Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 168: Kỳ thực ta là một cái vô cùng một lòng nam nhân

**Chương 168: Kỳ thực ta là một nam nhân vô cùng chung thủy**
Nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên lắc đầu thở dài, Dịch Đại Sư cũng lập tức nhíu mày, nghi hoặc khó hiểu đứng lên.
Dịch Đại Sư là hạng người thông minh cỡ nào?
Hắn làm sao không biết vừa rồi Lục Tiểu Xuyên nói như vậy, là vì tự nâng cao giá trị bản thân, đòi hỏi thêm lợi ích.
Điều này rất phù hợp với tính cách tham tiền của Lục Tiểu Xuyên.
Ngay cả lông cừu của những linh hoa, linh thảo ở khu đông và khu tây hắn cũng vơ vét, Lục Tiểu Xuyên đã đem hành vi tham tiền này diễn dịch đến mức phát huy vô cùng tinh tế.
Ít nhất trong số các thiên kiêu của thánh địa, chưa từng có ai như vậy.
Cho nên, Dịch Đại Sư cũng vừa ý, đúng là thật lòng muốn thu Lục Tiểu Xuyên làm đệ tử.
Ánh mắt của Dịch Đại Sư rất cao, nên những năm qua vẫn luôn không tìm kiếm được một đệ tử nào ưng ý.
Lục Tiểu Xuyên có thể nói là hoàn toàn thỏa mãn mọi ảo tưởng của hắn về một đệ tử, thậm chí còn vượt xa yêu cầu của hắn rất nhiều lần.
Kỳ tài Đan Đạo khoáng cổ như vậy, phóng mắt vạn cổ cũng chỉ có lần này là có một.
"Điều kiện còn chưa đủ sao?" Dịch Đại Sư khẽ nhíu mày nhìn Lục Tiểu Xuyên hỏi một câu.
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nói: "Không phải vậy, điều kiện của Dịch Đại Sư, e rằng trong toàn bộ thánh địa cũng không tìm ra người thứ hai, chỉ là..."
"Ta đã có sư tôn, nên ta không thể lại bái Dịch Đại Sư ngài làm thầy."
Nghe vậy, Dịch Đại Sư lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngược lại là một người rất phóng khoáng, nói: "Không sao cả, ta biết ngươi có sư tôn, nhưng điều này cũng không hề xung đột."
"Thiên tài có vài sư tôn đều là chuyện rất bình thường, ví dụ như vậy có ở khắp nơi."
"Tương lai của ngươi không thể đo lường, sau này khi đứng ở tầng thứ cao hơn, có lẽ còn sẽ có những sư tôn cường đại hơn."
"Việc này, ta nghĩ sư tôn của ngươi là Tuyền Cơ tiên tử cũng có thể hiểu được."
Lục Tiểu Xuyên lại lắc đầu nói: "Không phải vấn đề sư tôn ta có thể hiểu hay không, mà là vấn đề ta không thể nào tiếp thu được."
"Ta tuy rằng nhìn có vẻ có chút phóng túng, nhưng kỳ thực ta là một nam nhân phi thường chung thủy."
"Sư tôn đối với ta có ơn tri ngộ, mặc dù nói nàng bất luận thực lực, cảnh giới, địa vị hay quyền thế đều kém xa Dịch Đại Sư ngài, nhưng nàng vẫn là sư tôn không thể thay thế trong lòng ta, là người thân nhất của ta trên đời này."
"Nếu ta bái Dịch Đại Sư ngài làm thầy, chẳng phải tương đương với việc vượt quá giới hạn sao?"
Vượt quá giới hạn?
Dịch Đại Sư vẻ mặt vô cùng nghi hoặc khó hiểu nhìn Lục Tiểu Xuyên, đây là ý gì?
"Tóm lại, Lục mỗ ta cả đời này chỉ có một sư tôn, đó chính là Tuyền Cơ tiên tử."
"Bất kỳ người nào khác, ta cũng sẽ không bái làm thầy."
"Nữ nhân đều hẹp hòi, ta nghĩ sư tôn ta cũng nhất định không thích ta bái người khác làm thầy."
"Phần trung thành này, ta muốn dành cho nàng."
Lục Tiểu Xuyên kiên quyết nói.
Đây là nguyên tắc hắn không thể thay đổi.
Mặc dù nói vừa rồi Lục Tiểu Xuyên thật sự rất động lòng.
Không còn cách nào, Dịch Đại Sư đưa ra điều kiện thật sự quá nhiều, ai mà không động lòng?
Nếu thật sự có thể ôm đùi Dịch Đại Sư, vậy sau này đan dược chẳng phải là được bao ăn no sao?
Tốc độ tăng tiến cảnh giới cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nếu không, làm sao k·i·ế·m được nhiều tiền như vậy, nghĩ thôi cũng đủ khiến Lục Tiểu Xuyên cảm thấy bó tay toàn tập.
Dịch Đại Sư lập tức trầm mặc.
Hắn ngược lại là cực kỳ thưởng thức phần trung thành của Lục Tiểu Xuyên đối với sư tôn.
Trên đời này, sư tôn nào mà không thích đệ tử như vậy?
Người hướng lên cao, nước chảy về chỗ trũng là không sai, nhưng nếu nói đệ tử của mình sau này cường đại liền bái người mạnh hơn làm thầy mà trong lòng mình dễ chịu, vậy khẳng định là lừa người.
Dịch Đại Sư vẻ mặt ưu thương.
Hạt giống tốt như vậy, cuối cùng vẫn là phải bỏ lỡ sao?
Vật không thuộc về mình, không thể cưỡng cầu!
Dịch Đại Sư bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
Lần đầu tiên trong đời hắn muốn nhận đệ tử, lại còn thảm tao cự tuyệt, đây là chuyện gì vậy?
Hắn chính là Dịch Đại Sư a!
Ở thánh địa, địa vị không hề thua kém một trưởng lão.
Lại còn có người cự tuyệt trở thành đệ tử của hắn?
Nếu việc này truyền ra ngoài, chẳng phải Lục Tiểu Xuyên sẽ bị người người phỉ nhổ sao?
"Xem ra chúng ta cuối cùng vẫn là không có duyên phận, thôi vậy, không cưỡng cầu, chiếc đỉnh kia coi như là món quà gặp mặt." Dịch Đại Sư lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Lục Tiểu Xuyên nhìn Dịch Đại Sư, nói: "Kỳ thực, vẫn còn biện pháp dung hòa."
Biện pháp dung hòa?
Dịch Đại Sư vẻ mặt vô cùng nghi hoặc khó hiểu nhìn Lục Tiểu Xuyên.
"Hay là sau này ta gọi ngài là lão sư, coi ngài như học sinh."
"Như vậy, ngài vẫn có thể dạy ta Đan Đạo, để ta kế thừa y bát của ngài."
Lão sư?
Dịch Đại Sư nhíu mày nhìn Lục Tiểu Xuyên, trầm mặc một lát, mới nói: "Thân phận lão sư có phải hơi thấp không?"
"Trong số các sứ giả của thánh địa, có rất nhiều người sẽ trở thành lão sư của ngươi, ngày sau sẽ vì các ngươi mà thụ nghiệp giảng bài."
"Ta trước kia cũng từng làm lão sư, giảng bài cho các thiên kiêu."
"Ta cần chính là đệ tử, đệ tử thân truyền, chứ không phải học sinh không có bất kỳ thân phận nào."
Lục Tiểu Xuyên lắc đầu nói: "Dịch Đại Sư nói vậy là sai rồi, ở quê hương của chúng ta, kỳ thực lão sư trong suy nghĩ của học sinh có địa vị rất cao, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, đây là truyền thống của quê hương ta."
"Nếu học sinh nhiều, có lẽ tình cảm thầy trò sẽ có chút lơ là."
"Nhưng nếu Dịch Đại Sư chỉ có một học sinh là ta?"
"Vậy thì kỳ thực, về mặt tình cảm mà nói, cũng không khác biệt nhiều so với đệ tử."
"Nên hình dung thế nào đây, giống như quan hệ giữa con ruột và con nuôi."
"Đệ tử là con ruột, còn học sinh là con nuôi."
"Nhưng rất nhiều con nuôi còn tốt hơn cả con ruột, không phải sao?"
"Khác biệt duy nhất, có lẽ chính là thiếu đi mối quan hệ 'huyết thống'."
"Ta muốn giữ vững nguyên tắc của mình, không thể lại bái người khác làm thầy."
"Nhưng nhận Dịch Đại Sư làm lão sư, trở thành học sinh duy nhất của Dịch Đại Sư, theo Dịch Đại Sư học tập Đan Đạo, vậy thì không trái với nguyên tắc, vẫn có thể được."
Đối với những lời này của Lục Tiểu Xuyên, Dịch Đại Sư tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Những lời lẽ mới lạ như vậy, cũng coi như là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Quan hệ giữa lão sư và học sinh, ở trong thánh địa đúng là vô cùng nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức có thể nói gần như không có bất kỳ quan hệ thực chất nào.
Cái gọi là lão sư, chẳng qua là đúng hạn đến lớp giảng dạy cho các thiên kiêu mà thôi.
Lúc lên lớp là lão sư, sau khi tan học lại là sứ giả.
Nhưng đệ tử lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Đệ tử là phải dập đầu bái sư, cả đời trung thành.
Đây chính là trói buộc về mặt đạo nghĩa.
Khái niệm học sinh, Dịch Đại Sư vẫn cảm thấy quá nhạt nhẽo.
Cũng không phải là điều hắn muốn.
Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Lục Tiểu Xuyên, Dịch Đại Sư cũng hiểu rõ, nếu không đáp ứng biện pháp dung hòa này, Lục Tiểu Xuyên chắc chắn sẽ không thỏa hiệp bái hắn làm thầy.
Cho nên, hiện tại đối với Dịch Đại Sư mà nói, là một vấn đề nan giải không nhỏ.
Hay là, trước tiên có thể đáp ứng Lục Tiểu Xuyên, sau này từ từ thuyết phục?
Không chừng ở chung lâu, Lục Tiểu Xuyên sẽ đổi ý?
Giữa nam nữ còn có thể lâu ngày sinh tình, giữa nam nam ở chung lâu ngày sinh chút tình thầy trò cũng không quá đáng chứ?
Nghĩ tới đây, Dịch Đại Sư mới cảm thấy bình thường trở lại đôi chút.
Dịch Đại Sư gật đầu với Lục Tiểu Xuyên: "Cũng được, vậy ta tạm thời nhận ngươi làm học sinh."
"Ngươi có thời gian rảnh có thể tới chỗ ta học tập Đan Đạo."
Lục Tiểu Xuyên lập tức gật đầu, hành lễ học sinh với Dịch Đại Sư: "Lão sư tốt."
"Vậy ngươi về trước đi, có thời gian rảnh thì tùy lúc tới." Dịch Đại Sư phất tay với Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên nói: "Lão sư, lời ngài vừa nói còn giữ lời không?"
Dịch Đại Sư nghĩ ngợi một chút, rồi trả lời: "Về cơ bản là giữ lời."
Cơ bản?
Cũng được đi, dù sao cũng chỉ là học sinh, không phải đệ tử thân truyền.
"Còn có việc gì sao?" Thấy Lục Tiểu Xuyên không có ý định rời đi, Dịch Đại Sư hỏi.
"Không có việc gì."
"Vậy sao ngươi không đi?"
"Quá trình đi đến sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận