Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 679: Tụ Bảo sơn (length: 7930)

Sau khi Dương sư thái nói xong, không đợi Lý Chu Quân đáp lời, liền lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Lý Chu Quân thấy vậy thì cười, rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Thanh Đế!" Đúng lúc này, Lạc Cửu Thương đuổi theo, nháy mắt với Lý Chu Quân, nói: "Qua chỗ ta uống vài chén không?"
"Ta nghe nói ngươi muốn chuẩn bị sẵn chiếu cáo cho ta kia mà." Lý Chu Quân cười tủm tỉm hỏi, "Còn không phải là mới nói một lần đâu."
"Khụ khụ, chẳng qua là thấy Thanh Đế ca ca lúc đó cười đẹp quá thôi mà." Lạc Cửu Thương có chút xấu hổ.
Một bên khác, Lạc Trân Tuyết và Lạc Hạo Kiệt thấy lão tổ nhà mình đối diện với Thanh Đế thì ra sức nịnh bợ, nhất thời cảm thấy hơi rối loạn, đây có đúng là lão tổ tính tình nóng nảy của Lưu Ly Ngọc Thần Tộc bọn họ không?
"Lần sau ta sẽ tìm ngươi uống rượu." Lý Chu Quân khoát tay áo nói.
Dứt lời, Lý Chu Quân nhấc chân rời đi nơi này.
Khi thân hình Lý Chu Quân biến mất, Lâm Tú Hương đi đến bên cạnh Lạc Cửu Thương, tiện thể sờ lên đầu hắn nói: "Xem ra Thanh Đế với ngươi, cũng không có thân quen như ngươi nói đâu nhỉ."
Lạc Cửu Thương đẩy tay Lâm Tú Hương ra, giận dữ nói: "Ngươi lần sau còn dám sờ đầu lão phu, lão phu nhất định chặt tay ngươi!"
"Người ta sợ quá đi à ~" Lâm Tú Hương giả bộ làm con thỏ nhỏ sợ hãi nói.
...
Kể từ ngày Sâm La Vương vẫn lạc, đã qua ba tháng.
Lý Chu Quân cũng như bình thường, ngao du sơn thủy ở Đạo Giới, sống rất vui vẻ.
Hôm đó, Lý Chu Quân phát hiện có một ngọn núi không xa đang rất náo nhiệt.
Rất nhiều tu sĩ vội vã tiến về nơi đó.
"Bằng hữu, phía trước đang có chuyện gì vậy?" Lý Chu Quân ngăn một đám người lại hỏi.
Người cầm đầu nhóm này là một đại hán, đại hán kia cười với Lý Chu Quân nói: "Đạo hữu, ngọn núi phía trước tên là Tụ Bảo sơn, núi non vây quanh tựa như một cái tụ bảo bồn, là nơi Tụ Bảo thương hội cứ một nghìn năm một lần lại tổ chức giao dịch lớn.
Bên trong tất cả đồ vật, mặc kệ là Tụ Bảo thương hội hay tu sĩ tự thân, đều được chiết khấu 60%, chi phí đó do Tụ Bảo thương hội gánh, rất nhiều tu sĩ, thậm chí cả tông môn, đều đến đây giao dịch, chúng ta đến xem có thể nhặt được món hời nào không."
"Đa tạ vị bằng hữu này." Lý Chu Quân nghe xong cũng thấy hứng thú, cáo từ đại hán một tiếng, liền hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Tụ Bảo sơn.
Đại hán kia thấy Lý Chu Quân bay đi nhanh như vậy, không nhịn được vỗ đùi nói lớn: "Đạo hữu ơi, ta chưa nói hết lời mà, muốn vào chỗ giao dịch này, ngươi phải có giấy mời của Tụ Bảo thương hội, hoặc phải là tu sĩ Đạo Tôn, hoặc ít ra ngươi cũng phải dẫn theo mấy trăm khách hàng có năng lực tiêu dùng cho Tụ Bảo thương hội!"
Nhưng Lý Chu Quân không nghe thấy đại hán này hô to ở phía sau.
Bởi vì lúc này Lý Chu Quân đã chớp mắt tới chân núi Tụ Bảo sơn, nơi này có một cổng ngọc thạch lớn khí thế, trên cổng điêu khắc rất nhiều bức họa tinh xảo, có Kỳ Lân ngậm bảo, Long Phượng cùng múa...
Người dẫn đầu trông coi cổng ngọc thạch là một lão giả tóc trắng có tu vi Đạo Tông.
Lão thấy Lý Chu Quân đến, vừa thấy khí độ bất phàm liền chủ động đón chào, chắp tay nói: "Vị đạo hữu này, xin lấy giấy mời ra."
Lý Chu Quân sững sờ: "Cần giấy mời sao? Lý mỗ vừa mới biết nơi này từ miệng một đạo hữu, vốn không nghĩ nhiều vậy."
Tuy Lý Chu Quân lúc đó giao chiến với Sâm La Vương, trong đám người vây xem có cả tu sĩ Đạo Tông, nhưng đám tu sĩ Đạo Tông dám vây xem chiến trường của Đạo Tôn, đều không phải Đạo Tông bình thường, bên cạnh đều có Đạo Tôn hộ pháp, hiển nhiên vị lão giả canh cổng Tụ Bảo thương hội này không thuộc nhóm người này.
"Không có giấy mời sao?" Mà lúc đó, lão giả thấy Lý Chu Quân không có giấy mời, nhưng lại thấy khí độ bất phàm, cũng không tiện đắc tội, bèn nói, "Đạo hữu không sao, ngài nếu là Đạo Tôn thì có thể vào trận, nếu không thì cũng không sao, lão phu thấy đạo hữu mày mắt khí độ bất phàm, ngàn năm sau nhất định có tư cách vào trận."
Thực ra, để vào Tụ Bảo thương hội còn một cách khác, đó chính là dẫn theo mấy trăm khách hàng có năng lực tiêu dùng.
Nhưng cách này lúc này nói ra cũng vô dụng.
Dù sao mấy trăm người có thể tiêu dùng ở Tụ Bảo thương hội cũng không phải một ngày mà có.
Hơn nữa từ khi Tụ Bảo thương hội thành lập tới giờ, cũng chẳng ai dùng cách này mấy, rất hiếm có.
"Không sao, Lý mỗ chỉ đến xem cho vui thôi, cũng không làm khó đạo hữu, xin cáo từ." Lúc này Lý Chu Quân cười nói, định cáo từ rời đi, nhưng sau lưng lại đi tới một đám nữ tử khoác đạo bào.
Người dẫn đầu là một nữ tử khoác đạo bào cũng không che được thân hình nổi bật, nữ tử ngoài vóc dáng, tướng mạo cũng hoàn hảo không chê vào đâu được, da trắng nõn, mắt to mũi nhỏ tinh xảo, đúng là mỹ nhân trần gian, chỉ cần đến một chỗ, dường như chỗ đó sẽ sáng lên vậy.
Lúc này nữ tử này khi thấy Lý Chu Quân thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Thanh Đế?"
Lý Chu Quân, còn cả lão giả Tụ Bảo thương hội đều ngẩn người.
Lão giả Tụ Bảo thương hội hoàn hồn, không thể tin nhìn Lý Chu Quân: "Ngài là Thanh Đế, người đã giao thủ với Sâm La Vương kia sao?"
Lý Chu Quân cười nói: "Bất tài, chính là ta."
"Thanh Đế, ngài đừng đùa lão già này chứ, ngài đến đây là vinh hạnh của chúng ta, sao lão già dám ngăn ngài được?" Đạo Tông lão giả Tụ Bảo thương hội cười khổ nói.
Lúc này trong lòng hắn có chút may mắn, còn tốt lúc nãy không coi thường người khác, nếu không thì mình gặp xui xẻo rồi!
Lúc này Lý Chu Quân nhìn về phía nữ tử khoác đạo bào kia, có chút nghi hoặc nói: "Cô nương là?"
Nữ tử kia cười nói: "Tiểu nữ tử là người của Tòng Dương sơn, là đệ tử của Tòng Dương sư thái, Phong Linh Tú."
"Thì ra là đệ tử của Tòng Dương sư thái." Lúc này Lý Chu Quân hiểu ra.
Lão giả Tụ Bảo thương hội thấy vậy, trước tiên nhìn Phong Linh Tú với ánh mắt cảm kích, sau đó vội mở miệng: "Hai vị Đạo Tôn, nơi này người đi qua lại cũng không thích hợp nói chuyện phiếm, hay là hai vị đi vào vừa đi vừa nói chuyện?"
"Cũng được." Phong Linh Tú gật đầu nói.
Sau đó, Lý Chu Quân liền cùng đám nữ tử khoác đạo bào này, bước vào Tụ Bảo sơn.
Lão giả giữ cổng thấy vậy coi như đã trút được gánh nặng trong lòng.
Còn may ông biết Phong Linh Tú là Đạo Tôn tam phẩm của Tòng Dương sơn, biết rõ lời nói của nàng tuyệt không phải đùa giỡn, tuyệt không có chuyện nàng tùy tiện nhận người là Thanh Đế, dù sao danh tiếng Thanh Đế cũng không phải ai cũng có thể thay thế, nếu để Thanh Đế phát hiện, kẻ thay thế nhất định sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Một bên khác, sau khi Lý Chu Quân và Phong Linh Tú tiến vào Tụ Bảo sơn, đã nói chuyện với nhau đôi chút, nhưng rất nhanh ánh mắt Lý Chu Quân đã bị một tu sĩ đang bày gian hàng ở phía trước thu hút.
Người kia Lý Chu Quân quen, chính là Diệp Khởi bị Lạc Cửu Thương phẩy tay áo một cái đưa đi, lúc này tu vi trên người Diệp Khởi đã lên tới cảnh giới Đạo Tông.
Nhưng Lý Chu Quân cũng không quan tâm Diệp Khởi cho lắm, dù sao ân oán giữa Diệp Khởi với Lưu Ly Ngọc Thần Tộc, bản thân không muốn dính vào.
Thế là sau khi Lý Chu Quân trò chuyện vài câu với Phong Linh Tú, liền cáo từ, chọn một con đường khác dẫn tới đỉnh Tụ Bảo sơn, hai bên đường đều là các tu sĩ tự bày sạp hàng, phần lớn là những thứ bản thân không dùng tới, nhưng lại là bảo vật rất trân quý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận