Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 487: Tiếp lấy tấu nhạc a! (length: 7912)

"Thôi đi." Lúc này, Lý Chu Quân nhìn Trương Ngưng Nguyệt nói, dù sao hắn vừa mới nhận lệnh khách quý của Thái Dương Thần Vương, quay đầu lại đã diệt trừ cánh tay đắc lực của người ta, như vậy có vẻ không hay lắm.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Lý Chu Quân cảm thấy dường như chỉ có thể chia năm năm với Trương Ngưng Nguyệt, thực sự không giết được nàng ta.
"Đa tạ Thần Vương đại nhân thứ tội!"
Khi nghe Lý Chu Quân nói, Trương Ngưng Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng thương hại nhìn ba người Tứ Tí Thần Quân, rồi nói tiếp với Lý Chu Quân: "Ngưng Nguyệt không dám làm phiền Thần Vương xử lý sự việc, xin cáo lui."
Trương Ngưng Nguyệt đã tận mắt chứng kiến, Tứ Tí Thần Quân cùng con trai cả của hắn luôn tìm cách chọc giận vị Thanh Y Thần Vương này, nàng nghĩ việc Thanh Y Thần Vương giữ lại mạng sống cho bọn họ đến bây giờ, có lẽ là muốn tra tấn cho hả dạ.
Vậy nên, mình cứ ở lại đây thì có vẻ hơi không biết điều, dù sao người ta là bề trên, không thể chuyện gì cũng nói rõ với ngươi được, quan trọng nhất là mình phải biết ý tứ, nhận ra tình hình.
Thế là, Trương Ngưng Nguyệt không đợi Lý Chu Quân lên tiếng, sau khi nói lời cáo từ xong, nàng rất thức thời lui vào hư không, rời khỏi nơi này.
Lý Chu Quân thấy vậy thì khóe miệng giật giật, tốt lắm, người của Thái Dương vương triều đều biết thức thời như vậy sao?
Nhưng ngươi đi rồi, ta lại chỉ có thể chia năm năm với Tứ Tí Thần Quân.
Nghĩ xong, ánh mắt Lý Chu Quân hướng về ba người Tứ Tí Thần Quân.
Phù phù!
Phù phù!
Phù phù!
Ba tiếng bịch nặng nề vang lên, cả ba người nhà Tứ Tí Thần Quân bị ánh mắt của Lý Chu Quân làm cho sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Dù ánh mắt kia từ Thần Vương cũng giống như ánh mắt của người thường, không hề mang theo chút uy áp, nhưng nó vẫn khiến cho chân bọn họ như nhũn ra.
Bởi vì bọn họ biết rõ, đối diện là một vị Thần Vương thật sự!
Nếu Thần Vương thật sự ra tay, chỉ sợ một cái liếc mắt cũng đủ để ép bọn họ tan thành tro bụi!
"Thần Vương đại nhân! Tiểu nhân biết sai rồi!" Lúc này, Tứ Tí Thần Quân cũng mặc kệ là trước mặt các con của mình, không nhịn được khóc rống lên, vừa nói vừa không ngừng dập đầu xuống đất, miệng thì lớn tiếng van xin: "Thần Vương đại nhân tha mạng!"
Công Sơn Cung và Công Sơn Sanh thấy phụ thân có thái độ như vậy, cũng vội vàng học theo Tứ Tí Thần Quân, dập đầu về phía Lý Chu Quân.
Dù sao hiện tại Lý Chu Quân đang cầm lệnh bài thái Dương Tôn khách, có giết bọn họ, Thái Dương Thần Vương cũng sẽ không can thiệp.
Điều này làm sao khiến bọn họ không sợ cho được?
Mà Lý Chu Quân nhìn ba người Tứ Tí Thần Quân đang liên tục dập đầu, cong môi cười nói: "Muốn bản tọa tha cho các ngươi?"
"Chỉ cần Thần Vương đại nhân chịu tha cho chúng ta, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Thần Vương đại nhân!" Lúc này, Tứ Tí Thần Quân vội vàng kêu lên, như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Chúng ta có thể phát thệ với Hồng Mông thiên đạo!"
Dứt lời, Tứ Tí Thần Quân liền mang theo con cái của mình thề độc trước thiên đạo, nói chỉ cần Lý Chu Quân bảo bọn họ hướng đông, bọn họ tuyệt đối không dám hướng tây, nếu không lập tức tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu chảy máu mà chết.
Mà Lý Chu Quân thấy thế thì cười nói: "Ta không hứng thú với lời thề của các ngươi, nhưng nếu các ngươi có thể làm cho ta vui vẻ, bản tọa không chắc sẽ không tha cho các ngươi."
Lý Chu Quân rất bất đắc dĩ, không thả thì cũng không có cách nào khác, dù sao Thái Dương Thần Vương đi rồi, Ngưng Nguyệt Thần Quân cũng đi rồi, bây giờ mình lại chỉ có thể chia năm năm với Tứ Tí Thần Quân, bất quá trí nhớ vẫn phải làm cho bọn này nhớ lâu một chút.
Nói rồi, Lý Chu Quân đi tới vị trí vốn thuộc về Tứ Tí Thần Quân, ngồi xuống.
Còn Tứ Tí Thần Quân vẫn quỳ trên đất, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vị Thanh Y Thần Vương cao cao tại thượng kia.
"Thế này đi, các ngươi nhảy cho bản tọa xem một điệu, nếu bản thần quân vui vẻ, liền bỏ qua cho các ngươi, thế nào?" Lý Chu Quân cười nói.
"Nhảy tốt, nhảy tốt, Thần Quân, phụ quân của ta nhảy rất giỏi!" Lúc này, Công Sơn Cung vội vàng nói: "Con có thể đàn cho phụ quân của con!"
"Con có thể hát đệm cho phụ quân của con!" Công Sơn Sanh cũng nhanh chóng nói theo.
"Ừm, được." Lý Chu Quân gật đầu.
Tứ Tí Thần Quân nghe vậy liền mở to hai mắt, nếu vở kịch này sống sót, sau này nhất định hắn sẽ cho hai đứa con hiếu thảo của hắn biết mùi mông nở hoa!
Mình có biết nhảy bao giờ đâu?
Nhưng bây giờ, vị Thanh Y Thần Vương kia đã lên tiếng rồi, mình cũng không thể không nhảy được.
"Thần Vương đại nhân, vậy. . . Vậy tiểu nhân chỉ có thể múa may bêu xấu thôi. . ." Lúc này Tứ Tí Thần Quân đành nhắm mắt nói.
Nhưng chưa kịp để Tứ Tí Thần Quân chuẩn bị gì, thì con trai của hắn, Công Sơn Cung đã kéo đàn nhị hồ, con gái Công Sơn Sanh cũng hát lên.
Tứ Tí Thần Quân đành phải đuổi theo tiết tấu, múa may lung tung.
Ban đầu Tứ Tí Thần Quân còn có chút không tự nhiên, nhưng không bao lâu, khi Công Sơn Cung đàn nhị hồ muốn bốc khói, thì Tứ Tí Thần Quân như thể đã dần vào giai cảnh, điệu nhảy rất hay, thậm chí còn cho thấy hình thái bốn tay, một người cứ thế mà nhảy ra một màn như quần ma loạn vũ.
Công Sơn Cung và Công Sơn Sanh đều bị tư thái của phụ thân mình làm cho ngây người, một người thì quên kéo đàn, một người thì quên hát đệm.
"Hai đứa hỗn trướng, dừng lại làm gì, mau tiếp tục tấu nhạc đi!" Tứ Tí Thần Quân tức giận mắng nhi nữ của mình.
"Dừng lại!" Lúc này, Lý Chu Quân da đầu tê dại, trực tiếp đứng dậy, hét lên một tiếng dừng lại, hắn nghi ngờ nếu còn tiếp tục, mình sẽ bị đưa đi mất.
"Thần Vương đại nhân!" Tứ Tí Thần Quân giật mình khi nghe Lý Chu Quân nói, vừa rồi múa quá nhập tâm, bây giờ mới phản ứng lại, là vì cái gì mà phải nhảy múa, nhưng mà cũng phải nói rằng, cảm giác lần đầu tiên nhảy múa này, hình như cũng không tệ. . .
"Thần Vương đại nhân, tiểu nhân nhảy múa như vậy có được không?" Lúc này, Tứ Tí Thần Quân khôi phục hình dáng bình thường, mặt mày nịnh nọt hướng Lý Chu Quân nói: "Nếu Thần Vương đại nhân vẫn muốn xem tiểu nhân nhảy, thì cứ tùy thời đến đại điện này là được. . ."
Khóe miệng Lý Chu Quân giật một cái, không tiếp tục đề tài này, ngược lại nói: "Tâm tình của bản tọa đột nhiên rất tốt, vậy nên tha cho Tứ Tí Thần Tộc các ngươi một mạng, bất quá Hỗn Độn Thiên là do bản tọa bảo hộ, nếu các ngươi còn dám phạm đến Hỗn Độn Thiên, thì bản tọa sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay nữa đâu."
"Đa tạ Thần Vương đại nhân tha mạng! Thần Vương đại nhân cứ yên tâm! Từ nay về sau, chỉ cần Tứ Tí Thần Tộc ta còn tồn tại, thì Tứ Tí Thần Tộc chính là một đạo phòng tuyến của Hỗn Độn Thiên! Ngoài ra, tiểu nhân thấy Thần Vương là người hiền hòa, tiểu nhân sẽ chuyên đi tìm những giới sơ khai không người, đưa những hỗn độn khí của các thế giới đó lên Hỗn Độn Thiên, để Hỗn Độn Thiên sinh ra càng nhiều người mạnh hơn!" Tứ Tí Thần Quân vội vàng nói.
Công Sơn Cung, Công Sơn Sanh cũng nhanh chóng phụ họa theo phụ thân, nói: "Thần Vương đại nhân cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống chết cùng phụ thân, nghe theo Thần Vương hiệu lệnh, thề sống chết bảo vệ Hỗn Độn Thiên!"
"Ừm, xem ra giữ lại các ngươi, cũng coi như vẫn còn có chút tác dụng."
Lúc này, Lý Chu Quân gật đầu, giữ lại Tứ Tí Thần Tộc, để họ đi thu thập hỗn độn khí của những thế giới không người kia cho Hỗn Độn Thiên, để Tứ Tí Thần Tộc làm công cũng là một lựa chọn không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận