Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 501: Một năm (length: 9068)

Bên này, Phục Tuyết Tùng sau khi trở về Tuyết Tùng sơn, hắn cho thần xảo điện xây dựng cung điện xong, sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế ở đại điện.
Ở Thái Thương Thánh Viện, trưởng lão đạt đến tu vi nhất định có thể đến Trưởng Lão điện xin, để thần xảo điện phái người đến nâng cấp, cải tạo nơi ở.
Cùng lúc đó, Phục Kình Đạo thấy Phục Tuyết Tùng trở về đại điện với vẻ mặt rất khó coi thì trong lòng chùng xuống, cẩn thận hỏi: "Phụ thân, chẳng lẽ trưởng lão mới tên là Lý Chu Quân kia, không nể mặt ngài sao?"
"Nể mặt?" Phục Tuyết Tùng cười nhạt nói: "Ta có cái gì mặt mũi? Lý Chu Quân kia ỷ vào mình có Hữu Ngu tâm đát làm chỗ dựa, lại bắt ta chờ? Ha ha."
"Lý Chu Quân kia quá coi thường phụ thân! Chúng ta phải làm sao đây!" Phục Kình Đạo lúc này đầy căm phẫn hỏi.
"Hừ, hắn là trưởng lão của Thái Thương Thánh Viện, lại có ả tửu quỷ Hữu Ngu tâm đát che chở, trong Thánh Viện ta không dễ động đến hắn, nhưng hắn thân là trưởng lão mới, vì tài nguyên tu hành, sớm muộn cũng phải ra ngoài làm nhiệm vụ."
Phục Tuyết Tùng nhắm mắt: "Đợi hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, ta sẽ cho hắn đi không về, trong lịch sử Thánh Viện có không ít trưởng lão ngã xuống trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
"Phụ thân, chẳng lẽ người định trong lúc hắn làm nhiệm vụ, âm thầm phế bỏ tu vi của hắn sao?" Phục Kình Đạo kinh ngạc hỏi Phục Tuyết Tùng.
"Không sai." Phục Tuyết Tùng cười lạnh: "Đợi khi tu vi hắn bị phế, ta muốn xem hắn có còn ngông cuồng như hôm nay không."
Phục Kình Đạo do dự nói: "Nhưng mà phụ thân, nếu tu vi của hắn bị phế thì Nhiễu Vân sơn này..."
"Tu vi hắn bị phế, nghĩa là tuổi thọ của hắn chẳng hơn người phàm là bao, Nhiễu Vân sơn này, sau khi hắn chết, Thánh Viện cũng sẽ lấy lại, cũng sẽ không ai để ý đến một phế nhân như hắn nữa.
Khoảng thời gian đó, ta không phải muốn nắm hắn thế nào thì nắm hay sao? Nghĩ trồng cái gì trên Nhiễu Vân sơn thì cứ trồng, trong khoảng thời gian này chỉ cần không ngừng cho hắn sống tiếp là được, biết đâu còn khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt đấy." Phục Tuyết Tùng cười nói.
"Nhưng Ngu trưởng lão ở bên kia..." Phục Kình Đạo vẫn còn băn khoăn.
"Ngu Tâm Đát à?" Phục Tuyết Tùng cười ha ha: "Ta tự nhiên đã nghĩ sẵn cách đối phó nàng.
Ả tửu quỷ này ta chưa từng có liên hệ gì, chỉ biết ả mê rượu như mạng, lại có tu vi Cửu Kiếp Thần Vương, ta cũng không dễ đối phó nàng.
Nhưng ả đã thích rượu như vậy thì ta lại quen một vị đại sư cất rượu có tiếng trong Tiên Giới, ta chỉ cần tốn chút ít, mời vị đại sư kia mời Ngu Tâm Đát đến nếm thử một chén tuyệt tác của ông ta, 'thần say trăm năm', ngươi thấy Ngu Tâm Đát có đi không?
Chỉ cần để Ngu Tâm Đát say một giấc trăm năm, thì có thời gian rồi chứ?
Thời gian trăm năm đối với tu sĩ Thần Cảnh chúng ta chỉ như chớp mắt, nhưng đủ để làm biến đổi nhiều chuyện, đợi nàng đi rồi, Lý Chu Quân kia vừa ra nhiệm vụ, ta sẽ âm thầm phế bỏ tu vi hắn, Ngu Tâm Đát không ở đó, hắn Lý Chu Quân chỉ có thể bị ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, đến lúc đó ta chính là cây cỏ cứu mạng của hắn, bảo hắn từng cây một nhổ hết linh thực do Ngu Tâm Đát trồng xuống, hắn sẽ không đồng ý sao?"
Dứt lời, Phục Tuyết Tùng nhìn Phục Kình Đạo nhắm mắt nói: "Trước kia nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta không bao giờ nghĩ đến việc động thủ tàn nhẫn với người của Thái Thương Thánh Viện, nhưng bây giờ vì ngươi mà phá lệ, chuyện này nếu bị Thái Thương Thánh Viện phát hiện, hai cha con ta khó thoát khỏi sự truy cứu của Chấp Pháp điện, con tuyệt đối đừng làm ta thất vọng."
"Phụ thân yên tâm!" Phục Kình Đạo vội nói, trong lòng lại nghĩ thầm, rõ ràng là người bị từ chối thẳng mặt, ghi hận trong lòng mới nghĩ ra độc chiêu này với Lý Chu Quân, cũng có thể đổ lên đầu ta?
Ở một bên khác.
Lý Chu Quân, Ngu Tâm Đát nhìn theo bóng lưng Phục Tuyết Tùng rời đi.
Ngu Tâm Đát nhìn Lý Chu Quân cười nói: "Phục Tuyết Tùng là người tâm địa độc ác, lần này chúng ta từ chối hắn, chắc chắn hắn sẽ ghi hận trong lòng, nhưng mà nghĩ đến hắn thù hận, trong mắt Thần Hoàng đại nhân như ngươi, chỉ là trẻ con mà thôi."
"Có lẽ vậy." Lý Chu Quân cười.
Thời gian bình lặng trôi qua mấy ngày.
Lý Chu Quân hầu như ở yên trên Nhiễu Vân sơn, làm quen với hoàn cảnh nơi này.
Dù sao hắn không tu luyện, cũng có hệ thống ban thưởng treo máy tự động tu luyện, đã như vậy thì hoàn toàn có thể vui vẻ ‘mò cá’ nha, chỉ có nha đầu Ngu Tâm Đát kia, xem Nhiễu Vân sơn của Lý Chu Quân như nhà, ngày nào cũng lấy danh nghĩa chăm sóc thiên tài địa bảo để đến ăn gà nướng của Lý Chu Quân.
Hôm nay, Ngu Tâm Đát vẫn như thường lệ, đến Nhiễu Vân sơn tìm Lý Chu Quân.
Vừa hay thấy Lý Chu Quân đang một mình xách ấm tưới cây cho hoa cỏ trên Nhiễu Vân sơn.
"Có tin tốt cho ngươi đây?" Ngu Tâm Đát cười nói với Lý Chu Quân.
"Tin tốt gì?" Lý Chu Quân hỏi.
"Có một vị nữ đại sư cất rượu nổi tiếng trên Hồng Mông đại lục, mời ta đến uống thử tuyệt tác của cô ta, 'thần say trăm năm', có lẽ cả trăm năm ta sẽ không quay lại." Ngu Tâm Đát cười hắc hắc: "Cô ta cũng có con mắt thật đấy, biết trưởng lão đây sành rượu."
"Vậy là ngươi muốn ta giúp ngươi chăm sóc đám linh thực dùng để cất rượu của ngươi đúng không?" Lý Chu Quân cười nói.
"Không sai." Ngu Tâm Đát gật đầu: "Có lẽ vài chục năm nữa, đám thiên tài địa bảo kia sẽ thành thục, đối với một tu sĩ Thần Hoàng như ngươi, thu hoạch đám thiên tài địa bảo chín mọng này cũng chỉ là chuyện một chớp mắt đúng không? Đến lúc đó ngươi thu lại giúp ta, bảo quản tốt, chờ ta về cất rượu, làm thù lao ta sẽ lấy một chén thần say trăm năm cho ngươi, thế nào?"
"Đi đi, nhưng nhớ chú ý an toàn." Lý Chu Quân cười nói: "Nếu ngươi chết, đám thiên tài địa bảo này ta đành miễn cưỡng biến thành của mình vậy."
"Xí! Yên tâm đi, có khí linh ở bên ta chết thế nào được, ta đưa độn thiên phù lục cho nàng rồi, nếu có vấn đề thì nàng sẽ lập tức mang ta chạy, độn thiên phù lục là lão viện trưởng cho ta đấy, dưới Thần Tôn không ai đuổi kịp ta được." Ngu Tâm Đát vỗ vỗ bầu rượu bên hông, ngạo nghễ nói.
Lý Chu Quân nhún vai.
Ngu Tâm Đát cũng rời đi, hào hứng đi uống rượu.
Sau khi Ngu Tâm Đát đi, thời gian của Lý Chu Quân bắt đầu trở nên bình đạm, một mình ở trên Nhiễu Vân sơn thong dong tự tại.
Mỗi ngày không tản bộ thì cũng nướng gà, ngẫu nhiên hứng lên lại xuống núi chỉ dạy các đệ tử ngoại môn Chân Thần cảnh tu luyện.
Thời gian cứ như vậy chớp mắt trôi qua một năm.
Trên Tuyết Tùng sơn.
"Phụ thân, một năm rồi! Lý Chu Quân kia ở trong Thánh Viện, không nướng gà thì đi dạo, chưa một lần ra ngoài làm nhiệm vụ!" Phục Kình Đạo vẻ mặt không thể tin nói với cha mình.
"Chờ thêm." Phục Tuyết Tùng thản nhiên nói: "Hắn không thể nào không làm nhiệm vụ, còn những 99 năm nữa Ngu Tâm Đát mới trở về kia mà? Con sốt ruột làm gì?"
"Nhưng mà phụ thân, một năm nay chúng ta cũng không có làm bất cứ nhiệm vụ gì cả!" Phục Kình Đạo vội la lên: "Bên cống hiến đường, thấy con là con trai thêm chân truyền đệ tử của ngài, lại không nhận nhiệm vụ, còn cố ý cho con mấy nhiệm vụ nhẹ nhàng mà thù lao nhiều, nhưng đều bị con từ chối!"
"Ta đã nói là không cho con nhận nhiệm vụ à?" Phục Tuyết Tùng hỏi lại.
"Hả?" Phục Kình Đạo mắt trợn tròn.
"Được rồi, đừng có ồn ào, làm ta phiền lòng, con là cha ta, một Cửu Kiếp Thần Vương còn thiếu con tài nguyên tu hành hay sao?" Phục Tuyết Tùng lúc này hừ lạnh nói.
"Dạ dạ dạ." Phục Kình Đạo nghe vậy trong lòng lập tức nhẹ nhõm.
Nói thật, Phục Kình Đạo mỗi lần làm xong cống hiến thì liền đổi lấy tài nguyên tu hành, căn bản không tích lũy được bao nhiêu.
Bây giờ một năm trôi qua, cống hiến của hắn gần như đã hết.
Mà phụ thân của Phục Kình Đạo, bình thường chỉ cho Phục Kình Đạo những tài nguyên cơ bản, nếu chỉ dựa vào Phục Kình Đạo thì hoàn toàn không thể có được thiên tài địa bảo cao cấp.
Nhưng những tài nguyên cơ bản thì vẫn là do Phục Kình Đạo dùng công sức của mình để đổi lấy.
Theo lời của Phục Tuyết Tùng thì chính là không thể để cho con mình quá an nhàn, nếu không càng trở nên phế vật.
Cho nên đây là lý do mà Phục Kình Đạo đã một năm không làm nhiệm vụ mà lại nóng nảy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận