Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 571: Đảo ngược tới (length: 7625)

Cùng lúc đó, Thạch Lập Tâm nghe Chu Ca Vân, khóe miệng hơi giật, hít sâu một hơi nói: "Tốt lắm, các ngươi bây giờ khinh thường ta, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là ba vạn năm Hà Đông, ba vạn năm Hà Tây, đừng có mà bắt nạt ta lúc này là phế nhân!"
"Khinh ngươi? Chúng ta có bao giờ bắt nạt ngươi đâu, chị ta còn cho ngươi Toái Thần tinh đấy thôi!" Lúc này, Chu Tiểu Vân bực dọc nói: "Ngươi mà nói thế thì bọn ta coi như không cho ngươi Toái Thần tinh đấy."
"Ấy, đừng mà, một chút Toái Thần tinh thật ra cũng không tệ, tích tiểu giọt nước thành đại dương, báo đáp bằng dòng suối." Thạch Lập Tâm nghe vậy, lập tức như quả bóng xì hơi, sửa lời.
"Hừ hừ." Chu Tiểu Vân lẩm bẩm, trực tiếp từ trong quần lôi ra mấy viên Toái Thần tinh, đưa cho Thạch Lập Tâm nói: "Vừa hay ta có Toái Thần tinh này, ngươi cầm đi, không cần cám ơn."
Mà giờ phút này ánh mắt của tất cả mọi người trong khán phòng đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chu Tiểu Vân móc Toái Thần tinh từ trong quần ra.
"Sao ngươi lại giấu cái thứ này trong quần vậy?" Chu Ca Vân khóe miệng co giật nói: "Trong nhà không cho ngươi pháp bảo trữ vật sao?"
"Ta thích!" Chu Tiểu Vân không hề suy nghĩ đáp lại, sau đó nhìn về phía Thạch Lập Tâm cũng đang ngạc nhiên: "Có lấy không, không thì ta thu lại."
"Lấy chứ!" Thạch Lập Tâm vội nói, nhận Toái Thần tinh từ tay Chu Tiểu Vân rồi, quay về phía đám người Chu gia, ho khan vài tiếng nói: "Cái vụ ba mươi vạn năm Hà Đông, ba mươi vạn năm Hà Tây, ta nói đùa với các ngươi đấy, hôm nay cái ơn này ta ghi nhớ, nếu như ngày sau ta có thể trở lại đỉnh phong…"
"Thôi đi ngươi, sống được đã là may rồi." Chu Tiểu Vân ngắt lời Thạch Lập Tâm.
"Ừ." Thạch Lập Tâm hiếm khi không phản bác, chắp tay với đám người Chu gia xong, quay người rời đi.
Lúc này Thạch Lập Tâm trong lòng có chút cười khổ.
Thật không ngờ, lúc mình vẫn là người thừa kế gia chủ, những thủ hạ kia, còn có rất nhiều bạn bè đều rất tốt.
Kết quả mình sa cơ lỡ vận, không một ai trong số những người này chịu ra tay giúp mình.
Đến cuối cùng, người giúp mình lại là người mà mình đã từng hại qua.
Nhưng kỳ thực thật sự là hại, hay là giả vờ hại, chỉ có Thạch Lập Tâm trong lòng rõ ràng.
Trước đây hắn ở Thái Tinh thư viện, vô tình bắt gặp một cảnh, chính là đêm trước khi Thái Tinh thư viện đến Quá Hải thành chiêu mộ đệ tử, hắn tận mắt nhìn thấy trưởng lão Thái Tinh thư viện, đang hút tinh huyết của một thiên kiêu tham gia thí luyện ở ngoại thành.
Hắn biết rõ, với thiên phú của Chu Ca Vân, nhất định có thể thuận lợi bái nhập Thái Tinh Thánh Viện, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
Ai mà biết, trưởng lão Thái Tinh thư viện kia, có thể sẽ làm gì với Chu Ca Vân trên đường đi hay không.
Nhưng hắn cũng không dám vạch trần chuyện này, dù sao Thái Tinh thư viện là quái vật khổng lồ, căn bản không phải Thạch gia có thể đắc tội.
Thế là hắn bèn thiết kế, để Chu Ca Vân không thể tham gia khảo hạch này.
Dù sao hắn đã nhìn Chu Ca Vân mặc yếm từ nhỏ tới lớn, hắn sớm coi Chu Ca Vân là em gái ruột, không thể nào thật sự hại Chu Ca Vân.
Mà lúc ban đầu trong cuộc thí luyện chiêu mộ đệ tử của Thái Tinh thư viện, cái vị thiên kiêu có thể đánh bại mình, đột ngột xuất hiện kia, kỳ thật cũng là hắn cố tình nhường.
Mà lý do hắn bị Thạch gia đuổi ra, nói ra thì cũng buồn cười.
Từ khi em trai hắn lộ ra Đấu Cuồng Thần Thể, phụ thân hắn đã muốn đưa vị trí người thừa kế gia chủ của hắn cho em trai.
Mà việc xấu hắn hại Chu Ca Vân, liền trở thành việc nhân phẩm của hắn không tốt, không gánh nổi trách nhiệm gia chủ.
Cứ như thế thời gian trôi qua.
Tin đồn về chuyện xấu của hắn trong gia tộc càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thái quá.
Em trai hắn liền thừa dịp gió đưa buồm, thi triển hết âm mưu quỷ kế, chuẩn bị chiếm lấy vị trí gia chủ của hắn.
Còn cha của hắn thì ngầm đồng ý cho em trai Thạch Lập Tâm làm tất cả mọi thủ đoạn.
Lúc đó hắn còn trẻ ngông cuồng, đầu óc bốc đồng, nổi giận tự phế tu vi, rồi quay người tiêu sái rời Thạch gia.
Thạch gia vì sĩ diện, mới tuyên truyền là bọn họ phế đi tu vi của một kẻ phẩm hạnh không đoan chính như hắn, đồng thời đuổi hắn ra khỏi Thạch gia.
Mà lúc này hắn cố ý bày ra bộ dáng cuồng vọng tự đại trước mặt Chu gia, mục đích rất đơn giản, nếu Chu Ca Vân biết mình làm mọi chuyện, nhất định sẽ liều mạng giúp đỡ mình.
Nhưng hắn cũng không hy vọng Chu Ca Vân bị cuốn vào tranh chấp này.
Hắn cũng nhất định phải cho Thạch gia biết, việc để mình không trở thành gia chủ Thạch gia, là việc mà bọn họ sẽ phải hối hận nhất!
Cùng lúc đó.
Hệ thống cũng thuật lại cho Lý Chu Quân về những chuyện của Thạch Lập Tâm.
"Đây là đảo ngược à?" Lý Chu Quân có chút xúc động: "Quả nhiên mắt thấy chưa chắc là thật."
Tuy nhiên Lý Chu Quân vẫn khẳng định hành động lấy oán trả ơn của Chu Ca Vân, trong cái giới tu hành tàn khốc này, vẫn còn một chút gì đó ôn nhu.
Mặc dù chút ôn nhu này có thể gây họa.
Thạch Lập Tâm rời đi.
Chu Tiểu Vân nghi hoặc nhìn Chu Ca Vân: "Chị, chị nói xem tên họ Thạch này có tịt ngòi không? Rồi lỡ may hắn thật sự một lần nữa trỗi dậy, có khi nào hắn quay sang đối phó bọn ta không?"
"Hắn đã từng rất tốt." Chu Ca Vân nhìn hướng Thạch Lập Tâm đã rời đi, thở dài: "Ta cũng không biết tại sao hắn đột nhiên lại thay đổi như thế, ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ."
"Tiểu thư, mắt thấy tai nghe mới là thật, chuyện hắn đã làm là thật mà." Đội trưởng đội hộ vệ lúc này nói với Chu Ca Vân.
"Thôi." Chu Ca Vân thở dài, dắt theo em trai mình vào Chu gia phủ đệ.
Mà Lý Chu Quân thì xoa cằm.
Dù sao Chu Ca Vân cũng là tín đồ thành kính của mình.
Hay là nên giúp nàng một tay, để nàng nhận thức ra sự việc này đi.
Về phần Chu Ca Vân có nghe lọt tai hay không, cứ hùng hổ lao vào giúp Thạch Lập Tâm đối phó Thạch gia, Lý Chu Quân cảm thấy vẫn nên khuyên nhủ nàng ở lại, để Chu Ca Vân ổn định, nếu không khuyên được, thì trực tiếp xóa đi ký ức đoạn này của Chu Ca Vân.
Điều này với Lý Chu Quân hiện tại là Thần Đế thì không có gì khó.
Nghĩ xong, Lý Chu Quân định bụng tối đến sẽ báo mộng cho Chu Ca Vân, cũng tiện thể để lại cơ duyên cho Chu Ca Vân, sau đó mình liền chuồn thôi.
Theo kế hoạch đã định của Lý Chu Quân.
Thời gian cũng từng giây từng phút trôi qua.
Chu gia phủ đệ sau khi vang lên từng đợt tiếng kêu thảm của Chu Tiểu Vân, cũng bắt đầu trở nên yên tĩnh, cho đến tận nửa đêm.
Lý Chu Quân vẫn hóa thân thành bộ dạng ông lão kia, ngồi xếp bằng trên không.
Sau khi nhắm hai mắt lại, thần thức lơ lửng bay ra.
Đi tới bên cạnh Chu Ca Vân đang tu luyện.
Lý Chu Quân chỉ hơi thi triển một chút thủ đoạn, Chu Ca Vân liền rơi vào giấc ngủ say.
Mơ mơ màng màng, Chu Ca Vân cảm giác mình lạc vào trong một làn sương mù mờ mịt, trước mắt nàng, có bóng dáng một người thanh sam chắp tay sau lưng, trong làn sương như ẩn như hiện, rất mơ hồ.
"Đây là mộng cảnh sao?" Chu Ca Vân có chút không hiểu, dù sao nàng cũng là Thần Quân, sao còn có thể mơ được?
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng thanh sam kia cười rồi quay đầu nói: "Ngươi đến rồi."
Mà sau khi Chu Ca Vân nhìn rõ gương mặt của người thanh sam, cả người nàng đầu tiên là trừng to mắt, sau đó há hốc mồm, như thể thấy một chuyện không thể nào xảy ra, vẻ mặt không thể tin nổi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận