Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 134: Chú ý hình tượng a tiểu Xuyên, ta mà là ngươi sư tôn!

**Chương 134: Chú ý hình tượng a, Tiểu Xuyên, ta là sư tôn của ngươi!**
Lời này vừa nói ra, lập tức vô số ánh mắt hâm mộ nhìn lại.
Mặc dù không biết cụ thể ban thưởng, nhưng căn cứ tình hình năm đó đến xem, Bắc Hoang Thánh Vực xuất thủ nhất định bất phàm.
Mà lần này, Thái Khư Tông đơn giản là thắng lớn, lấy được sáu phần ban thưởng không nói, hơn nữa còn có phần thưởng của hạng nhất Thiên Kiêu bảng và ba người trong top 10 Thiên Kiêu bảng.
Tuyền Cơ tiên tử không cần phải nói cũng biết là đắc ý đến cỡ nào.
Sao có thể chỉ dùng một chữ "thoải mái" mà diễn tả hết?
Sau đó chính là nghi thức ban thưởng cho những tông môn thế lực khác.
Nhưng có châu ngọc Thái Khư Tông phía trước, ban thưởng của những tông môn thế lực khác đều không đáng nhắc tới, ảm đạm vô quang.
Tất cả ban thưởng cấp phát hoàn tất, sứ giả Cưu Viêm bảo mọi người chuẩn bị một chút rồi cùng hắn tiến vào Bắc Hoang thánh địa.
Một khi tiến vào Bắc Hoang thánh địa, vậy coi như không có khả năng tùy ý đi ra.
Diệp Xuyên, đệ tử thủ tịch tiền nhiệm của Thái Khư Tông, 10 năm trước tiến vào Bắc Hoang thánh địa tu hành, đến nay đã mười năm không về Thái Khư Tông.
Lục Tiểu Xuyên lưu luyến không rời nhìn Tuyền Cơ tiên tử, sư tôn xinh đẹp như vậy, sau này mười năm coi như khó mà gặp lại, cho nên Lục Tiểu Xuyên phải nhìn nhiều một hồi.
Chăm chú nhìn, mắt không chớp nhìn, thâm tình nhìn...
Bị Lục Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm như vậy, làm cho Tuyền Cơ tiên tử mặt đỏ bừng.
Có chút thẹn thùng nói: "Chú ý hình tượng a Tiểu Xuyên, ta là sư tôn của ngươi!"
"Đệ tử nhìn sư tôn có gì không thể? Về sau không được gặp, chẳng lẽ bây giờ không thể nhìn nhiều một chút sao?"
"Không nhìn thấy sư tôn, chẳng phải còn có ba sư muội của ngươi để nhìn hay sao?"
"Các nàng nào có đẹp mắt bằng sư tôn? Nhìn các nàng ta đều nhìn phát chán, duy chỉ có nhìn sư tôn là nhìn không ngán."
Liễu Yêu Yêu: "???"
Mộ Như Phong: "..."
Tần Hàn Yên cũng lạnh lùng trừng Lục Tiểu Xuyên một chút.
Dù muốn tâng bốc sư tôn, có thể không cần phải trước mặt các nàng mà nâng lên như vậy không?
"Lại nói nhảm!"
Tuyền Cơ tiên tử hờn dỗi một câu.
Nhưng trong lòng lại không biết vì sao, có chút ngọt ngào.
Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm không hòa hợp vang lên.
"Sư tôn, phần ban thưởng của ta có thể cho ta được không?" Lục Tiểu Xuyên xoa xoa đôi bàn tay, hướng Tuyền Cơ tiên tử nói một câu.
Tuyền Cơ tiên tử lập tức khoét mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên, tức giận: "Đó là ban thưởng cho tông môn, phần thưởng của ngươi đi Bắc Hoang thánh địa khẳng định sẽ có."
"Tông môn nuôi dưỡng ngươi mười năm, ngươi còn muốn đánh chủ ý lên phần ban thưởng này? Không có cửa đâu."
Ách ——
Được thôi.
Lục Tiểu Xuyên cũng biết phần ban thưởng này là cho tông môn.
Nhưng hắn đây không phải là thiếu tiền sao.
Người thiếu tiền khổ, người nhà có ai hiểu không?
Bất quá thôi vậy, Thái Khư Tông mười năm nay, đích thật là đã dốc vô số tài nguyên lên người hắn.
Hiện tại, cũng nên là lúc hắn hồi đáp Thái Khư Tông.
Tuyền Cơ tiên tử ôm từng người Tần Hàn Yên, Liễu Yêu Yêu và Mộ Như Phong, dặn dò ba người một phen.
Đến phiên Lục Tiểu Xuyên, Lục Tiểu Xuyên chủ động giang hai cánh tay ra.
Nhưng Tuyền Cơ tiên tử hiển nhiên không có ý muốn ôm Lục Tiểu Xuyên: "Ngươi thì không ôm."
Nhưng Tuyền Cơ tiên tử vừa dứt lời, Lục Tiểu Xuyên liền trực tiếp ôm chầm lấy Tuyền Cơ tiên tử.
Cử động bất thình lình này, cũng lập tức làm cho thân thể Tuyền Cơ tiên tử trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, đại não nhất thời đứng máy.
Có một loại cảm giác không nói nên lời xông thẳng lên đầu ——
Sửng sốt một hồi lâu, Tuyền Cơ tiên tử mới chợt phản ứng lại.
Tuyền Cơ tiên tử vừa thẹn vừa kiều nói: "Nghịch đồ, ta là sư tôn của ngươi a!"
"Nam nữ thụ thụ bất thân, mau buông ra."
Lục Tiểu Xuyên vẫn không để ý, mà giống như một đứa trẻ làm nũng, nói: "Sư tôn, 10 năm trước lúc mới gặp, người cho ta một cái ôm ấm áp."
"Mười năm sau ta sắp rời xa người, ta cũng tặng người một cái ôm ấm áp."
"Đệ tử không ở bên cạnh, người nhất định phải chiếu cố thật tốt bản thân."
Nghe những lời ấm áp như vậy, trong lòng Tuyền Cơ tiên tử nhất thời ấm áp.
Tên đồ đệ này, không uổng công nàng yêu thương.
"Được rồi, mau buông ra, trước mặt mọi người, nhiều người nhìn như vậy, còn ra thể thống gì?"
"Ta mới không quan tâm."
"Ngươi không quan tâm, vi sư cần quan tâm, một đời thanh danh của vi sư, chớ để cho ngươi làm hỏng, vạn nhất vi sư vì vậy mà không tìm được bạn trai, ta sẽ chỉ hỏi tội mình ngươi."
"Cùng lắm thì đem ta bồi thường cho người làm bạn trai thôi."
"A phi, nghịch đồ, ngươi đừng mơ tưởng, buông ra!"
Tuyền Cơ tiên tử dùng sức đẩy Lục Tiểu Xuyên ra.
Vừa rồi hai người nói thì thầm, may mắn những người khác không nghe thấy.
Tuyền Cơ tiên tử tỏ vẻ ghét bỏ, phất tay với Lục Tiểu Xuyên: "Nhanh cút đi."
Lục Tiểu Xuyên vẻ mặt thành khẩn nói với Tuyền Cơ tiên tử: "Sư tôn, nói cho người một chuyện quan trọng."
"Chuyện gì?"
"Sư tôn, người nên giảm cân."
Cái gì?
Tuyền Cơ tiên tử đầu tiên là sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại.
Tên nghịch đồ này, lại dám nói sư phụ béo?
Béo chỗ nào?
Tuyền Cơ tiên tử chăm chú xem xét dáng người như ma quỷ của mình, nào có một tia thịt thừa?
Bất quá khi Tuyền Cơ tiên tử cúi đầu, chỉ thấy một mảnh tuyết trắng mênh mông, lúc này mới hiểu được Tiểu Xuyên nói béo là chỉ cái gì...
Khiến Tuyền Cơ tiên tử tức giận dậm chân.
Nhưng Lục Tiểu Xuyên đã mang theo Tần Hàn Yên bọn hắn chạy nhanh như làn khói.
Đợi mọi người đến đông đủ, sứ giả Cưu Viêm liền vung tay lên, lập tức một cỗ lực lượng cường đại bao phủ lấy Lục Tiểu Xuyên bọn hắn, sau đó mang theo đoàn người Lục Tiểu Xuyên bay về phía hư không chi môn của Bắc Hoang thánh địa.
Tiến vào hai tòa tượng thần trước hư không chi môn, sứ giả Cưu Viêm vung tay lên.
Hư không chi môn trước mắt cũng lập tức gợn sóng lăn tăn như mặt nước.
"Đi!"
Sứ giả Cưu Viêm mang theo đám người xuyên qua tầng không gian gợn sóng, làm cho mọi người cảm giác, giống như tiến vào một thế giới khác.
Một thế giới hoàn toàn mới, hiện ra trước mặt Lục Tiểu Xuyên bọn hắn...
Đưa mắt nhìn Lục Tiểu Xuyên bọn hắn rời đi, Tuyền Cơ tiên tử lập tức cảm thấy chán nản.
Trong lòng có vạn phần không nỡ.
Bốn tên đệ tử đều tiến vào Bắc Hoang thánh địa tu hành, về sau Ngọc Khư Phong coi như chỉ còn lại có một mình nàng.
Tịch mịch như tuyết a!
Vất vả bồi dưỡng ra được bốn tên đệ tử, hiện tại tất cả đều rời bỏ nàng.
Mặc dù là chuyện tốt, là chuyện vô thượng vinh quang.
Nhưng trong thời gian ngắn, Tuyền Cơ tiên tử vẫn là không nhịn được cô đơn.
Không có đệ tử ở bên người, nhân sinh sẽ bớt đi rất nhiều niềm vui.
"Tuyền Cơ tiên tử, chúc mừng a! Về sau Huyết Nguyệt Tông chúng ta, đối với Thái Khư Tông các ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Trưởng lão Huyết Nguyệt Tông tiến lên, vẻ mặt nịnh nọt, hướng Tuyền Cơ tiên tử tỏ rõ trung tâm.
Thái Khư Tông hiện tại nhất phi trùng thiên, quật khởi mạnh mẽ.
Cho nên cái đùi này, phải nắm chắc thời gian tranh thủ ôm lấy, lại không ôm liền ôm không được.
Thấy trưởng lão Huyết Nguyệt Tông nhanh chân đến trước, những tông môn khác cũng không cam chịu yếu thế, nhao nhao bày tỏ về sau muốn coi Thái Khư Tông như thiên lôi sai đâu đánh đó, về sau Thái Khư Tông chính là lão đại tuyệt đối của Thương Quốc.
Những tông môn khác của Thương Quốc, đều đi theo Thái Khư Tông.
Linh Kiếm Tông cũng chịu không nổi áp lực, đành phải buông xuống tư thái cao ngạo, lựa chọn thần phục Thái Khư Tông.
Lúc trước Linh Kiếm Tông đã cùng Thái Khư Tông làm cho có chút không thoải mái, nếu là lần này còn không thừa cơ nắm lấy cơ hội, hướng Thái Khư Tông tỏ ra hữu hảo, chỉ sợ Linh Kiếm Tông về sau tại Thương Quốc liền bị tất cả tông môn cô lập.
Trừ chín đại tông môn của Thương Quốc, những tông môn thế lực khác, cũng đều nhao nhao hướng Thái Khư Tông lấy lòng.
Có chút, thậm chí trực tiếp dâng lên một phần hậu lễ.
Có người dẫn đầu tặng lễ, những tông môn thế lực khác tiến lên tỏ ra hữu hảo há có thể yếu thế?
Tự nhiên cũng liền rối rít dâng lên một phần hậu lễ.
Thậm chí ngay cả Nằm thị bộ tộc, cũng đưa lên một phần hạ lễ.
Ngay cả Nằm thị bộ tộc đều ra tay, những tông môn thế lực khác tự nhiên càng thêm điên cuồng đuổi theo.
Điều này khiến Tuyền Cơ tiên tử nhận lễ vật đến mỏi tay...
Đây chính là điều Tiểu Xuyên nói thống khổ nhưng cũng khoái hoạt sao?
Quả nhiên, vẫn phải thực tiễn mới có thể cho ra hiểu biết chính xác!
Mà đúng lúc này, một đạo hào quang màu vàng rực rỡ từ trong Bắc Hoang thánh địa phun ra, thẳng lên chín tầng trời, giống như mở ra cánh cửa thông lên Thượng Thương, tựa như đang tiếp dẫn tiên thần hàng lâm.
Một màn rung động đến cực điểm như vậy, làm cho tất cả mọi người nhìn đến ngây dại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận