Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 898: Không có gì, báo cái thù (length: 8697)

Sau đó lộ trình.
Lý Chu Quân cùng Vũ Thừa Sơn, Chu Nga Khinh, Chu Diệu Viện mấy người, tại Cách Hoang sơn mạch lang thang mấy ngày, cuối cùng cũng ra khỏi Cách Hoang sơn mạch.
“Cách Hoang sơn mạch đã ra rồi, nơi này chính là Nam Vực của Vĩnh Hằng đại lục, chúng ta cũng cần về tông môn phục mệnh.” Chu Nga Khinh nói với Lý Chu Quân.
“Được, những ngày qua tại hạ đã làm phiền.” Lý Chu Quân cười đáp.
“Lý đạo hữu khách sáo quá rồi.” Chu Nga Khinh cười nói.
Sau một hồi khách sáo, Chu Nga Khinh liền dẫn Chu Diệu Viện, Trần Mậu Ca hai người cáo từ rời đi.
Lý Chu Quân cũng lượn lờ một hồi, tìm được một nơi tên là Trọng Hồ thành để tạm nghỉ ngơi.
Lý Chu Quân đi trên đại đạo trong thành, người qua lại đều có thực lực không kém.
Nhưng trong đó cũng không ít tu sĩ dưới cảnh giới Vĩnh Hằng.
Sau khi đảo một vòng trong thành, Lý Chu Quân mua một bản địa đồ Nam Vực.
Nơi Man Hoang mà Lý Chu Quân ở trước kia, nằm ngay góc phía tây của Nam Vực trên Vĩnh Hằng đại lục, nếu không để ý kỹ thì căn bản không thấy.
Vả lại cho dù chỉ là Nam Vực của Vĩnh Hằng đại lục, cũng đã lớn hơn Man Hoang không ít.
Đồng thời Lý Chu Quân cũng biết được, cảnh giới Vĩnh Hằng thực tế có tất cả mười hai giai.
Ngoài ra, Lý Chu Quân còn tìm được vị trí của Ẩn Tiên tông trên bản đồ.
Sau khi xác định được vị trí của Ẩn Tiên tông, Lý Chu Quân cũng không nói hai lời, liền khởi hành đi về hướng Ẩn Tiên tông.
Chẳng qua là tốc độ cảnh giới Đại Nhật của Lý Chu Quân có chút chậm, nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào khác.
Trên đường đến Ẩn Tiên tông, Lý Chu Quân nghe được Nam Vực có bốn tôn, bốn tôn này đều có tu vi Vĩnh Hằng cửu giai.
Bốn tôn này theo thứ tự là Triệu gia lão tổ Triệu Vạn Túc.
Chủ nhân Vũ Thừa Sơn Trương Vũ Nhân.
Khôn Đế của Đại Khôn đế quốc.
Các chủ thần bí của Luân Hồi Các.
Trong đó, Đại Khôn đế quốc gần như thống trị một phần ba lãnh thổ Nam Vực, nhìn mạnh nhất.
Còn Ẩn Tiên tông ở Vĩnh Hằng đại lục, chỉ có thể tính là một thế lực nhỏ tam lưu.
Không biết đi bao lâu, có mấy lượt mặt trăng thay đổi.
Lý Chu Quân gặp một khách sạn bị bỏ hoang trong rừng núi, liền quyết định vào nghỉ ngơi.
Sau khi vào một căn phòng, Lý Chu Quân phẩy tay áo, dọn dẹp một vùng rồi ngồi xuống, nhóm một đống lửa, chuẩn bị nướng gà.
Đúng lúc gà nướng sắp chín.
Có một bóng người giấu mình dưới áo choàng đen, đi vào từ cửa chính khách sạn.
Bóng người kia nhìn thấy Lý Chu Quân hơi sững sờ, nhưng không nói gì, trực tiếp đi đến ngồi xuống phía xa Lý Chu Quân, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Chu Quân thấy vậy cũng không quấy rầy người ta, tự mình bắt đầu nướng gà.
Đến khi gà nướng chín, Lý Chu Quân liền há mồm gặm.
Bóng người giấu mình dưới áo choàng đen, thấy Lý Chu Quân ăn ngon như vậy, không khỏi nuốt nước bọt, xem ra cũng thèm thuồng.
Sau khi Lý Chu Quân ăn xong gà, dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi, sau đó trực tiếp ngã đầu xuống ngáy o o.
Một loạt thao tác của Lý Chu Quân khiến cho người giấu mình dưới áo choàng đen ngẩn ngơ.
“Tiểu tử này, không chút sợ lão đầu tử này có mưu đồ gây rối với hắn sao?” Bóng đen dưới áo choàng lẩm bẩm.
Bỗng nhiên, bóng người mang áo choàng đen cười hắc hắc, cởi áo choàng đặt luôn xuống đất.
Đồng thời hắn cũng để lộ nguyên hình, là một lão giả gầy gò.
Làm xong hết thảy, lão giả nhìn Lý Chu Quân với vẻ thương cảm, nói: “Tiểu hỏa tử, lão phu dạy cho ngươi một bài học, ý định hãm hại người thì có, nhưng tâm đề phòng người thì không thể thiếu, hy vọng ngươi có thể trốn thoát khỏi tên điên kia truy sát, lão đầu tử ta đi làm con gà để nướng ăn.”
Nói xong, lão giả mặc kệ áo choàng bị vứt, định rời đi.
“Đợi đã.” Đột nhiên, giọng của Lý Chu Quân vang lên sau lưng lão giả.
Lão giả giật mình, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Lý Chu Quân vặn vai bẻ cổ, cười nói với lão: “Lão tiền bối, người quên áo choàng rồi kìa.”
Nói rồi, Lý Chu Quân nhặt áo choàng đưa cho lão giả.
Lão giả thấy vậy sắc mặt biến đổi, nói: “Tiểu huynh đệ, áo choàng này lão phu cho ngươi.”
“Như vậy sao được?” Lý Chu Quân nói.
Vừa nói Lý Chu Quân lại dúi áo choàng đen vào ngực lão giả.
Lão giả muốn từ chối, đẩy áo choàng từ trong ngực cho Lý Chu Quân, thì bỗng mở to mắt.
Bởi vì lão giả phát hiện, tu vi Vĩnh Hằng thất giai của mình, lại không có cách nào đẩy áo choàng trong ngực cho Lý Chu Quân!
“Đạo hữu à, thứ này ta thật không muốn, đưa cho ngươi, đưa cho ngươi.” Lão giả gượng gạo cười, nói liên tục với Lý Chu Quân.
Lão giả lúc này trong lòng có chút xấu hổ, lần này hình như gặp phải cao thủ rồi!
“Sao có thể như vậy được?” Lý Chu Quân nghĩa chính ngôn từ nói: “Lý mỗ ghét nhất việc chiếm tiện nghi của người khác!”
Lão giả thấy vậy khóe miệng giật một cái.
“Ngươi cái tên trộm cắp này, dám trộm một phần trấn các chi vật của Luân Hồi các ta, còn làm bị thương Các chủ kia, ta thấy ngươi sống chán rồi!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét vang lên như sấm nổ bên ngoài khách sạn, ngay sau đó một luồng khí tức kinh khủng tràn đến, trực tiếp cuốn lấy Lý Chu Quân, cùng với lão giả đang đẩy qua đẩy lại cái áo choàng với Lý Chu Quân, cuốn cả khách sạn rách nát lên, bay lên không trung.
Lúc này Lý Chu Quân cũng thấy người gầm thét, là một thanh niên cường tráng, trong tay còn cầm một chiếc búa.
Lão giả đang đẩy qua đẩy lại áo choàng với Lý Chu Quân, thấy vậy liền giận tím mặt chỉ vào mũi Lý Chu Quân chửi ầm lên: “Lão phu đã nói, cái áo choàng rách này không muốn không muốn, ngươi tại sao cứ dúi cho lão phu vậy hả, ngươi bị bệnh à?
Nếu không phải vì ngươi, lão phu đã sớm đi nướng gà rồi, sao có thể bị tên vương bát đản này đuổi kịp chứ?!”
Thanh niên cường tráng kia nghe vậy, cười với Lý Chu Quân, nói: “Vị huynh đệ kia, ta là Thường Dật, một trong tứ đại hộ pháp của Luân Hồi Các, xin huynh giữ chân tên trộm này, ta sẽ cảm tạ huynh thật hậu hĩnh khi bắt được hắn!”
Lý Chu Quân thấy vậy, liếc nhìn lão giả đang tức đến đỏ mặt một chút, sau đó mỉm cười, một cái lắc mình liền né sang một bên.
Lão giả đang cầm áo choàng đen trong tay, thấy vậy thì sững người, quay đầu nhìn Thường Dật thanh niên cường tráng tay cầm búa, ho khan nói: “Thật ra thì, lão phu không phải là tên trộm trong miệng ngươi, lão phu chỉ là vô tình nhặt được chiếc áo choàng này, ngươi tin không?”
Thường Dật cười lạnh.
Lão giả lúc này chỉ hận không thể cho mình mấy cái bạt tai, nếu như vừa rồi không có bực tức lớn tiếng mắng Lý Chu Quân kia, thì bây giờ hắn hoàn toàn có thể nhận chiếc áo choàng là của Lý Chu Quân, và đẩy hết mọi chuyện sang cho Lý Chu Quân!
Dù sao hắn một mực mặc áo choàng, không ai thấy mặt thật của mình!
“Ha ha, nếu ta đoán không sai, ngươi chính là kẻ khoác áo choàng đen, chuyên đi cướp kho báu của các đại tông môn, Du đạo nhân đại danh đỉnh đỉnh.” Thường Dật lúc này nhìn lão giả, lạnh lùng nói: “Còn dám tính toán đến Luân Hồi Các ta, đã vậy thì hôm nay ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”
Lão giả lúc này hừ lạnh: “Chính xác, lão phu chính là Du đạo nhân, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, dựa vào đâu lão phu dám nhắm vào Luân Hồi Các của các ngươi?
Có khả năng là lão phu có người ủng hộ phía sau, người ủng hộ lão phu, Luân Hồi Các các ngươi đắc tội không nổi đâu?”
Nghe một tràng của Du đạo nhân, Thường Dật cũng nhíu mày chần chừ một chút.
Lời Du đạo nhân nói hình như cũng có lý…
Lý Chu Quân lúc này như có điều suy nghĩ nói: “Nếu người sau lưng Du đạo nhân thật sự làm Luân Hồi Các đắc tội không nổi, thì muốn một phần bảo vật trấn các của Luân Hồi Các, đâu cần phải để cho người đi trộm? Ừ, vấn đề này đáng để suy nghĩ.”
Thường Dật nghe vậy, lập tức trừng mắt nhìn Du đạo nhân.
Du đạo nhân thì trợn tròn mắt, nhìn về phía Lý Chu Quân, hùng hổ nói: “Cái tên tiểu vương bát đản này, lão phu suýt nữa dọa được cái tên mãng phu này, sao ngươi lại dỡ đài của lão phu chứ?”
Lý Chu Quân cười nói: “Không có gì, báo thù chút thôi.”
Du đạo nhân nghe vậy, khóe miệng giật một cái, không cãi lại được.
Rõ ràng là Lý Chu Quân đã hiểu ra Du đạo nhân vừa nãy định giá họa cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận