Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 427: Rõ ràng là cái tiểu nằm sấp đồ ăn, nhưng phải giả bộ bộ dáng rất trâu bò

**Chương 427: Rõ ràng là một kẻ yếu đuối, nhưng phải giả bộ dáng vẻ ta đây rất trâu bò**
Hành động bất ngờ này khiến Lục Tiểu Xuyên không khỏi hơi sững sờ.
Không phải đầu sắt sao?
Không phải xương cốt cứng rắn sao?
Không phải nhe răng trợn mắt sao?
Không phải muốn cùng mình liều mạng sao?
Sao giờ lại biết nhận thua rồi?
Nói cho cùng, vẫn là tham sống sợ chết nha.
"Chịu thần phục? Về sau nguyện ý trung thành với ta?" Lục Tiểu Xuyên lạnh lùng lên tiếng, quát hỏi đầu Thâm Uyên Hắc Hổ kia một câu.
Thâm Uyên Hắc Hổ vừa rồi còn kiệt ngạo bất tuân, hiện tại thành thành thật thật gật đầu, dùng ngôn ngữ của nhân loại không được tiêu chuẩn lắm nói với Lục Tiểu Xuyên một câu: "Chủ nhân."
Nhìn thấy đầu Thâm Uyên Hắc Hổ này rốt cục thần phục, Lục Tiểu Xuyên lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là tiện cốt đầu, không thấy quan tài chưa đổ lệ, không ép buộc mình làm thật thì không được.
Lục Tiểu Xuyên thu kiếm lại, đi tới trước mặt đầu Thâm Uyên Hắc Hổ kia, vỗ vỗ đầu Thâm Uyên Hắc Hổ.
Thâm Uyên Hắc Hổ cũng rất phối hợp, mặc cho Lục Tiểu Xuyên dùng sức vỗ đầu nó.
Lục Tiểu Xuyên xem xét bốn vó của Thâm Uyên Hắc Hổ, phát hiện bốn vó của nó vẫn còn đang run rẩy kịch liệt.
Điều này khiến Lục Tiểu Xuyên không khỏi khinh bỉ mắng Thâm Uyên Hắc Hổ một câu: "Nhìn ngươi vừa rồi phách lối cuồng vọng, hóa ra đều là phô trương thanh thế, kỳ thật ngươi nội tâm đã sớm hoảng sợ, đúng không?"
"Rõ ràng là một kẻ yếu đuối, lại muốn giả bộ dáng vẻ rất ngưu bức, không có thực lực ngươi giả vờ cái gì?"
"Tốt, đã ngươi đã hướng ta thần phục, vậy ta liền sẽ không giết ngươi."
Thế nhưng bốn vó của đầu Thâm Uyên Hắc Hổ kia vẫn run rẩy không ngừng.
Không dừng được, căn bản không dừng được.
Bộ dạng không có tiền đồ này càng khiến Lục Tiểu Xuyên khịt mũi coi thường.
Lục Tiểu Xuyên vẫn thích dáng vẻ kiệt ngạo bất tuân vừa rồi của Thâm Uyên Hắc Hổ hơn.
Lại thu thêm một con pet nhát gan giống như Tiểu Hoàng.
Điều này có thể khiến Lục Tiểu Xuyên không quá thoải mái!
Thôi vậy, đi trước quét dọn chiến trường đi.
Lục Tiểu Xuyên không tiếp tục phản ứng Thâm Uyên Hắc Hổ, mà là đi về phía chiến trường.
3000 Hắc Hổ bang tinh nhuệ, trên người bọn họ chiến lợi phẩm cũng không thiếu đi?
Lục Tiểu Xuyên đi quét dọn chiến trường, nhưng Thâm Uyên Hắc Hổ vẫn run lẩy bẩy quỳ sát ở nơi đó, không dám đứng dậy.
Mà Lục Tiểu Xuyên không biết là, xa xa trên Linh Khư tông, Bạch Đậu Đậu uể oải nằm trên ghế xích đu, miệng lẩm bẩm: "Lớn như vậy rồi mà không chút nào để cho người ta bớt lo, chuyện nhỏ như vậy còn phải bản Đậu Đậu ra tay."
Một màn không thể tưởng tượng vừa rồi, kinh động như gặp thiên nhân, lập tức khiến tất cả mọi người ở Thái Khư Tông và Thái Khư Thành hoàn toàn sợ hãi, từng người ngây ra như phỗng đứng ở nơi đó, giống như hóa đá.
Một kiếm miểu sát Hắc Hổ bang chủ, một chiêu diệt sát 3000 tinh nhuệ của Hắc Hổ bang, cái này ——
Còn là người sao?
Quả thực là thủ đoạn của tiên nhân trên chín tầng trời a!
Một kiếm kia xuất ra, chính là vạn kiếm dũng, phô thiên cái địa, hủy thiên diệt địa, thần uy vô thượng như thế, trừ thủ đoạn của tiên nhân còn có thể là cái gì?
Lúc này, trong lòng mọi người, Lục Tiểu Xuyên chính là tiên nhân.
Vừa rồi Lục Tiểu Xuyên thi triển chính là thủ đoạn của tiên nhân.
Trừ tiên nhân có thể làm được như vậy, bọn hắn thực sự không nghĩ ra được còn có ai có thể làm được.
Người Thái Khư Thành đã sớm nghe nói trong Thái Khư Tông có tiên nhân, Lục Tiểu Xuyên là đệ tử của tiên nhân, hiện tại xem ra lời đồn không hề giả dối.
Lục Tiểu Xuyên, đích thật là đệ tử của tiên nhân, có được thủ đoạn của tiên nhân.
Những người kia vô cùng sùng bái Lục Tiểu Xuyên.
"Chậc chậc chậc, đại ca của ta, ngưu bức (phá âm) ——"
Lý Thừa Trạch lại là liên tục sợ hãi thán phục.
Trong lòng dào dạt đắc ý.
Nhận một đại ca ngưu bức như vậy, ôm vào một cái đùi thô như thế, hắn Lý Thừa Trạch về sau liền nhận định người đại ca này, đi theo đại ca, vậy hắn ngày phi thăng Tiên giới há không phải ở trong tầm tay sao?
Nghĩ thôi đã khiến Lý Thừa Trạch kích động không thôi.
Người đại ca này nhận thật là quá đáng giá.
So với việc trước kia cưới 100 nàng dâu còn đáng giá hơn.
Nghĩ đến cái này, Lý Thừa Trạch trong nháy mắt cảm thấy nữ tử yêu diễm trong ngực không còn thơm nữa.
Tên nữ tử yêu diễm kia dường như cảm nhận được Lý Thừa Trạch ghét bỏ, vẻ mặt ủy khuất vô tội, bộ dáng sở sở động lòng người nhìn Lý Thừa Trạch.
Nhưng Lý Thừa Trạch hiện tại dường như không dính chiêu này.
Lý Thừa Trạch nghĩ nghĩ rồi nói với tên nữ tử yêu diễm kia: "Hay là ngươi về trước Thanh Hà Thành đi?"
Nữ tử yêu diễm lập tức ủy khuất đáng thương muốn khóc, hốc mắt trong nháy mắt ướt át, thanh âm nghẹn ngào nói với Lý Thừa Trạch: "Thế tử, ngài không cần nô gia nha, là nô gia chỗ nào làm chưa đủ tốt sao? Nô gia sống cũng tốt, tư thế cũng nhiều, cũng có thể bền bỉ tác chiến, còn giỏi khẩu kỹ, thế tử......"
Không đợi nữ tử yêu diễm nói hết lời, Lý Thừa Trạch liền đánh gãy lời của nàng: "Bản thế tử từ giờ trở đi, muốn rời xa nữ sắc, muốn quyết chí tự cường, phải học tập đại ca, phải cố gắng tu luyện, đem tất cả tâm tư đặt ở trên việc tu luyện."
"Lại không cố gắng nữa, vậy ta ngay cả tư cách đi theo sau mông đại ca cũng không có."
"Vì có thể ôm chặt đùi của đại ca, ta nhất định phải cố gắng mới được."
"Không có một chút năng lực, nào có tư cách làm tiểu đệ cho đại ca?"
Ách ——
Nữ tử yêu diễm lập tức dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Lý Thừa Trạch, năm tên chân chó kia cũng đồng dạng là ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Lý Thừa Trạch, cảm thấy rất khó tin.
Bọn họ đích xác là nghĩ không ra, lời như vậy lại có thể từ trong miệng Lý Gia Nhị thiếu gia nói ra.
Lý Gia Nhị thiếu gia này chính là đại thiếu gia phong lưu nổi tiếng Thanh Hà Quận.
Tuổi còn trẻ, đã cưới 100 người vợ, điều đó đủ để chứng minh tính tình của Lý Gia Nhị thiếu gia hắn.
Háo sắc, đây chính là thứ khắc vào trong lòng Lý Gia Nhị thiếu gia, há có thể nói bỏ là bỏ?
Nói hắn Lý Gia Nhị thiếu gia có độ tin cậy trong bất kỳ chuyện gì khác đều có, nhưng nói hắn Lý Gia Nhị thiếu gia muốn rời xa nữ sắc, cái này ——
Liền có chút không hợp thói thường.
Nữ tử yêu diễm quái dị nhìn Lý Gia Nhị thiếu gia một phen, bỗng nhiên cười một tiếng: "Nhị thiếu gia đừng đùa, ngài có chút yêu thích nô gia còn không biết sao? Cái thứ này, không phải nói giới là có thể giới? Là nam nhân đều không giới được, không phải sao?"
"Coi như ngài có thể giới ở trên thân nô gia, nhưng Nhị thiếu gia, ngài còn có thể giới ở trên thân những nữ nhân khác sao?"
"Cũng đừng quên, trong nhà của ngài còn có 100 vị thê tử tuyệt sắc, các nàng đều là đang gào khóc đòi ăn, đang chờ Nhị thiếu gia ngài trở về sủng hạnh."
Lý Thừa Trạch lần này lại như đã quyết tâm, lắc đầu một mặt kiên quyết nói: "Nữ sắc bản thế tử là giới định, ai đến cũng không được."
"Bản thế tử chính là tuyệt thế thiên kiêu, chính là thiên tài mạnh nhất Thanh Hà Quận, há có thể bị nhi nữ tình trường ràng buộc? Há có thể trầm mê trong nữ sắc mà không cách nào tự kiềm chế? Há có thể tự cam đọa lạc như vậy?"
"Bản thế tử nhất định phải cố gắng tu luyện, hăng hái tiến lên, sớm ngày trở thành Đại Đế, vinh quang cửa nhà."
Một tên tùy tùng không nhịn được cười nói: "Thế tử, nhưng lâu không trồng trọt, vậy thì sẽ mọc cỏ xanh um tùm."
Một tên khác cũng lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy a thế tử, ngài nếu là thật sự giới sắc vậy sau này trên đầu chẳng phải là một mảnh thảo nguyên sao?"
Lý Thừa Trạch lập tức lạnh lùng quét nhìn sang, lập tức khiến hai tên tùy tùng kia sợ đến mức vội vàng im miệng.
Lý Thừa Trạch bĩu môi, vẻ mặt khó chịu nói: "Phi phi phi, các nàng ai dám? Bản thế tử không có thì bỏ hết."
"Mau mau cút, tất cả các ngươi đều cút về Thanh Hà Thành cho bản thế tử."
Ách
Bạn cần đăng nhập để bình luận