Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 310: Đừng sợ, ai không dám ai là cháu trai

**Chương 310: Đừng sợ, kẻ nào không dám kẻ đó là cháu trai**
Đẹp trai!
Ngầu thật!
Lời này, giọng điệu này, kết hợp với khí thế ngưu bức bùng nổ của Lục Tiểu Xuyên ——
Trong nháy mắt đã kéo căng bức cách đến cực hạn.
Diễn tả một loại bá khí khó tả.
Một loại khí phách thiên hạ duy ngã độc tôn.
Đúng chuẩn tư thế của cái thế anh hùng.
Những nữ tử ở Nằm Vân Mộng, có loại cảm giác trong khoảnh khắc ái mộ Lục Tiểu Xuyên.
Sức công phá của khoảnh khắc vừa rồi, quả thực quá mạnh mẽ.
Nữ hài tử nào thấy mà không rung động?
Không thể không nói, luận về khoản trang bức thì Lục Tiểu Xuyên vẫn là thành công nhất.
Đơn giản chính là trang bức theo kiểu sách giáo khoa!
Nữ nhân nhìn thấy rung động, nam nhân nhìn thấy bội phục.
Thậm chí còn khiến Tề Hồng Sứ Giả chấn động đến mức ngây người tại chỗ.
Phải một lúc lâu sau, Tề Hồng Sứ Giả mới phản ứng lại.
Răng rắc!
Tề Hồng Sứ Giả tức giận đến mức nắm đấm như muốn bóp nát.
Ngọn lửa giận trong lồng ngực đã đạt đến mức không thể đè nén, không thể khống chế được nữa.
Nhưng ——
Không thể nhịn thì hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Nếu hắn động thủ, hậu quả kia thiết nghĩ không chịu nổi.
Hơn nữa, hiện tại đã đến điểm hẹn, người của sáu đại thánh địa khác hẳn là cũng sẽ lần lượt đuổi tới bên này.
Lúc này động thủ, hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt.
Một khi thật sự dẫn đến xung đột giữa hai đại thánh địa, chỉ sợ bọn hắn cũng khó tránh khỏi tội.
"Tốt tốt tốt ——"
Tề Hồng Sứ Giả liên tục thốt ra ba chữ tốt, sau đó mới âm trầm tức giận nói với Lục Tiểu Xuyên: "Đi, vậy thì để chúng ta xem xem, ngươi có thể đạt được thành tích tốt như thế nào."
"Nếu ngươi muốn so, vậy thì so một chút có làm sao?"
Tề Hồng Sứ Giả hiện tại cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bị ép buộc phải đáp ứng.
Đã đâm lao thì phải theo lao.
Biết đâu, Lục Tiểu Xuyên này đang cố làm ra vẻ thì sao?
Mặc dù nói khả năng này quả thật tương đối nhỏ, nhưng cũng chưa chắc hoàn toàn không có.
Chuyện đời, dù thế nào cũng sẽ không tuyệt đối như vậy.
Lục Tiểu Xuyên đang chờ câu nói này của Tề Hồng Sứ Giả.
Bất quá, Lục Tiểu Xuyên còn phản bác một câu: "Tề Hồng Sứ Giả, đều nói quý nhân hay quên, ngươi cũng không phải quý nhân, sao cũng hay quên như vậy?"
"A đúng rồi, trừ quý nhân hay quên, lão nhân gia cũng thích quên chuyện."
"So đấu xem ai giết được nhiều Hắc Ma, đây không phải ngươi Tề Hồng Sứ Giả nói ra sao?"
"Sao thế, quên sạch rồi à?"
Sắc mặt Tề Hồng Sứ Giả lập tức cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Hắn có thể nói gì đây?
Việc này đúng là do hắn nói ra.
Hiện tại, bị vả mặt cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Một tên thiên kiêu của Đông Hoang Thánh Địa thật sự không nhịn được, một bước nhảy vọt ra, trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Tiểu Xuyên, ra vẻ muốn động thủ với Lục Tiểu Xuyên.
"Tiểu tử, ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với Tề Hồng Sứ Giả như vậy? Ai cho ngươi dũng khí dám ách..."
Bốp!
Còn chưa đợi tên thiên kiêu của Đông Hoang Thánh Địa nói hết lời, Lục Tiểu Xuyên vung tay tát một bạt tai xuống.
Lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp đánh cho tên thiên kiêu Đông Hoang Thánh Địa lui về sau mấy bước, lộ ra vẻ chật vật.
"Vậy thì ai cho ngươi dũng khí dám nói chuyện với ta như vậy?"
"Ta có phải đã nể mặt ngươi không? Một tên phá hư cảnh thất trọng rác rưởi, cũng dám nhảy ra trước mặt Lục mỗ ta đây diễu võ dương oai? Ngươi là cái thá gì?"
"Tề Hồng Sứ Giả còn không dám nói gì, ngươi ở đâu ra gan chó dám nói này nói kia?"
Cái tát vang dội này, lại kết hợp với một tràng bá đạo vô cùng.
Đây quả thực là vả vào mặt tất cả mọi người ở Đông Hoang Thánh Địa!
Quá bá đạo!
Quá ngầu!
Quá ngông cuồng!
Đám người Bắc Hoang thánh địa đối với Lục Tiểu Xuyên sùng bái, nhanh đến mức muốn rạp đầu xuống đất.
Anh hùng như vậy, ai có thể không yêu?
Trữ khuyết sứ giả rất ít khi bội phục người khác, nhưng hiện tại hắn đối với Lục Tiểu Xuyên quả thật sinh ra lòng bội phục sâu sắc.
Thậm chí còn có vài phần sùng bái.
Bá đạo như vậy, còn có ai làm được?
Lục Thánh Tử, đã mang đến vinh quang vô thượng cho Bắc Hoang thánh địa!
Trước mặt Đông Hoang Thánh Địa, Bắc Hoang thánh địa chưa có người nào có thể làm được như vậy.
Lục Tiểu Xuyên là người đầu tiên.
Đám người Bắc Hoang thánh địa, lúc này cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, tràn đầy vinh quang.
Tên thiên kiêu bị Lục Tiểu Xuyên tát một bạt tai của Đông Hoang Thánh Địa mộng một hồi, lập tức thẹn quá hoá giận, phát ra tiếng gào thét như dã thú, phẫn nộ gào thét, dữ tợn hung ác với Lục Tiểu Xuyên: "Tiểu tử, ngươi muốn chết ——"
Đối với loại người này, Lục Tiểu Xuyên tự nhiên không nương tay.
Lục Tiểu Xuyên không lùi mà tiến, bước ra một bước, quát lớn: "Đến đây, sinh tử quyết đấu!"
"Đừng sợ, kẻ nào không dám kẻ đó là cháu trai."
Tên thiên kiêu Đông Hoang Thánh Địa kia: "???"
Lời nói của Lục Tiểu Xuyên, giống như một đạo thiên lôi nện điên cuồng vào trong đầu tên thiên kiêu Đông Hoang Thánh Địa.
Trong nháy mắt khiến hắn tỉnh táo hơn phân nửa.
Cũng đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Hắn bất quá chỉ là phá hư cảnh thất trọng, hắn nào dám cùng Lục Tiểu Xuyên một trận chiến?
Vừa rồi Đông Hoang Thánh Địa có ba tên thiên kiêu bị Lục Tiểu Xuyên một kiếm miểu sát, trong đó còn có cả thượng giới thiên kiêu của Đông Hoang Thánh Địa!
Cho nên ——
Nếu hắn dám cùng Lục Tiểu Xuyên một trận chiến, đây chẳng phải là tự tìm đường chết?
Hơn nữa còn là loại không ai có thể cứu.
Cùng Lục Tiểu Xuyên sinh tử quyết đấu, hắn nào dám?
Trừ phi thật sự không muốn sống nữa.
Nhớ tới đây, tên thiên kiêu của Đông Hoang Thánh Địa lập tức sợ hãi.
Mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua lui về.
"Phế vật, chỉ có thế này mà dám diễu võ dương oai trước mặt Lục mỗ ta?"
"Non lắm."
Lục Tiểu Xuyên khinh bỉ nhìn đối phương.
Ngoài miệng không buông tha, lại tiếp tục nhục mạ.
Tên thiên kiêu của Đông Hoang Thánh Địa giận mà không dám nói gì.
Đã nhận thua vậy thì chỉ có thể giả câm vờ điếc.
Còn có thể làm sao?
Vừa rồi là do hắn nhất thời xúc động.
Chịu một trận đòn, cũng chỉ có thể tự mình nuốt cục tức vào bụng.
Đông Hoang Thánh Địa chúng thiên kiêu mặc dù đều thống hận Lục Tiểu Xuyên vạn phần, hận không thể đem Lục Tiểu Xuyên chém thành muôn mảnh, cừu hận cảm xúc lúc này đã lên đến đỉnh điểm, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Có thể nhịn không được thì mọi người cũng nhất định phải nhẫn nhịn.
Ai dám nhảy ra khiêu khích Lục Tiểu Xuyên?
Ngay cả Lục Thiên Ly đều bị Lục Tiểu Xuyên một kiếm miểu sát, những người khác ra tay, đó chính là thuần túy muốn chết.
Trước nắm đấm tuyệt đối, ai có thể không cúi đầu?
Mà đây, chính là điểm tựa của Lục Tiểu Xuyên.
Có thực lực, chính là tùy hứng như thế, chính là thoải mái như thế.
Đây chính là thứ Lục Tiểu Xuyên luôn theo đuổi.
Chỉ tiếc, hiện tại không thể hèn mọn phát triển, bằng không Lục Tiểu Xuyên thật sự không muốn tỏ vẻ!
"Lục Tiểu Xuyên, đưa thành tích của ngươi ra đi, đừng lề mề." Tề Hồng Sứ Giả lạnh lùng nói.
Vừa rồi Lục Tiểu Xuyên tát một bạt tai vào mặt tên thiên kiêu Đông Hoang Thánh Địa kia, sao lại không phải là đánh vào mặt hắn Tề Hồng Sứ Giả?
Tề Hồng Sứ Giả nhẫn nại, cũng đã đạt đến cực hạn.
Thêm một chút nữa, hắn sợ hắn thật sự sẽ không nhịn được mà ra tay với Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên liếc nhìn Tề Hồng Sứ Giả đang ở bờ vực bùng nổ, bĩu môi cười.
"Được thôi, tiếp theo, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích."
Nói xong, Lục Tiểu Xuyên tiện tay vung lên, những bộ phận linh kiện trên người Hắc Ma giống như mưa đá rơi xuống đất, tạo ra một trận rung động lốp bốp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận