Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 26: Kim Hoa bà bà (length: 7868)

Sáng sớm hôm sau.
Tô Nam ôm Lý Chu Quân đưa cho nàng thanh Bích Sương kiếm, thật sớm đã đến Vân Cư điện.
Vừa tới nơi, Tô Nam đã thấy Lý Chu Quân ngồi trên đại điện ở Vân Cư điện.
“Sư phụ sớm ạ!” Tô Nam chào hỏi Lý Chu Quân.
Lý Chu Quân cười gật đầu: “Chào buổi sáng.”
“Bắt đầu đi, diễn luyện một lần, để vi sư xem kiếm pháp của ngươi tu luyện đến mức nào rồi.” Lý Chu Quân vào thẳng vấn đề.
“Dạ được sư phụ, ngài xem cho kỹ nhé!” Tô Nam nói, rút phi kiếm, thân hình di chuyển thoăn thoắt, bắt đầu múa kiếm trong Vân Cư điện.
Theo kiếm pháp của Tô Nam càng lúc càng nhanh, nhiệt độ trong toàn bộ Vân Cư điện bỗng nhiên giảm đi mấy phần.
Không thể không nói, nha đầu nhỏ này có thiên phú rất cao, hiểu rõ rất tường tận các nguyên tắc của Bích Sương kiếm pháp.
Sau khi xem xong, Lý Chu Quân thấy như không có gì để chỉ dạy.
“Sư phụ, thế nào ạ?” Sau khi thi triển xong Bích Sương kiếm pháp, Tô Nam đầy mong đợi nhìn Lý Chu Quân, muốn nghe sư phụ chỉ ra thiếu sót của mình.
“Ừm, không tệ.” Lý Chu Quân cười nói: “Nhận thấy, ngươi có lý giải đặc biệt của riêng mình về Bích Sương kiếm pháp, điểm này rất tốt, bởi vì cái gọi là sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu hành là do cá nhân, nếu như ngươi lặp lại con đường của vi sư, có lẽ chỉ có thể đạt tới độ cao của vi sư, nhưng điều vi sư mong muốn chính là, ngươi có thể tài giỏi hơn vi sư.”
Tô Nam nghe Lý Chu Quân nói xong, chân thành nói: “Sư phụ, con hiểu rồi.”
“Ừ.” Lý Chu Quân gật đầu cười nói.
“Vân Cư sơn chủ có đó không?” Đột nhiên, một giọng nói của một lão giả bí ẩn vang lên trong Vân Cư điện.
Lý Chu Quân nghe vậy, sững người.
Cùng lúc đó.
Ở một nơi khác.
Trong Đạo Thiên điện, Mục Thái Vũ đang uống trà.
Nhưng ngay sau đó, hắn như cảm giác được điều gì, lập tức xuất hiện ở một nơi khác, đại điện Thái Linh điện.
Trong đại điện này, chính giữa đặt một tấm bia đá lớn.
Trên bia đá có vô số tên, đang phát ra ánh sáng vàng kim, cũng có những cái đã mờ đi.
Đây là mệnh bia của Đạo Thiên tông.
Cái gọi là mệnh bia, chính là từ khi chính thức trở thành thành viên của Đạo Thiên tông, sẽ có người chuyên khắc tên lên đó, những cái tên lóe sáng kim quang cho thấy vẫn còn sống.
Còn những cái tên đã ảm đạm xuống, cho thấy người đó đã chết.
Lúc này, trên tấm bia mệnh này, có một cái tên đang lúc sáng lúc tối, chập chờn không ngừng.
Và chủ nhân cái tên này, chính là Mộ Dung Tuyết!
“Tông chủ, dường như Linh Tuyết sơn chủ gặp phải phiền toái rồi.”
Cùng lúc Mục Thái Vũ xuất hiện trong đại điện, điện chủ nơi đây, cũng là người trông coi bia mệnh, Thái Linh điện chủ đột ngột xuất hiện.
Thái Linh điện chủ là một lão giả tóc trắng như cước, trông không khác gì người bình thường.
“Có thể tra vị trí của nàng không?” Mục Thái Vũ hỏi Thái Linh điện chủ.
“Khu vực giao nhau giữa Thanh Châu và Vân Châu... Kim Hoa đảo.” Thái Linh điện chủ trầm giọng nói.
“Sao nàng lại tới đó?” Mục Thái Vũ nghiêm mặt lại.
Trên Kim Hoa đảo, có một bà lão Kim Hoa, thực lực mạnh mẽ vô song.
Ngay cả Mục Thái Vũ cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ thắng được bà ta.
Cho nên những năm gần đây, Kim Hoa đảo và Đạo Thiên tông đạt thành một loại thỏa thuận ngầm, đó là nước sông không phạm nước giếng.
Không ngờ Mộ Dung Tuyết lại tới Kim Hoa đảo.
“Tông chủ không nên tới Kim Hoa đảo.” Thái Linh điện chủ lúc này nói.
Mục Thái Vũ nhíu mày nói: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc kệ sống chết của Mộ Dung Tuyết sao?”
“Không phải.” Thái Linh điện chủ cười khổ một tiếng: “Tông chủ, ngươi cũng biết, không ít thế lực ở ngoài biển Thanh Châu đều nhòm ngó Thanh Châu, muốn vào vùng đất rộng lớn của Thanh Châu kiếm chút lợi lộc, nếu tông chủ có chuyện ở Kim Hoa đảo, bọn chúng chỉ sợ sẽ thừa cơ xông vào, đến lúc đó Thanh Châu của ta chỉ sợ sẽ xảy ra một trận mưa tanh gió máu.”
“Vậy phải làm sao?” Mục Thái Vũ hỏi.
“Ta lại giới thiệu một người đến Kim Hoa đảo, cứu Mộ Dung sơn chủ.” Thái Linh điện chủ nói.
“Vân Cư sơn chủ?” Mục Thái Vũ nghi hoặc hỏi.
“Không sai.” Thái Linh điện chủ gật đầu nói: “Nếu ta đoán không sai, thực lực của Vân Cư sơn chủ này, trong tất cả sơn chủ của Đạo Thiên tông, nhất định là người kiệt xuất nhất, dù là những lão sơn chủ đã sớm đột phá Độ Kiếp, nhưng vẫn giấu kín thực lực, cũng không thể so sánh với hắn.”
Mục Thái Vũ lắc đầu nói: “Không được, Vân Cư sơn chủ có thiên phú rất cao, bốn mươi tuổi đã Độ Kiếp, tiền đồ vô lượng, không thể để hắn mạo hiểm như vậy được.”
“Ách, thế nhưng tông chủ, trước khi ngươi đến, ta đã sai phân thân đi thông báo cho hắn rồi.”
Thái Linh điện chủ bất đắc dĩ buông tay nói.
Mục Thái Vũ: “????”
Cùng lúc đó, tại Vân Cư điện.
“Thái Linh điện chủ giá lâm, không biết có chuyện gì?”
Lý Chu Quân đi ra ngoài điện, thấy người gọi mình là Thái Linh điện chủ.
Nhưng lúc này thân hình của Thái Linh điện chủ rất hư ảo, xem ra chỉ là một đạo phân thân linh khí.
“Có thể làm phiền Vân Cư sơn chủ đi Kim Hoa đảo một chuyến được không?
Linh Tuyết sơn chủ đang gặp rắc rối ở đó, càng nghĩ, lão phu vẫn thấy giao việc này cho Vân Cư sơn chủ là ổn thỏa nhất.” Thái Linh điện chủ cười nói.
[Đinh: Túc chủ sắp có bà xã tương lai gặp nguy hiểm, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, đến Kim Hoa đảo, tìm cách cứu Mộ Dung Tuyết! Túc chủ sẽ nhận được phần thưởng phong phú!] “Cái gì đồ chơi mà sắp thành bà xã tương lai rồi?”
Lý Chu Quân nhìn nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, rất im lặng nói.
Tuy nói vậy, nhưng Lý Chu Quân vẫn nghĩa chính ngôn từ đáp lời Thái Linh điện chủ: “Việc này giao cho ta, có điều chuyện quá khẩn cấp, không biết Thái Linh điện chủ có cách đi lại không?”
“Đương nhiên là có.” Thấy Lý Chu Quân đồng ý, Thái Linh điện chủ trực tiếp lấy ra một con ngọc thiền: “Đây là ngọc thiền không gian, bóp nát nó, có thể dịch chuyển sơn chủ đến bên cạnh Mộ Dung sơn chủ.”
“Rất tốt.” Lý Chu Quân nhận ngọc thiền từ tay Thái Linh điện chủ nói.
“Vân Cư sơn chủ hãy cẩn trọng, Kim Hoa bà bà ở Kim Hoa đảo, cũng không phải là người dễ chung sống.” Thái Linh điện chủ dặn dò, nói xong thân hình liền tan biến.
Lúc này Lý Chu Quân cũng nhìn Tô Nam nói: “Vi sư đi ra ngoài một chuyến, ngoan ngoãn ở lại Vân Cư sơn, đợi vi sư trở về.”
“Sư phụ lên đường cẩn thận, nhất định phải cứu sư mẫu nha.” Tô Nam cười nói.
“Cái nha đầu con đừng có nói lung tung.” Lý Chu Quân đen mặt, lập tức bóp nát ngọc thiền không gian.
Một khắc sau, một cảm giác trời đất đảo lộn truyền đến.
Ngay sau đó, hoàn cảnh xung quanh Lý Chu Quân phong vân biến ảo.
Khi khung cảnh dừng lại.
Một cây quải trượng đầu rắn vàng kim chạm mặt tới, trực tiếp bịch một tiếng, đập vào đầu Lý Chu Quân.
Đập cho Lý Chu Quân hoa mắt chóng mặt.
“Má nó, thằng vương bát đản nào đánh lén!” Lý Chu Quân đau đớn nghiến răng trợn mắt.
“Ngươi là ai?!”
Cùng lúc đó, một tiếng kêu kinh hãi của một bà lão truyền đến.
“Lý Chu Quân?!”
Ngay sau đó, phía sau Lý Chu Quân, vang lên giọng nói tràn đầy kinh hỉ và lo lắng của Mộ Dung Tuyết.
Lý Chu Quân nghe tiếng nhìn sang, phát hiện người đánh mình, là một bà lão mặc áo bào vàng kim, tay cầm quải trượng đầu lưỡi màu vàng kim, tóc hoa râm.
Mà lúc này bà lão, đang đầy vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm Lý Chu Quân, chỗ bị đánh trên đầu thì đang sưng lên.
“Chính là bà đánh ta?!” Lý Chu Quân ôm đầu, tức giận nhìn chằm chằm bà lão hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận