Nhà Ta Đại Sư Huynh Thật Sự Là Quá Không Đứng Đắn

Chương 105: Đừng đừng đừng, ta cảm thấy ta còn có thể lại cứu giúp một chút

**Chương 105: Khoan khoan khoan, ta cảm thấy ta còn có thể cứu vãn một chút**
Lục Tiểu Xuyên lập tức quay người lại nói với Tuyền Cơ tiên tử: "Sư tôn, ra tay đi. Đến 100 triệu cũng không bỏ ra nổi, loại quỷ nghèo này sống trên thế giới này còn có ý nghĩa gì?"
"Không cứu nổi, g·iết đi."
"Được."
Tuyền Cơ tiên tử rất thẳng thắn trả lời một chữ.
Long Gia: "..."
Toàn bộ Bắc Hoang vực, có mấy ai có thể lấy ra được 100 triệu?
Giờ khắc này, Long Gia muốn t·ự s·át. Đây là đụng phải loại sư đồ thần thánh phương nào vậy?
Nhưng vì cái m·ạ·n·g c·h·ó này, Long Gia cũng chỉ có thể nén giận, chịu nhịn nhục để lo toàn cục.
Lại vội vàng lên tiếng: "Khoan khoan khoan, ta cảm thấy ta còn có thể cứu vãn một chút."
"Không phải chỉ là 100 triệu thôi sao, dù có đ·ậ·p nồi bán sắt, ta cũng gom góp cho đủ."
"Gom không đủ thật sự không cần phải miễn cưỡng, không phải chỉ là c·hết thôi sao. Sư tôn ta ra k·i·ế·m nhanh lắm, đảm bảo không đau."
"Không miễn cưỡng, không hề miễn cưỡng chút nào, ta đi gom đây."
"Nếu không miễn cưỡng, vậy không bằng thêm chút nữa đi?"
"..."
Long Gia suýt chút nữa thì thổ huyết.
Bất quá cũng may Lục Tiểu Xuyên lập tức cười ha ha một tiếng nói: "Đùa với ngươi thôi, ta trước nay luôn giữ lời. Nói 100 triệu thì là 100 triệu, nhiều hơn một phần ta đều không cần."
"Đương nhiên, ít hơn một chút là không được, dù sao đây cũng là quy củ, đúng không?"
Khóe miệng Long Gia lại co rút dữ dội.
Hắn không ngốc, lẽ nào lại không nghe ra đây là đang cảnh cáo hắn?
100 triệu, thiếu một phân cũng không được.
Đúng là đồ gian tà mà.
Không còn cách nào, vì m·ạ·n·g s·ố·n·g, hắn Long Gia có thể làm gì được đây?
Cũng chỉ có thể lập tức ra lệnh cho đám người Ác Long bang: "Các ngươi mau lên, đem hết thảy những thứ đáng giá trên người toàn bộ giao ra cho lão tử, không được giữ lại thứ gì."
"Kẻ nào dám giữ lại một món, lão tử sẽ cho kẻ đó c·hết không có chỗ chôn."
"Hôm nay nếu lão tử mất mạng, vậy tất cả các ngươi cũng phải c·hết theo."
Long Gia h·u·n·g á·c, ai trong Ác Long bang mà không e ngại?
Cho nên, sau một hồi hai mặt nhìn nhau, những người kia cũng chỉ đành ngoan ngoãn đem tất cả những thứ đáng giá trên người giao ra, không dám giữ lại bất cứ thứ gì.
Chẳng mấy chốc, boong thuyền đã chất cao như núi.
Long Gia đem đồ vật chia làm ba loại.
Một loại là linh thạch, một loại là linh đan linh dược, những thứ khác đều gom vào loại thứ ba.
Linh thạch thì trực tiếp tính, linh đan linh dược cơ bản đều có giá thị trường, cứ theo đó mà đá.nh giá.
Còn những thứ khác, giá cả lại không dễ nói.
Long Gia đem toàn bộ gia sản của Ác Long bang vét sạch một lần, phát hiện vẫn không đủ 100 triệu.
Lần này Long Gia thật sự có chút đau đầu.
Bộ dạng đáng thương nhìn Lục Tiểu Xuyên, mong có được chút đồng tình từ hắn.
Thứ gọi là lòng đồng tình, Lục Tiểu Xuyên có, nhưng không nhiều nha!
Huống chi, đối với một tên đầu lĩnh thổ phỉ làm việc ác bất tận, tội ác tày trời thì có gì mà phải đồng tình?
Đó là vũ nhục đối với hai chữ "đồng tình".
Cho nên...
Lục Tiểu Xuyên nhếch miệng, nói: "Linh thạch 4.136 vạn 5.439, linh đan linh dược cộng lại ước tính 2.652 vạn 3.700, những thứ đồ khác không đáng giá, ta không hứng thú."
"Tính tổng cộng lại là 6.788 vạn 9.139."
"Vẫn còn thiếu 3.211 vạn 861, ngươi còn thiếu nhiều lắm đó."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, Lục Tiểu Xuyên vẫn không chút khách khí thu hết đống linh thạch và linh đan linh dược kia.
Long Gia chỉ vào đống đồ vật cuối cùng. Đống này đủ thứ hầm bà lằng.
Mấy thứ như v·ũ k·hí hay c·ô·ng p·h·áp còn tạm được giá chút, nhưng vấn đề Lục Tiểu Xuyên chướng mắt.
Những thứ này đối với Lục Tiểu Xuyên mà nói, chẳng có nửa điểm giá trị nào.
"Hay là tính luôn đống này đi. Không thì ta thật sự không có cách nào gom đủ!" Long Gia nói mà sắp khóc.
Lục Tiểu Xuyên ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hào phóng một lần: "Thôi được, vậy coi như cho ngươi tròn số, tính tất cả là 70 triệu. Vẫn còn thiếu 30 triệu, Long Gia, ngươi liệu mà cố gắng."
"Không thì sư tôn ta ra k·i·ế·m nhanh bao nhiêu, Long Gia, ngươi chắc cũng biết."
Long Gia nhìn một lượt đám thủ hạ của mình. Đám thủ hạ từng tên đều lắc đầu khoát tay.
Lục Tiểu Xuyên bỗng nhiên quay sang hỏi Tuyền Cơ tiên tử: "Sư tôn, tiên thuyền bình thường khoảng bao nhiêu tiền một chiếc?"
"Nếu là loại phổ thông, khoảng 10 triệu một chiếc." Tuyền Cơ tiên tử trả lời.
Lục Tiểu Xuyên lập tức chỉ vào ba chiếc tiên thuyền của Ác Long bang nói: "Ba chiếc này hẳn là loại bình thường nhất đi?"
"Chất lượng bình thường như thế, chiết khấu 30% chắc không vấn đề gì chứ?"
"Nếu tính như vậy, mỗi chiếc tính 7 triệu, ba chiếc là 21 triệu. Còn thiếu 9 triệu."
Long Gia: "???"
Không phải chứ, sao lại tính cả ba chiếc tiên thuyền rồi?
Không có tiên thuyền, Ác Long bang bọn hắn sau này làm sao tung hoành kiếm ăn?
Ba chiếc tiên thuyền này đối với Ác Long bang mà nói chính là nồi cơm của cả bọn.
Không đợi Long Gia mở miệng, Lục Tiểu Xuyên tiện thể nói: "Long Gia, mau bảo người của ngươi rời khỏi tiên thuyền đi."
"A đúng rồi, chiếc tiên thuyền vừa nãy bị Long Gia ngươi ném ra một lỗ thủng lớn, cái này phải trừ tiền chứ nhỉ. Chiếc này coi như 6 triệu. Tổng cộng giờ là 90 triệu, còn thiếu 10 triệu."
Long Gia: "..."
Thấy Long Gia mặt mày tái mét, trong mắt lửa giận bừng bừng, nắm đấm siết chặt, toàn thân run rẩy, dáng vẻ giận không kềm được.
Lục Tiểu Xuyên bĩu môi nói một câu: "Long Gia, ngươi hình như có chút không bằng lòng?"
"Hay là thôi đi, để ta sư tôn động thủ?"
Long Gia liếc mắt nhìn Tuyền Cơ tiên tử đang đứng đó, lạnh lùng như Sát Thần, nắm chặt ngọc k·i·ế·m làm tư thế tùy thời xuất thủ. Cảm nhận được luồng khí tức cường đại phát ra từ Tuyền Cơ tiên tử, trong phong mang tuyệt thế của thanh k·i·ế·m kia...
Long Gia cuối cùng đành dẹp bỏ ý định phản kháng.
Đã nh·ậ·n thua, thì chỉ có thể là nh·ậ·n thua tới cùng.
Long Gia nghiến răng, liền ra lệnh cho tất cả mọi người của Ác Long bang thu dọn đồ đạc rời khỏi ba chiếc tiên thuyền, giao ba chiếc tiên thuyền kia cho Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên đương nhiên sẽ không khách khí, nhanh chóng thu ba chiếc tiên thuyền vào.
Lục Tiểu Xuyên lại tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Long Gia nói: "Long Gia, 10 triệu cuối cùng tính sao đây?"
Tâm lý Long Gia đã sụp đổ hoàn toàn, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nhìn Lục Tiểu Xuyên, nói: "Ta chỉ còn lại bộ quần áo này chưa đưa cho ngươi. 10 triệu cuối cùng, ta thật sự không có cách nào gom nổi."
"Hay là, ngươi thấy thủ hạ nào của ta đáng giá thì cứ bắt đi."
Ác Long bang chúng: "???"
Lục Tiểu Xuyên nói: "Kỳ thật vẫn còn một kẻ đáng giá đấy."
Có một kẻ?
Lời này vừa nói ra, đám người Thần Du cảnh của Ác Long bang đứng sau lưng Long Gia đều có chút khẩn trương.
Đặc biệt là mấy tên đương gia, càng ngửi thấy mùi t·ử v·ong, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Ai?" Long Gia nghi hoặc hỏi.
Thật sự có thể coi trọng đám thủ hạ này của hắn?
Lục Tiểu Xuyên chỉ vào con hắc ám ác hổ đang nấp sau lưng Long Gia, nói: "Một con hung thú Thần Du cảnh cửu trọng, tuy hơi x·ấ·u xí một chút, nhưng giá 10 triệu thì cũng tạm được đi."
Long Gia: "???"
Hung thú Thần Du cảnh cửu trọng chỉ đáng giá 10 triệu???
Đừng nói 10 triệu, 100 triệu còn chưa đủ.
Vì thu phục con hắc ám ác hổ hung thú Thần Du cảnh tầng chín này, hắn Long Gia đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết.
Việc này căn bản không thể dùng tiền tài để mà đong đếm được.
Cho nên...
Lần này, Long Gia không hề nghĩ ngợi, chém đinh chặt sắt từ chối: "Không được, việc này không có gì phải bàn cãi, dù các ngươi có muốn g·iết ta cũng tuyệt đối không được."
"Trừ con hắc ám ác hổ ra, những thủ hạ khác của ta ngươi cứ t·ù·y ý chọn."
Các cường giả của Ác Long bang: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận