Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 654: Cửu U sau đó có Hoàng Tuyền

**Chương 654: Sau Cửu U là Hoàng Tuyền**
Lục Tiểu Xuyên tâm không tạp niệm, toàn tâm toàn ý suy tư vấn đề trọng yếu nhất này.
Hắn làm thế nào mới có thể thoát khỏi Cửu U?
Lục Tiểu Xuyên không hề để ý thời gian trôi qua, cũng không nghĩ ngợi gì thêm. Theo thời gian trôi, hắn có thể hay không đi về phía vực sâu t·ử v·ong, có thể hay không khó mà cứu vãn, có thể hay không sau một khắc liền bị Cửu U hoàn toàn thôn phệ, c·hết ở trong Cửu U.
Tất cả những ý niệm này, Lục Tiểu Xuyên hiện tại đều không nghĩ tới.
Bây giờ hắn chỉ nghĩ một việc, đó là làm thế nào để thoát khỏi Cửu U.
Chân chính vứt bỏ hết thảy.
Không màng s·ố·n·g c·hết.
Sinh t·ử bây giờ đã không còn nằm trong suy nghĩ của Lục Tiểu Xuyên.
Không biết đã qua bao lâu, thời gian bây giờ đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm nào.
Có lẽ đã qua thật lâu, nhưng cũng có khả năng chỉ là một cái chớp mắt.
Bây giờ Lục Tiểu Xuyên tiến nhập một loại ý cảnh phi thường kỳ diệu.
Trong lòng Lục Tiểu Xuyên bỗng nhiên khẽ động, nếu ý thức và linh hồn của mình hiện tại không bị cỗ lực lượng kia kh·ố·n·g chế, vậy có phải hay không, có thể trong trạng thái này kh·ố·n·g chế thân thể, đối kháng với cỗ lực lượng kia, từ đó thoát khỏi Cửu U?
Nghĩ tới đây, Lục Tiểu Xuyên liền bắt đầu thử nghiệm.
Thử một phen, Lục Tiểu Xuyên p·h·át hiện con đường này có lẽ khả thi.
Nhưng vừa muốn duy trì trạng thái ý cảnh như vậy, vừa muốn kh·ố·n·g chế cơ thể, hiển nhiên đây là một chuyện rất khó.
Việc này giống như muốn thông qua giấc mộng để kh·ố·n·g chế hành vi của thân thể người.
Trên thực tế, độ khó còn hơn gấp trăm ngàn lần.
Mặc dù khó khăn, nhưng chỉ cần tìm đúng đường, việc khó đến mấy cũng có thể làm được.
Muốn làm được như vậy, cần phải có tâm cảnh vô cùng cường đại, ý chí vô cùng kiên định, sức mạnh niềm tin không gì sánh được, linh hồn bền chắc không thể lay chuyển...
Chỉ khi những phương diện này đều đạt đến cực hạn, mới có thể làm được như thế.
Mà Lục Tiểu Xuyên đã làm những phương diện này đến cực hạn.
Mỗi một phương diện, Lục Tiểu Xuyên đều đã cường đại đến mức không thể bắt bẻ.
Sau rất nhiều lần thử nghiệm, Lục Tiểu Xuyên cuối cùng cũng giành lại được quyền kh·ố·n·g chế tuyệt đối thân thể.
Trong sự kh·ố·n·g chế tuyệt đối, Lục Tiểu Xuyên phản ngược mà đi, vượt qua Cửu U.
Cuối cùng, nghênh đón ánh sáng.
Ý thức của Lục Tiểu Xuyên lúc này hoàn toàn quay về cơ thể, thoát khỏi ý cảnh kia.
Lúc này, thứ lộ ra trước mặt Lục Tiểu Xuyên là một thế giới tràn ngập ánh sáng đỏ.
Thế giới này rất kì lạ, chỉ có một con đường dài lộ ra trước mặt Lục Tiểu Xuyên.
Con đường dài này không thấy điểm cuối.
Toàn bộ thế giới là một màu đỏ mờ tối, giống như kiểu ——
Tiến vào chốn phong trần, muốn chơi một chút khác biệt, một chút tư tưởng kiểu vậy.
Nhưng nơi đây rõ ràng không phải loại địa phương kia.
Toàn bộ thế giới lộ ra một cỗ khí tức khó nói, mang đến cho người ta một loại cảm giác không nói nên lời.
Không thể dùng bất luận ngôn ngữ nào để diễn tả cảm giác này, quỷ dị không nói nên lời.
Thậm chí còn cho người ta cảm giác quỷ dị hơn cả Cửu U một chút.
Hoặc có lẽ là kì lạ một chút.
Trái lại, Lục Tiểu Xuyên cũng không biết phải miêu tả thế nào.
Không thể hình dung nổi thế giới này.
Cũng không thể hình dung tất cả những gì trước mắt chứng kiến.
Lục Tiểu Xuyên hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát.
Hắn hẳn là đã thoát khỏi Cửu U, khảo nghiệm Cửu U coi như đã thông qua.
Xem ra p·h·át Vân Giới này không chỉ có một khảo nghiệm.
Trước mắt đây hẳn là một khảo nghiệm mới.
Lục Tiểu Xuyên mới vừa rồi còn cho rằng thoát khỏi Cửu U là đã vượt qua khảo nghiệm p·h·át Vân Giới.
Hiện tại xem ra, hắn đã nghĩ quá nhiều.
Khảo nghiệm p·h·át Vân Giới, quả nhiên không đơn giản như vậy.
Kỳ thực Cửu U vừa rồi đã đủ khó khăn, đủ đáng sợ.
Chỉ sơ sẩy một chút, liền có thể c·hết ở trong Cửu U.
Nhìn Lục Tiểu Xuyên vượt qua có vẻ tương đối dễ dàng, nhưng sự thật không phải vậy.
Chỉ cần một khâu có chút sơ sẩy, chỉ cần Lục Tiểu Xuyên có một phương diện yếu kém một chút, chỉ cần Lục Tiểu Xuyên không làm được đến cực hạn như vậy.
Thứ chờ đợi Lục Tiểu Xuyên, chỉ có một kết cục, đó chính là c·hết ở trong Cửu U.
Sự hung hiểm trong đó không cần nói cũng biết.
Chỉ có người chân chính vượt qua mới có thể hiểu rõ.
Cửu U hung hiểm, không chút khoa trương mà nói, là khảo nghiệm đáng sợ nhất mà Lục Tiểu Xuyên từng gặp phải từ trước đến nay.
So với chín đạo khảo nghiệm ở Cửu Long sơn còn hung hiểm hơn rất nhiều.
Cũng khó hơn rất nhiều.
Đổi lại là người khác, khẳng định đó là một con đường c·hết.
Nhưng đây cũng chỉ là một khảo nghiệm của p·h·át Vân Giới mà thôi.
Trước mắt lại là một đạo khảo nghiệm mới.
Vừa rồi là Cửu U, vậy trước mắt chính là —— Hoàng Tuyền?
Cửu U Hoàng Tuyền, nghe trái lại rất hợp lý.
Hoàng Tuyền Lộ, không điểm cuối.
Cửu U đã vượt qua, cũng không sợ lại đi thêm một chuyến Hoàng Tuyền Lộ này.
Thu lại suy nghĩ, Lục Tiểu Xuyên liền nhanh chân tiến về phía trước.
Đã đối mặt với khảo nghiệm, vậy thì phải dũng cảm đối mặt.
Dùng thực lực để vượt qua những khảo nghiệm này.
Hoàng Tuyền Lộ trái lại không giống Cửu U, có lực lượng quỷ dị kinh khủng kh·ố·n·g chế cơ thể.
Hoàng Tuyền Lộ ngoại trừ có chút âm trầm, cũng không có cảm giác nào khác.
Nhưng rất nhanh, trước mặt Lục Tiểu Xuyên liền xuất hiện một cây cầu.
Phía bên kia cầu, một mảnh huyết sắc m·ô·n·g lung, hoàn toàn không nhìn rõ tràng cảnh bên kia.
Khiến người ta cảm thấy, x·u·y·ê·n qua cây cầu kia, sẽ đến một thế giới mới.
Hoàng Tuyền?
Cầu?
"Cầu Nại Hà?"
Trong đầu Lục Tiểu Xuyên lập tức xuất hiện ba chữ.
Không phải quỷ quái như thế chứ?
Lục Tiểu Xuyên lập tức cẩn t·h·ậ·n quan s·á·t cây cầu kia.
Bất quá, Lục Tiểu Xuyên trái lại cũng không nhìn thấy Mạnh bà.
Điều này làm Lục Tiểu Xuyên thoáng buông lỏng mấy phần.
May quá, không có Mạnh bà, không có canh Mạnh bà.
Có lẽ đây chưa chắc đã là cầu Nại Hà.
Hoàng Tuyền này dù sao cũng không phải Hoàng Tuyền thật.
Bất quá ——
Mặc dù không nhìn thấy Mạnh bà, Lục Tiểu Xuyên cũng không dám quá bất cẩn.
Khảo nghiệm Cửu U vừa rồi khó khăn như vậy, khảo nghiệm Hoàng Tuyền này chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.
Độ khó này, có lẽ còn mạnh hơn Cửu U một chút.
Cũng có thể sẽ càng thêm hung hiểm một chút.
Cho nên, Lục Tiểu Xuyên tự nhiên cũng phải dốc toàn bộ tinh thần, dốc toàn lực ứng phó.
Trước mắt mà nói, trái lại không p·h·át hiện bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mỗi một bước đều phải cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí mới được.
Lục Tiểu Xuyên không chần chờ nhiều, rất nhanh liền đi tới, bước lên cây cầu kia.
Vừa bước lên cây cầu, lập tức một cơn gió màu xanh lá cây thổi tới.
Một cỗ sức mạnh khó nói, lập tức bao phủ Lục Tiểu Xuyên, xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Cảm giác này giống như cả người chìm trong nước.
Khiến Lục Tiểu Xuyên có cảm giác không nói nên lời.
Vốn đang cảnh giác, Lục Tiểu Xuyên càng thêm đề cao tinh thần, trở nên càng thêm cảnh giác.
Trong lúc nhất thời, một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị m·ã·n·h l·i·ệ·t ập đến.
Là loại cảm giác t·h·í·c·h ngủ.
Cảm giác mệt mỏi mê man, buồn ngủ m·ã·n·h l·i·ệ·t ập đến.
Không đúng ——
Có lẽ không phải buồn ngủ, mà là ý thức và ký ức của mình đang nhanh chóng biến mất.
Tất cả ý thức và ký ức đều đang nhanh chóng trôi đi, bị rút khỏi cơ thể.
Nên mới xuất hiện cảm giác như vậy.
Nghĩ tới đây, Lục Tiểu Xuyên lập tức giật mình, toát mồ hôi lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận