Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 901: Chạy bên trong Triệu Vũ Hoa (length: 8560)

"Luân Hồi các Thường hộ pháp?!"
Cổ Bái Đức nhìn Thường Dật xuất hiện bên cạnh Lý Chu Quân, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Thường Dật của Luân Hồi các?" Cổ Tinh Hương nhìn Lý Chu Quân và Thường Dật nói, "Các ngươi quen biết nhau?"
Thường Dật hừ lạnh một tiếng.
Cổ Tinh Hương lập tức như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Vĩnh Hằng cảnh tam giai, cũng dám gọi thẳng tục danh của bản đại gia? Đúng là cái thứ gì?" Thường Dật lúc này cười lạnh liên tục.
Cổ Bái Đức thấy vậy thì giận mà không dám nói gì.
Tuy rằng tiểu công tử nhà Triệu gia ở tại Ẩn Tiên tông của bọn họ, nhưng Triệu gia cũng chưa chắc vì Ẩn Tiên tông của bọn họ mà đắc tội với Luân Hồi các, một thế lực đỉnh cấp ở Nam Vực giống như Triệu gia.
Nhưng mà Cổ Tinh Hương lúc này lại mặt mũi dữ tợn nhìn Thường Dật: "Ngươi dám làm tổn thương ta?!"
Thường Dật cười nhạo: "Thế nào, vì sao không dám đả thương ngươi? Ngươi cho rằng Triệu Vũ Hoa ở Ẩn Tiên tông của các ngươi thì Triệu gia sẽ che chở Ẩn Tiên tông các ngươi? Có bản lĩnh thì kêu Triệu Vũ Hoa kia quay lại đây gặp ta!"
"Tốt, tốt, tốt!" Cổ Tinh Hương cười lạnh liên tục, "Đã vậy, ta chỉ còn cách gọi tiểu công tử Triệu gia đến đây thôi!"
Lời vừa dứt, trong tay Cổ Tinh Hương xuất hiện một viên ngọc phù.
Vật này là do tiểu công tử Triệu gia đưa cho nàng vào lần đầu tiên hai người phát sinh chuyện nam nữ, bảo rằng chỉ cần bóp nát vật này thì tiểu công tử Triệu gia sẽ lập tức chạy tới, dù gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Rắc!
Cổ Tinh Hương trực tiếp bóp nát ngọc phù.
Ngay sau đó, nàng ngạo nghễ nhìn Thường Dật và Lý Chu Quân.
Cùng lúc đó.
Một bóng dáng thanh niên tuấn tú, nhanh chóng rời khỏi Ẩn Tiên tông.
Bên cạnh bóng dáng thanh niên này còn có một vị lão giả tóc đen đi theo.
Bóng dáng thanh niên tuấn tú này chính là tiểu công tử Triệu gia, Triệu Vũ Hoa.
Lão giả tóc đen bên cạnh hắn là người Triệu gia phái tới hộ đạo cho hắn, không mộ lão nhân, tu vi Vĩnh Hằng thất giai.
"Tiểu thiếu gia, chúng ta thật sự mặc kệ Ẩn Tiên tông sao?" Không mộ lão nhân lúc này nghi ngờ hỏi Triệu Vũ Hoa.
"Ta giọt cái không mộ lão tiên sinh ơi, ngài cũng nói Thường Dật giết tới Ẩn Tiên tông, tên kia nổi danh bên ngoài, không sợ trời không sợ đất, ta chỉ bất quá phụng mệnh gia tộc, ra ngoài lịch luyện, Ẩn Tiên tông chẳng qua chỉ là nơi ta nghỉ chân, ta vì một Ẩn Tiên tông nho nhỏ đi đắc tội tên điên Thường kia làm gì?
Thực sự đắc tội Thường Dật, dù Triệu gia sau lưng ta không sợ Luân Hồi các của Thường Dật, nhưng ta cũng tránh không khỏi bị cha ta treo lên đánh một trận, ta đồ cái gì chứ, chẳng lẽ ta không muốn đắc tội Thường Dật?" Triệu Vũ Hoa nói.
Không mộ lão nhân nhíu mày: "Nhưng mà tiểu thiếu gia, người và Cổ Tinh Hương của Ẩn Tiên tông kia đã có tình phu thê, cứ thế bỏ mặc nàng ta có ổn không?"
Triệu Vũ Hoa không thèm để ý cười nói: "Lão tiên sinh ngài quả nhiên như phụ thân ta nói làm việc quá cứng nhắc, Cổ Tinh Hương kia cùng ta có tình phu thê là thật, nhưng ta cũng chỉ là chơi đùa với nàng ta một chút.
Nếu ta thực sự muốn ở cùng nàng ta thì đã sớm nói với gia tộc, hơn nữa thân là tiểu công tử Triệu gia, phụ nữ đối với ta chỉ như quần áo, không cần để bụng?"
Vừa nói, Triệu Vũ Hoa tựa hồ cảm nhận được sự triệu hoán của Cổ Tinh Hương đối với mình, hắn trực tiếp làm ngơ.
Không mộ lão nhân thấy thế, trong lòng thầm mắng Triệu Vũ Hoa là kẻ phụ tình, khi ở cùng Cổ Tinh Hương thì hoa ngôn xảo ngữ đủ kiểu, lừa gạt Cổ Tinh Hương thành kẻ ngốc, thật gặp chuyện thì chạy nhanh hơn ai hết.
Nhưng không mộ lão nhân cũng không tiện nói gì, dù sao đứng trên lập trường của Triệu Vũ Hoa và Triệu gia thì lựa chọn này của Triệu Vũ Hoa là đúng.
Một bên khác.
Ẩn Tiên tông, Thiên điện.
Sau khi Cổ Tinh Hương bóp nát ngọc phù mà Triệu Vũ Hoa cho nàng thì đã lâu mà vẫn không thấy có hồi đáp.
"Chuyện gì xảy ra?" Cổ Tinh Hương lúc này có chút hoảng hốt.
"Tông chủ! Thiếu tông chủ! Không xong rồi! Tiểu công tử Triệu gia và hộ đạo của hắn đã bỏ chạy không quay đầu lại!"
Đúng lúc này, một nữ đệ tử vốn được Ẩn Tiên tông sắp xếp đi chăm sóc Triệu Vũ Hoa vội vội vàng vàng chạy tới chỗ đại điện nơi Cổ Tinh Hương, Cổ Bái Đức, Lý Chu Quân, và Thường Dật đang giằng co để báo tin.
Thường Dật nghe vậy thì cười ha ha: "Xem ra tên Triệu Vũ Hoa kia vẫn là người thức thời, không ngốc!"
Lý Chu Quân cũng hơi kinh ngạc, không ngờ tiểu công tử Triệu gia Triệu Vũ Hoa lại là người quyết đoán nhanh chóng, biết thức thời như vậy.
"Cút!" Lúc này Cổ Tinh Hương giận dữ hét, tựa hồ trút hết giận dữ lên nữ đệ tử vừa đến báo tin kia.
Nữ đệ tử đến báo tin nghe vậy cũng sợ đến tái mặt, vội vàng rời khỏi nơi đây.
Cùng lúc đó.
Tiểu công tử Triệu gia Triệu Vũ Hoa đã rời khỏi Ẩn Tiên tông.
Cổ Bái Đức và con trai lúc này trong lòng dấy lên một luồng hàn ý.
Cha con bọn họ không phải kẻ ngu.
Triệu Vũ Hoa lựa chọn bỏ trốn vào thời điểm quan trọng này thì rõ ràng là không muốn vì Ẩn Tiên tông của bọn họ mà đắc tội với Luân Hồi các.
"Lão tử không có ai ở Luân Hồi các phù hộ thì vẫn là tu sĩ Vĩnh Hằng thất giai, còn các ngươi thì không có Triệu Vũ Hoa che chở thì tính là cái thá gì?" Lúc này Thường Dật cười lạnh liên tục nói với cha con Cổ Bái Đức.
"Sao có thể như vậy được?" Lúc này Cổ Tinh Hương vẫn khó tin rằng Triệu Vũ Hoa sẽ bỏ rơi cô ta mà chạy trốn.
Cổ Bái Đức lúc này cũng mất hết phương hướng.
Không có tiểu công tử Triệu gia Triệu Vũ Hoa ở Ẩn Tiên tông của bọn họ thì Ẩn Tiên tông của bọn họ ở trước mặt cường giả Vĩnh Hằng thất giai chẳng khác nào cỏ dại, có thể tùy tiện thu hoạch.
Thường Dật lúc này nhìn Lý Chu Quân nói: "Lý huynh, không phải huynh muốn tìm cha con Cổ Bái Đức của Ẩn Tiên tông sao, hay là để nói rõ chuyện của huynh trước đi."
Lý Chu Quân gật gật đầu, sau đó nhìn về phía cha con Cổ Bái Đức.
Ngay sau đó, Lý Chu Quân không nói hai lời, trực tiếp cùng Thường Dật chia tu vi năm năm.
Một khắc sau, khí tức Vĩnh Hằng cảnh thất giai khủng khiếp từ trên người Lý Chu Quân từ từ tản ra, tràn ngập trong đại điện này, tựa như trời sụp đất nứt, đè lên người cha con Cổ Bái Đức.
Giờ khắc này, Cổ Bái Đức và Cổ Tinh Hương toàn thân phát lạnh, trong lòng dâng lên sự sợ hãi tuyệt vọng.
Phảng phất chỉ cần một ý niệm của Lý Chu Quân thì có thể khiến bọn họ chết vạn lần.
Trong mắt Cổ Tinh Hương hiện lên vẻ tuyệt vọng, trong lòng càng hối hận khôn cùng, nàng vì Triệu Vũ Hoa mà mới chọc đến Lý Chu Quân.
Bây giờ Lý Chu Quân có Thường Dật là bằng hữu, còn Triệu Vũ Hoa thì quay đầu liền bỏ chạy.
Nàng hận chính mình đã nhìn lầm người.
Bây giờ không có Triệu Vũ Hoa, Cổ Tinh Hương và Cổ Bái Đức đối diện với Lý Chu Quân thật chẳng khác nào phù du gặp phải bầu trời!
[Đinh: Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, tu vi túc chủ tăng lên đến Bất Hủ cảnh nhất trọng!
Đinh: Bất Hủ cảnh có chín trọng, cũng gọi là cửu kiếp!] Khi hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Lý Chu Quân cười hỏi cha con Cổ Tinh Hương: "Vẻ mặt cao cao tại thượng của cha con các người trước đây khiến Lý mỗ rất không thích, hôm nay cho các ngươi một cơ hội sống sót."
Vốn tưởng rằng sắp chết, cha con Cổ Bái Đức nghe vậy thì trong mắt lập tức ánh lên khao khát sinh tồn mãnh liệt.
Ngay sau đó, Lý Chu Quân cười tủm tỉm nói: "Nhảy một bản đi, Lý mỗ thích nhất là xem người khác nhảy múa."
Cha con Cổ Bái Đức nghe vậy, liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khó xử trong mắt đối phương.
Bảo hai cha con họ nhảy múa, việc này so với giết bọn họ còn khó chịu hơn, bọn họ lớn ngần này rồi, thật sự chưa từng nhảy múa lần nào.
Thường Dật cười nói: "Ác thú vị của Lý huynh cũng thật ghê gớm, còn khó chịu hơn giết hai người này."
Tiếp theo Thường Dật nhìn cha con Cổ Bái Đức, mặt lạnh tanh: "Thế nào, không muốn à? Ta cũng không có tính tình tốt như Lý huynh, nếu là ta đã sớm một bàn tay đánh chết hai tên phế vật các ngươi rồi, bây giờ Lý huynh cho các ngươi con đường sống rồi, còn dám cãi cọ à? Thật sự muốn không sống nổi?"
"Nhảy! Nhảy!"
Dưới sự uy hiếp của cái chết, cha con Cổ Bái Đức cuối cùng vẫn xấu hổ mà nhảy lên múa may quay cuồng...
Thường Dật thấy mà mặt mày nhăn nhó: "Nhảy còn không bằng ta đem nắm gạo cho gà."
Lý Chu Quân thì lại lạnh nhạt, dù sao thì điệu múa mà hắn đã từng xem của hai cha con Cổ Bái Đức còn quái dị hơn thế này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận