Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 468: Muốn hỏi đời trước chính mình tạo cái gì nghiệt lê cung chủ (length: 10382)

"Sách, nghĩ không ra cái mụ đàn bà này thực lực bây giờ vậy mà mạnh đến mức này!" Khâu Nhạc lúc này sắc mặt mặc dù ngưng trọng vô cùng nhìn cái uy thế mênh mông cuồn cuộn của Thiên Tôn Bình Thu, nhưng ngoài miệng lại không hề có ý tứ tôn kính.
Sách... Mà Bình Thu khi nghe thấy Khâu Nhạc nói, khí tức rõ ràng bất ổn một chút, sau đó lại đột nhiên tăng cao, cho dù xuyên thấu qua mũ rộng vành khăn che mặt, Lý Chu Quân mấy người cũng có thể cảm nhận được sát khí từ Bình Thu phát ra.
Mà Khâu Nhạc là kẻ châm ngòi, lại rùng mình một cái rồi nhìn thẳng về phía Lê Đồ Thương nói: "Đại cung chủ, mụ này thực lực có chút mạnh, ta cùng Tĩnh Họa, Ức Thải Liên lên cũng vô dụng, ngươi đánh với nàng đi, ba chúng ta giữ chân đám thuộc hạ của nàng."
"Ngươi..." Lê Đồ Thương khóe miệng giật giật, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn nuốt xuống những lời mắng người trở về, dù sao lời Khâu Nhạc nói xác thực không có vấn đề gì.
Chỉ là ánh mắt Lê Đồ Thương nhìn Khâu Nhạc như muốn ăn tươi nuốt sống, lúc này trong lòng Lê Đồ Thương hận không thể xé xác Khâu Nhạc, thầm nghĩ, ngươi cái tên vương bát đản này chọc giận con đàn bà hung hãn này xong thì phủi mông một cái bỏ đi, để bản tọa gánh cơn giận dữ của con đàn bà này, lương tâm ngươi không thấy đau hả?
Còn Khâu Nhạc đối mặt ánh mắt như muốn giết người của Lê Đồ Thương, không chút nào để ý, giống như một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi.
"Thanh Đế, ngài cứ đứng sau lưng chúng ta là được, vị Đại thống lĩnh Võ Thần Điện này, giao cho Lê mỗ là được." Lê Đồ Thương đè nén hỏa khí trong lòng rồi cung kính nói với Lý Chu Quân.
"Ừm." Lý Chu Quân khẽ gật đầu.
"Cản bọn chúng lại là được, đợi ta giải quyết Lê Đồ Thương rồi bắt hết đám người bọn chúng." Bình Thu lúc này ra lệnh cho thuộc hạ.
Bây giờ nàng mang theo mười mấy thuộc hạ, chỉ có hai vị Phó thống lĩnh có tu vi Cửu Kiếp Thiên Tôn, những thuộc hạ còn lại đều là Bát Kiếp Thiên Tôn.
Bất quá đám Bát Kiếp Thiên Tôn này lại nắm giữ một tay thượng cổ trận pháp, chắc là có thể kéo được vị cung chủ thứ tư của Uyên Thần điện Ức Thải Liên một khoảng thời gian.
Về phần Khâu Nhạc, Tĩnh Họa, tự nhiên là giao cho hai vị Phó thống lĩnh khác.
"Lớn lối thật, còn muốn bắt bản tọa? E là không đơn giản như vậy đâu!" Lê Đồ Thương khi nghe thấy Bình Thu nói, cũng nhịn không được hừ lạnh.
Lời vừa dứt, Lê Đồ Thương quát lớn: "Trận lên!"
Theo lời Lê Đồ Thương, vô số kiếm quang giáng xuống, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Bình Thu.
Nhưng Bình Thu lại chỉ cười ha hả, sau lưng nàng, một đầu Hắc Lang Pháp Thiên Tượng Địa vạn trượng đột ngột từ dưới đất mọc lên.
"Ngao ô!"
Theo một tiếng sói tru vang vọng đất trời, vô số kiếm quang của Lê Đồ Thương vậy mà trong chớp mắt đã vỡ vụn ra thành từng mảng lớn.
Bất quá vẫn còn số ít kiếm quang quét về phía Bình Thu và Pháp Thiên Tượng Địa sau lưng nàng.
Nhưng Bình Thu lại không hề hoảng loạn, chỉ điều khiển chân trước của Hắc Lang Pháp Thiên Tượng Địa đột ngột giậm mạnh về phía trước, giây sau, những kiếm quang còn lại kia cũng đều vỡ vụn toàn bộ.
"Ha ha, cái Pháp Thiên Tượng Địa của ngươi có chút thú vị đấy, bản tọa liền lấy nó làm đá mài kiếm ma!" Lê Đồ Thương hừ lạnh một tiếng, rút kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Bình Thu, kịch chiến với Pháp Thiên Tượng Địa mà Bình Thu điều khiển, nhất thời kiếm quang đầy trời, khiến hư không vốn đã nát vụn càng thêm hỗn loạn.
Mà Lê Đồ Thương và Bình Thu giao đấu, trong thời gian ngắn cũng cân tài cân sức.
Sau khi Lê Đồ Thương và Bình Thu giao chiến, Khâu Nhạc, Tĩnh Họa và hai vị Phó thống lĩnh cấp Cửu Kiếp Thiên Tôn của Võ Thần Điện cũng giao thủ.
Ức Thải Liên thì một mình đối phó với những tinh nhuệ Bát Kiếp Thiên Tôn còn lại của Võ Thần Điện.
Tuy Ức Thải Liên là Cửu Kiếp Thiên Tôn, nhưng nhất thời thật sự là không có cách nào với những Bát Kiếp Thiên Tôn liên thủ thi triển trận pháp thần bí này, nhưng người sáng mắt đều nhìn ra được, việc Ức Thải Liên bắt được đám Bát Kiếp Thiên Tôn này chỉ là vấn đề thời gian, không có gì bất ngờ có thể xảy ra.
Lý Chu Quân tự nhiên cũng nhìn ra, người hai bên chắc là sẽ giằng co ở đây một khoảng thời gian.
Cũng may, nơi này là khu vực biên giới của Thần Vẫn Chi Địa, Đại Thiên Tôn, tức là những tu sĩ tu vi từ Thất Kiếp Thiên Tôn trở lên vẫn còn có thể ứng phó được.
Lý Chu Quân lúc này cũng không vội ra tay, vì mơ hồ giữa hắn có thể cảm nhận được nơi này không đơn giản như vậy.
Chắc là người của Uyên Thần điện và Võ Thần Điện đều có chút phát giác, nhưng bọn họ vẫn không để tâm, phần lớn là do tự tin vào thực lực của bản thân, cũng như lá bài tẩy có thể ẩn giấu.
Ngay lúc người Võ Thần Điện và Uyên Thần điện đang đánh nhau kịch liệt, dị biến đột nhiên xảy ra.
Chỉ thấy giữa bầu trời mây đen tụ lại, từng tiếng quỷ khóc sói tru vang lên bên cạnh mọi người.
Cường giả của cả Uyên Thần điện và Võ Thần Điện đều đồng loạt dừng tay ngay tức khắc.
Ngay sau đó, chỉ thấy khắp mặt đất xung quanh, cùng các khe nứt hư không, từng luồng cảm xúc không cam lòng, phẫn nộ, oán hận, sợ hãi các loại, ngưng tụ thành những luồng sáng màu đen hữu hình, không ngừng bay về phía những đám mây đen trên cao.
"Hừ, quả nhiên có thứ kia, đây là không nhịn được rồi sao?" Lê Đồ Thương hừ lạnh nói.
"Thứ gì?" Lý Chu Quân hỏi.
Lê Đồ Thương nói: "Thanh Đế không biết cũng là chuyện thường, vì những thứ này cũng chỉ có thế lực Thần Linh biết rõ, ờm... cũng có thể là do Tần lão tổ người lão nhân gia không nói cho ngài.
Ngày trước người Hồng Mông giáng lâm, nơi này không chỉ là nơi Cửu Vân Đế Quân vẫn lạc, mà còn là nơi vô số sinh linh chết ở đây.
Nghe đồn sau khi Cửu Vân Đế Quân vẫn lạc, thần cách vỡ nát còn sót lại ở đây bị vô số sinh linh chết đi sau đó lưu lại các loại tâm tình tiêu cực ăn mòn, do đó sinh ra linh trí, hóa thành tà vật, e rằng nó bây giờ ít nhất cũng có thực lực Bán Thần!"
"Bán Thần?" Lý Chu Quân hơi ngẩn người.
"Thanh Đế chớ hoảng sợ, viên ngọc phù mà Uyên Chủ cho ngài ẩn chứa lực lượng và phân thân của Uyên Chủ, nếu tà vật kia tự tìm đến, cũng bớt được chúng ta động thủ." Khâu Nhạc nhếch miệng cười, truyền âm cho Lý Chu Quân.
Lý Chu Quân nghe vậy chỉ cười cười không nói gì, hắn thực sự không sợ cái gì Bán Thần, cho dù là Nữ Võ Hoàng thần bí kia đến, hắn cũng chưa chắc đã sợ.
Nhưng Lý Chu Quân cũng không phản bác Khâu Nhạc, dù sao hắn là người thích sống khiêm tốn, trừ khi bất đắc dĩ phải ra tay.
Lúc này, Khâu Nhạc liếc nhìn Bình Thu, rồi tiếp tục truyền âm cho Lý Chu Quân và đám người Uyên Thần điện:
"Thật đau đầu là, mụ đàn bà Võ Thần Điện này dám đến đây, trong tay nàng nhất định cũng cầm phân thân của vị Nữ Võ Hoàng kia hoặc lá bài tẩy khác, không thì nàng tới đây đừng nói tìm mảnh vỡ thần cách, càng đi về phía trước thì liệu còn có thể đứng vững đi tới được không cũng là vấn đề.
Còn việc chúng ta xuất hiện ở đây, chỉ cần nàng không ngốc cũng đoán được, trong tay chúng ta chắc chắn cũng có phân thân Uyên Chủ, giờ thì xem ai dùng phân thân Thần Linh trước người đó sẽ bị thiệt, ai dùng trước.
Vì ai dùng phân thân Thần Linh trước, đồng nghĩa với tiêu hao càng lớn, so với người ra sau tự nhiên sẽ chịu thiệt hơn một chút, trừ khi Thần Linh bản thể chênh lệch lớn, thực lực phân thân khác biệt tự nhiên cũng lớn.
Nhưng không ai thấy tận mắt Uyên Chủ và Võ Hoàng giao thủ, ngay cả đám cô nương của Võ Thần Điện kia cũng không dám cược, tất cả đều chỉ có thể chờ, nói cách khác là xem ai giữ được bình tĩnh hơn."
Cũng vào lúc đó, Bình Thu nhìn thấy Khâu Nhạc thì ngậm miệng lại, mặt mày hớn hở với đám Lý Chu Quân và người Uyên Thần điện, còn thỉnh thoảng liếc mắt về phía mình mấy lần, nhịn không được cau mày nói: "Ngươi tên mãng phu này, lén lút bàn tính cái gì vậy, sao trông đáng ghét thế hả?"
"Thế nào, ta thảo luận về ngươi thì sao? Có giỏi thì vào lúc này ra tay tiếp đi! Nếu ngươi trong thời gian ngắn mà không bắt được bọn ta, ngươi cứ gọi phân thân của Nữ Võ Hoàng kia ra đi! Nàng mà ra, ta chắc chắn không dám kêu!" Khâu Nhạc lúc này gào lên.
"Kích tướng à? Sao các ngươi không dùng phân thân Uyên Chủ của các ngươi trước đi?" Bình Thu cười lạnh.
"Chúng ta không có." Khâu Nhạc vẻ mặt vô tội vỗ vỗ vào người nói.
Bình Thu cười lạnh một tiếng: "Ngươi tưởng ai cũng ngu như ngươi à? Không có lá bài tẩy nào thì Cửu Kiếp Thiên Tôn nào dám đến nơi này?"
"Ngươi nói ai ngu đấy?!" Khâu Nhạc lập tức nổi giận: "Có tin đại cung chủ nhà ta xé xác cái mồm ngươi không hả!"
Lê Đồ Thương: "..."
Lúc này Lê Đồ Thương thật muốn tìm đến bản thân của đời trước, xông lên đập vào mặt hắn mấy cái rồi hỏi xem rốt cuộc hắn tạo nghiệp gì mà đời này phải gặp cái đồ đồng nghiệp này.
Lúc này, Lý Chu Quân không để ý tới miệng pháo Khâu Nhạc và Bình Thu, mà ánh mắt hắn lại đang nhìn chằm chằm vào chỗ hư không không ngừng hội tụ các loại cảm xúc tiêu cực kia.
Rất hiển nhiên, tà vật kia sắp xuất hiện, chỉ là quá trình thi pháp có vẻ hơi dài.
Nhưng cả người Uyên Thần điện và Võ Thần Điện đều không ra tay ngăn cản, cũng không hề có ý ngăn chặn, vì lực lượng của tà vật quá mạnh, căn bản không phải thứ mà Cửu Kiếp Thiên Tôn có thể ngăn được, sơ sảy thì liền bị phản phệ ngay.
Hiển nhiên tà vật cũng biết, tu sĩ tu vi dưới Cửu Kiếp Thiên Tôn không làm gì được nó, nên mới dám không hề kiêng dè như vậy, giương oai lớn như vậy khi xuất hiện.
Hiển nhiên là muốn để đám người cảm nhận được áp lực, từ đó sinh ra e ngại, để rồi nó lại có thể hấp thụ một đợt cảm xúc sợ hãi từ đám Đại Thiên Tôn.
Nhưng ngàn tính vạn tính, cái tà vật này không ngờ tới được người được xưng là Thanh Đế Lý Chu Quân ở đây.
Mà hơn nữa, ngoài việc đó ra, Uyên Thần điện, Võ Thần Điện tất cả mọi người đều có át chủ bài riêng, căn bản liền không sợ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận