Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 617: Trùng vĩnh viễn là trùng, liền xem như leo lên Long Môn cũng không biến được Thành Long

**Chương 617: Rắn mãi mãi là rắn, dù có vượt vũ môn cũng không thể hóa rồng**
Hừ!
Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng nặng nề.
Một mặt nghiền ngẫm khinh miệt nhìn Lý Thừa Trạch nói: "Thật đúng là thế phong nhật hạ, thời đại thay đổi, loại a miêu a cẩu nào cũng dám nhảy ra càn rỡ kêu gào."
"Rắn mãi mãi là rắn, dù có vượt vũ môn cũng không thể hóa rồng."
"Hạ đẳng rắn rết ở Thanh Hà quận, ai cho ngươi dũng khí dám nói chuyện với ta như vậy?"
"Thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc Thần Châu chúng ta, há lại loại người giả mạo như ngươi có thể chạm đến dù chỉ nửa phần?"
"Ngươi còn vọng tưởng muốn giẫm lên đầu chúng ta, diễu võ dương oai trên đầu chúng ta, tỏa sáng rực rỡ?"
"Hừ hừ, ngươi thật đúng là không biết sống c·hết."
Đối với những lời lẽ sỉ nhục của Hạ Thiên, Lý Thừa Trạch lạnh lùng nhìn đối phương một cái, sau đó nói: "Là rắn hay là rồng, còn chưa đến lượt ngươi kết luận."
"Mọi người đều là người tiến vào võ công sơn bí cảnh tìm kiếm tiên duyên, cũng đều là người được tuyển chọn kỹ càng từ các nơi, được lan truyền là t·h·i·ê·n chi kiêu tử."
"Các ngươi là thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc Thần Châu ta không sai, các ngươi quả thật có thân thế hiển hách, bối cảnh lớn mạnh, nhưng..."
"Cũng không có nghĩa là các ngươi cao quý hơn người khác, lớn mạnh hơn người khác."
"Người có nhiều loại khác biệt, nhưng không có sự khác biệt cao thấp quý tiện, bất luận kẻ nào trước mặt tu hành đều là bình đẳng, trước mặt tiên duyên càng là bình đẳng."
"Ta có thể nhận được tiên duyên, đó là tạo hóa và bản lĩnh của chính ta."
"Vẫn là câu nói kia, ta Lý Thừa Trạch không muốn trêu chọc bất kỳ ai, cũng xin mọi người đừng đến trêu chọc ta."
"Bạn bè, có rượu. Kẻ địch, có kiếm."
Những lời này của Lý Thừa Trạch ngược lại là đã khơi dậy sự đồng tình của không ít người.
Không ít người đều ném tới ánh mắt tán dương cho Lý Thừa Trạch.
Đúng vậy, người có nhiều loại khác biệt, nhưng không có sự khác biệt cao thấp quý tiện, bất luận kẻ nào trước mặt tu hành đều là bình đẳng, trước mặt tiên duyên càng là bình đẳng.
Câu nói này, quả thực rất có lý.
Mọi người đều là thiếu niên tuấn kiệt đến từ các quận khác nhau, là t·h·i·ê·n tài thiếu niên mạnh nhất.
Đại gia trên thực tế thân thế cũng không nhỏ.
Thế nhưng là trước mặt thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc Thần Châu, quả thật cũng có chút ít ảm đạm phai mờ.
Lời nói khinh thường người khác, trịch thượng của Hạ Thiên quả thật làm cho không ít người cảm thấy có chút không thoải mái.
Nhất là những người có gia thế không khác biệt lắm với Lý Thừa Trạch, càng cảm thấy đồng cảm.
Mọi người đều là tuyệt thế t·h·i·ê·n tài.
Ai mà không phải một thân kiêu ngạo?
Bình thường cũng đã quen được chúng tinh phủng nguyệt, làm sao có thể chịu được lời lẽ sỉ nhục thịnh khí lăng nhân như vậy của Hạ Thiên?
Chỉ có điều là trước mặt thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc Thần Châu, bọn hắn không có dũng khí phản kháng mà thôi.
Nhưng Lý Thừa Trạch lại dũng cảm không sợ, không hề tỏ ra yếu thế chút nào.
Có thể nói là một bước cũng không nhường.
Sự ngông nghênh này của Lý Thừa Trạch đã truyền cảm hứng cho không ít người.
Nhưng lời nói của Lý Thừa Trạch đối với Hạ Thiên mà nói, lại là một hành động khiêu khích cực lớn.
Khiến cho Hạ Thiên càng thêm tức giận không kiềm chế được.
Cảm thấy bị sỉ nhục và khiêu khích một cách vô cùng to lớn.
Mấy thiếu niên tuấn kiệt khác của mười đại gia tộc Thần Châu, cũng có mấy người dùng ánh mắt không vui nhìn về phía Lý Thừa Trạch.
Mười gia tộc lớn nhất Thần Châu, đó chính là bá chủ tuyệt đối của trăm quận Thần Châu.
Thần uy của bọn hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu khích dù chỉ nửa phần.
Cho nên, thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc Thần Châu bọn hắn tự nhiên cũng không cho phép người khác khiêu khích dù chỉ nửa phần.
Làm sao có thể để cho một kẻ đến từ quận nhỏ bé giẫm lên đầu bọn hắn?
Hừ!
Hạ Thiên lần nữa hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mũi Lý Thừa Trạch mắng chửi: "Đê tiện chính là đê tiện, cao quý chính là cao quý, từ khi ngươi sinh ra đã phân chia rõ ràng, rành mạch."
"Còn bình đẳng? Trên thế giới này, trước nay chưa từng có hai chữ bình đẳng."
"Lý gia Thanh Hà quận của ngươi, gia tộc ta chỉ cần búng ngón tay liền có thể diệt đi, ngươi lấy cái gì để nói chuyện bình đẳng trước mặt chúng ta?"
"Chỉ cần chúng ta nguyện ý, bất kỳ gia tộc nào trong số chúng ta cũng có thể dễ dàng nhấc tay diệt Lý gia Thanh Hà quận của ngươi, ngươi lấy cái gì cùng ta đàm bạn bè kẻ địch?"
Lý Thừa Trạch cũng lười nhiều lời với loại người này.
Lý gia hắn trước mặt mười gia tộc lớn nhất Thần Châu, quả thật giống như sâu kiến, yếu ớt đáng thương.
Điểm này không thể phủ nhận.
Đây cũng là sự thật mà Lý Thừa Trạch không thể không thừa nhận.
Nếu như dùng cái này để uy h·iếp hắn mà nói, vậy thì Lý Thừa Trạch quả thật không có cách nào.
Nhưng Lý Thừa Trạch vẫn không hề sợ hãi.
Thấy Lý Thừa Trạch không nói gì nữa, Hạ Thiên cho rằng Lý Thừa Trạch sợ sệt, lập tức đắc ý cười lạnh một tiếng: "Thế nào, cuối cùng cũng biết sợ hãi rồi sao? Không dám ầm ĩ nữa à? Sự cuồng vọng ngông cuồng không ai bì nổi vừa rồi của ngươi đâu?"
"Đừng nói, ta vẫn thích dáng vẻ kiêu căng khó thuần vừa rồi của ngươi."
"Ta ngược lại chưa từng thấy qua ai cuồng vọng như ngươi, to gan lớn mật, không biết sống c·hết."
Lý Thừa Trạch vẫn không nói chuyện.
Vì gia tộc, hắn có thể nhẫn nhịn một chút.
Chỉ cần đối phương không làm quá phận, Lý Thừa Trạch cũng lười chấp nhặt với đối phương.
Dù sao mặc kệ nói thế nào, phía sau đối phương là thế lực thập đại gia tộc Thần Châu.
Lý Thừa Trạch vẫn có kiêng kỵ.
Ít nhất trước mắt với hắn mà nói, đó là trời.
Không phải là tồn tại mà Lý Thừa Trạch hắn có thể chạm vào.
Khi còn yếu, nên nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn.
Khi mạnh, không phục thì làm.
Việc Lý Thừa Trạch không lên tiếng khiến cho Hạ Thiên càng thêm được nước lấn tới, tiếp tục không buông tha người, điên cuồng công kích Lý Thừa Trạch.
Hạ Thiên chỉ vào Lý Thừa Trạch vênh váo tự đắc nói: "Nếu đã biết sợ, vậy thì lấy ra chút thành ý, bằng không mà nói hôm nay việc này chỉ sợ khó giải quyết."
"Vẫn chưa có người nào, dám cả gan ở trước mặt mười người của đại gia tộc chúng ta lớn lối như thế."
"Ngươi là người thứ nhất, nhưng cũng là người cuối cùng."
"Nếu như hôm nay để cho ngươi toại nguyện, vậy mặt mũi của mười đại gia tộc chúng ta để vào đâu?"
"Từ xưa tôn ti có khác biệt, chúng ta là tôn, ngươi là ti, đây là quy củ, ngươi nhất định phải hiểu."
"Hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi quy củ."
Lời nói của Hạ Thiên đã nhận được sự ủng hộ của những thiếu niên tuấn kiệt của mười gia tộc lớn nhất khác.
Vào thời khắc này, thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc đứng trên cùng một trận tuyến.
Lấy thế áp người, che đậy toàn trường.
Những người khác mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Ai dám đắc tội thiếu niên tuấn kiệt của mười đại gia tộc chứ?
Đây chẳng phải là tự tìm đường c·hết sao?
Cho nên, mặc dù có một số người ủng hộ Lý Thừa Trạch, trong lòng tán đồng một số lời nói của Lý Thừa Trạch, thậm chí là rất khâm phục Lý Thừa Trạch.
Có thể đối mặt với uy áp vô thượng của những thiếu niên tuấn kiệt của mười gia tộc lớn nhất, cũng chỉ có thể lui về một bên.
Không dám lên tiếng ủng hộ Lý Thừa Trạch.
Cũng chỉ có Vương Cửu và Hoài Cẩm Trình hai người không rời bỏ Lý Thừa Trạch, mà kiên định dũng cảm đứng sau lưng Lý Thừa Trạch.
Đối với tình huống này, Lý Thừa Trạch ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới khi tất cả mọi người đều lui về một bên, rời xa hắn Lý Thừa Trạch, sợ bị hắn Lý Thừa Trạch liên lụy, Vương Cửu và Hoài Cẩm Trình hai người vậy mà vẫn kiên định đứng sau lưng hắn.
Điều này khiến cho Lý Thừa Trạch lập tức có thiện cảm với hai người.
Xem ra đại ca lựa chọn mang theo bọn họ là đúng.
Những người khác ở bên kia từng nhận ân huệ của đại ca, lúc này cũng không dám đứng ra.
Bất quá Lý Thừa Trạch cũng không thèm để ý, hắn vốn cũng không nghĩ tới có thể dựa vào những người này để giải quyết phiền phức trước mắt.
Cầu người không bằng cầu mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận