Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 225: Trong nhân thế, còn có so cái này càng chuyện đau khổ sao?

**Chương 225: Trong nhân thế, còn có chuyện gì đau khổ hơn thế này?**
Lục Tiểu Xuyên tặc lưỡi mấy cái.
Ý của Vũ Văn Vũ, hắn sao có thể không hiểu?
Đạt tới cấp bậc trung phẩm Đạo khí, đây là bảo vật không nhiều lắm.
Mà Đạo khí này còn tương đối đặc thù, cho nên chỉ cần vừa ra tay, liền sẽ bị người của Đông Hoang Thánh Địa nhận ra.
Hơn nữa, Lục Tiểu Xuyên cũng cảm giác rõ ràng món trung phẩm đạo khí này đã có chủ.
Cho nên, chủ nhân Đạo khí cũng có thể cảm ứng được.
Cho dù là giấu trên người, đặt trong nhẫn không gian, chỉ cần chủ nhân Đạo khí này đến gần, thì đều có thể cảm ứng được, tìm kiếm đến.
Bởi vậy, nếu cầm món trung phẩm đạo khí này, thì tương đương với việc lưu lại một cái chuôi cho Đông Hoang Thánh Địa.
Một khi bị người của Đông Hoang Thánh Địa phát hiện, thì tự nhiên sẽ biết hắn Lục Tiểu Xuyên chính là h·ung t·hủ s·át h·ại Bách Lý Kinh Vân năm người.
Đến lúc đó, Lục Tiểu Xuyên dù c·hết không thừa nhận cũng vô dụng.
Chỉ cần không có chứng cứ xác thực, Lục Tiểu Xuyên khẳng định sẽ đ·ánh c·hết cũng không thừa nhận.
Nhưng nếu bằng chứng rành rành bày ra trước mặt, thì không thừa nhận cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Chính bởi vậy, cho nên Lục Tiểu Xuyên lúc này mới xoắn xuýt.
Quá xoắn xuýt.
Thượng thiên tại sao lại cho hắn Lục Tiểu Xuyên ra một đạo nan đề như vậy chứ?
Vài tỷ ngay trên tay, lại không dám lấy đi?
Trong nhân thế, còn có chuyện gì thống khổ hơn thế này sao?
Việc này quả thực so với đoạt nàng dâu của Lục Tiểu Xuyên còn khiến hắn cảm thấy khổ sở hơn.
"Lục Thánh tử, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn."
"Nếu không một khi có người phát hiện, thì sẽ phiền phức."
Vũ Văn Vũ lại nói một câu.
Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý.
Nơi này quả thực không nên ở lâu, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Vạn nhất bị người phát hiện, thì mọi chuyện sẽ phức tạp.
Lúc này, tất cả mọi người giống như hài tử làm sai chuyện, đều muốn cực lực né tránh.
Lục Tiểu Xuyên lại không chút hoang mang nói: "Đừng hoảng, chúng ta đã rời khỏi khu vực thí luyện, nơi này nói chung sẽ không có người tới."
"Người của Đông Hoang Thánh Địa, càng sẽ không tùy tiện xâm phạm tới."
Nói thì nói như thế không sai.
Nhưng dù sao chuyện lớn như vậy, muốn nói hoàn toàn không hoảng hốt thì đó cũng là gạt người.
Ít nhất Vũ Văn Vũ bọn hắn rất hoảng.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên không vội, Vũ Văn Vũ bọn hắn cũng không có cách nào.
"Vũ Văn sư huynh, có biện pháp gì hay không xóa đi lạc ấn linh hồn của chủ nhân trên Đạo khí này?" Lục Tiểu Xuyên hỏi Vũ Văn Vũ một câu.
Vũ Văn Vũ lập tức dở k·hóc dở cười nói: "Ta đối với phương diện luyện khí dốt đặc cán mai, ngươi hỏi ta xem như hỏi đúng người."
Lục Tiểu Xuyên nhếch miệng.
Hắn đối với phương diện luyện khí cũng không am hiểu.
Trừ phi là nấu lại, luyện lại từ đầu, bằng không thì căn bản sẽ không có bất kỳ biện pháp nào.
Vũ Văn Vũ lập tức lại bổ sung một câu: "Coi như ngươi thật sự có thể xóa đi vết tích phía trên, thì cũng không làm nên chuyện gì, dù sao dáng vẻ và công năng của Đạo khí này vẫn ở đó. Một khi lộ diện ra tay, thì tất nhiên vẫn sẽ bị lộ, lưu lại chứng cứ."
"Trừ phi ngươi vẫn luôn giấu đi, không động thủ, mà nếu như vậy, thì khác gì so với việc vứt nó ở nơi này không lấy đi?"
"Chi bằng buông tay cho thỏa đáng, so với việc cầm một quả địa lôi trên tay, sẽ bớt đi phiền toái không cần thiết."
"Chúng ta bây giờ nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì có lẽ còn có thể làm đến 'thần không biết quỷ không hay', 'man thiên quá hải'."
"Người của Đông Hoang Thánh Địa đoán chừng làm sao cũng không thể ngờ, lại là người của Bắc Hoang Thánh Địa chúng ta làm."
"Cho nên, chúng ta đi nhanh một chút đi."
Từ Thần cũng không nhịn được lên tiếng khuyên Lục Tiểu Xuyên: "Đúng vậy a Lục Thánh tử, chúng ta vẫn là đi mau đi, chậm thì sinh biến, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy."
"Chúng ta bây giờ rời đi, thì khẳng định là an toàn."
"Chỉ cần chúng ta tự mình làm đến 'thủ khẩu như bình', thì tuyệt đối sẽ không có việc gì."
"Điểm này Lục Thánh tử ngươi yên tâm, ta cùng Vũ Văn sư huynh miệng tuyệt đối kín, chuyện này chúng ta nhất định sẽ chôn chặt trong bụng, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ trước bất kỳ ai."
"Bảo thủ bí mật này, vừa là để bảo vệ tốt Lục Thánh tử, cũng là đang bảo vệ chính chúng ta."
"Cho nên, vô luận như thế nào, chúng ta đều không có bất kỳ lý do gì để tiết lộ bí mật."
Vũ Văn Vũ gật đầu lia lịa, tỏ rõ quyết tâm với Lục Tiểu Xuyên.
Đối với chuyện này, Lục Tiểu Xuyên ngược lại không thèm để ý, hắn rất tin tưởng lời của Vũ Văn Vũ và Từ Thần.
Lục Tiểu Xuyên không ngốc, đạo lý trong này hắn sao có thể không nghĩ ra?
Trừ phi Vũ Văn Vũ cùng Từ Thần hai người ngốc, bằng không thì bọn hắn tất nhiên sẽ bảo thủ bí mật.
Người cùng trên một thuyền, nếu như bọn hắn dám tiết lộ bí mật, thì một khi sự việc bại lộ, Lục Tiểu Xuyên trực tiếp khai ra hai người bọn họ là được rồi.
Chỉ cần Lục Tiểu Xuyên cắn chặt, vậy bọn hắn tự chứng không được trong sạch, cũng tất nhiên khó thoát một kiếp.
Coi như người của Bắc Hoang Thánh Địa tin tưởng, thì người của Đông Hoang Thánh Địa chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Đây là đạo lý dễ hiểu nhất.
Về điểm này, Lục Tiểu Xuyên trước nay không lo lắng gì.
Nghĩ nghĩ, Lục Tiểu Xuyên nhếch miệng nói: "Cứ như vậy đem món trung phẩm đạo khí này vứt bỏ ở nơi này, ta vẫn là không cam tâm a!"
Lúc này, Lâm Hoành cũng mở miệng nói: "Đại sư huynh, chúng ta không thể 'vì nhỏ mất lớn'."
"Phong hiểm quá lớn, đồ vật đáng giá đến đâu, cũng không đáng để chúng ta mạo hiểm như vậy."
Lục Tiểu Xuyên lại khóe miệng giương lên, lộ ra một vòng cười giảo hoạt: "Ai nói muốn bất chấp nguy hiểm?"
"Các ngươi không cảm thấy, món trung phẩm đạo khí này, kỳ thật cũng có thể có tác dụng lớn, phát huy ra được tác dụng lớn sao?"
"Nếu là vận dụng tốt, đây chính là sẽ trở thành một thanh thần binh lợi khí, cho chúng ta sử dụng."
"Không k·iếm được vài tỷ này, thì cũng không thể lãng phí một cách vô ích, vẫn là có thể phát huy ra công dụng mãnh liệt."
Nghe Lục Tiểu Xuyên nói vậy, tất cả mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía hắn.
Lục Tiểu Xuyên muốn làm gì?
Lục Tiểu Xuyên trước đem món trung phẩm Đạo khí kia thu vào, rồi nói với mọi người: "Yên tâm đi, ta đây là người rất tham sống sợ c·hết, tiếc m·ạng."
"Chuyện mạo hiểm, ta xưa nay không thích làm."
"Chuyện ngu ngốc, ta càng không thể nào làm."
"Tình huống các ngươi nói ta đều hiểu, món trung phẩm đạo khí này ta chắc chắn sẽ không giữ lại, nhưng ta nghĩ đến một diệu kế."
Về sau, Lục Tiểu Xuyên không giải thích quá nhiều.
Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên, bất quá cũng không truy vấn thêm.
Nếu Lục Tiểu Xuyên đã nói như vậy, thì khẳng định không cần lo lắng gì.
Lục Tiểu Xuyên làm việc vẫn rất ổn trọng, đối với chuyện này, bọn hắn đều rõ ràng.
Thu thập xong hết thảy, đoàn người Lục Tiểu Xuyên liền nhanh chóng rời đi.
Rời đi một khoảng cách, Lục Tiểu Xuyên mấy người mới thả chậm bước chân.
Vũ Văn Vũ nói một câu: "Chỉ cần không lưu lại chứng cứ trên người, kỳ thật ta cảm thấy Đông Hoang Thánh Địa đ·ánh c·hết cũng đều không thể hoài nghi đến trên người Lục Thánh tử ngươi."
"Dù sao trong con mắt của mọi người, coi như hợp lực năm người chúng ta, cũng không thể nào g·iết c·hết Bách Lý Kinh Vân bọn hắn năm người."
"Huống chi, đ·ánh bọn hắn năm người mà không có bất luận hoàn thủ nào, bị gọn gàng c·h·é·m g·iết."
Lời này của Vũ Văn Vũ, hữu ý vô ý cũng là đang nhắc nhở Lục Tiểu Xuyên điều gì đó.
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi, nói: "Vũ Văn sư huynh, các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi làm một việc, xong xuôi sẽ trở lại."
"Trước khi ta trở về, các ngươi đừng đi loạn."
Nói xong, Lục Tiểu Xuyên liền nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Tiểu Xuyên rời đi, Vũ Văn Vũ bốn người đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ Lục Tiểu Xuyên muốn đi làm đại sự gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận