hắc Long xuống, thật sự quá khó khăn.
Đầu của Hắc Long không giống như đầu Hắc Ma nhỏ bé.
Đầu của Hắc Long to như một ngọn núi nhỏ, đường kính vượt qua mười mét.
Cái đầu to lớn như vậy, lại còn bị lân phiến cứng rắn bao trùm, muốn chém xuống, khó khăn biết nhường nào?
Chỉ riêng việc chém, đã là rất khó.
Huống chi, Hắc Long bảo vệ đầu của nó rất cẩn mật.
Lục Tiểu Xuyên cũng đã thử qua mấy lần, nhưng đều không thể thành công.
Muốn thực sự tiếp cận, đã vô cùng khó.
Muốn chém xuống, vậy thì gần như là một nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, có lẽ đây chính là cơ hội thắng duy nhất.
Nếu như không làm được, vậy thì muốn thắng cơ hồ là chuyện không thể nào.
Thực lực của con Hắc Long này, đúng là quá mạnh mẽ.
Thực lực mạnh, phòng ngự biến thái, lại là vật bất tử, quả thực vô địch.
Nhưng không còn cách nào, Lục Tiểu Xuyên nhất định phải liều mạng.
Dù là chỉ có một phần vạn khả năng, đều phải dốc hết toàn lực.
Lục Tiểu Xuyên không thể thua, hắn chỉ có thể thắng, và nhất định phải thắng.
[1] Mũ xanh: Trong tiếng Trung Quốc, "đội mũ xanh" (带绿帽子) là một thành ngữ ám chỉ việc bị vợ cắm sừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận