Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 636: Hắc Y Thập Cửu bàn tính (length: 8114)

Khi đám đông dần tản đi, Lý Chu Quân cũng tìm một quán rượu trang hoàng khá ở Bắc Tinh thành để dừng chân.
Bây giờ Lý Chu Quân có trong tay mười vạn đạo tinh cực phẩm, hoàn toàn là một kẻ không thiếu tiền.
Nói lùi một vạn bước, Lý Chu Quân cho dù không có mười vạn đạo tinh này, cũng có thể cùng tửu lâu chia năm năm tài sản, mua đứt tửu lâu này cũng chẳng phải vấn đề.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lý Chu Quân đang dùng điểm tâm trong quán rượu thì bắt gặp Hứa Ngu Họa cũng đang ăn sáng.
Hôm qua Hứa Ngu Họa đã giúp mình, Lý Chu Quân tự nhiên ghi nhớ.
Để tỏ lòng cảm tạ, Lý Chu Quân đi đến quầy hàng, chỉ tay về phía vị trí của Hứa Ngu Họa và nói với thị nữ: "Giúp ta thanh toán luôn phần của nàng."
Thị nữ nghe vậy, ngơ ngác nhìn Lý Chu Quân.
"Sao vậy?"
Lý Chu Quân có chút kỳ lạ.
Thị nữ đó cười nói: "Vị khách nhân này, ngài chẳng lẽ không biết vị kia là tiểu thư của Hứa gia sao, mà quán rượu này của chúng tôi cũng là tài sản của Hứa gia? Tiểu thư dùng bữa ở đây thì đương nhiên là không cần trả tiền rồi."
"Ra là vậy à?" Lý Chu Quân bỗng nhiên hiểu ra.
Cùng lúc đó, Hứa Ngu Họa cũng chú ý tới Lý Chu Quân, nàng trực tiếp đi tới, hỏi thị nữ: "Có chuyện gì vậy?"
Thị nữ nói: "Vị khách này nói muốn thanh toán tiền cho tiểu thư."
Hứa Ngu Họa gật gật đầu, nhìn sang Lý Chu Quân, cười nói: "Sao nào, muốn báo đáp ân tình hôm qua?"
"Ừm." Lý Chu Quân gật đầu nói.
Hứa Ngu Họa cười đáp: "Không cần như vậy, hôm qua ta chỉ đơn giản là thấy Sở Đông Kiệt kia khó chịu, hắn khiến ta khó chịu thì tự nhiên ta cũng sẽ không để hắn được yên, giúp ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
"Nhưng dù sao đi nữa, hôm qua nếu không có Hứa tiểu thư lên tiếng, Lý mỗ e là đau đầu thêm một chút, nếu Hứa tiểu thư có việc gì, Lý mỗ giúp được sẽ không chối từ." Lý Chu Quân cười nói.
Hứa Ngu Họa cười, không tiếp tục chủ đề này mà chỉ nói: "Ngươi có biết hai ngày nữa, thành chủ sẽ ở Bắc Tinh quảng trường thu phục hung thú Cùng Kỳ không?"
"Chuyện này ta biết." Lý Chu Quân gật đầu.
"Ừm, biết là tốt, đây là một cơ duyên lớn." Hứa Ngu Họa vẻ mặt tôn sùng nói: "Dù sao đâu phải lúc nào cũng được thấy thành chủ ra tay, đến lúc đó ngươi phải quan sát cho kỹ, ta cũng vậy."
"Nhất định." Lý Chu Quân mỉm cười nói.
Một bên khác.
Hắc Y thần điện.
Hai bóng đen ngồi trên cao ở đại điện.
Người bên trái là thủ lĩnh, là một thanh niên có khuôn mặt gian xảo.
Bên phải, là một người áo đen đeo mặt nạ vàng, sau lưng có chữ "Hai".
Thanh niên có vẻ mặt gian xảo lúc này nhìn về phía người áo đen đeo mặt nạ vàng nói: "Lão Nhị, ngươi thời gian trước cũng đã đột phá đến Tam Phẩm Đạo Quân cảnh, bây giờ cũng là Phó điện chủ duy nhất của Hắc Y thần điện ta.
Theo báo cáo của thuộc hạ, thành chủ Bắc Tinh thành Ôn Mộng Thanh, hai ngày sau sẽ thu phục hung thú Cùng Kỳ tại Bắc Tinh quảng trường.
Nàng chỉ là Nhị Phẩm Đạo Quân, ngươi dẫn theo Nhị Thập và Thập Cửu cùng đến đó, chặn bắt Cùng Kỳ, để hai tên này lập công chuộc tội.
Cùng Kỳ là một hung thú nổi danh, nếu được bồi dưỡng thì nhất định sẽ là một chiến lực cường đại."
"Hai tên Nhị Thập và Thập Cửu hôm qua cướp Cùng Kỳ của Ôn Mộng Thanh thất bại, theo lý thuyết là đã đánh động cỏ rắn rồi, nàng hẳn đã biết Hắc Y thần điện ta đang có ý đồ với Cùng Kỳ. Mà việc Hắc Y thần điện có Tam Phẩm Đạo Quân ai cũng biết. Có điều Ôn Mộng Thanh còn dám thả ra tin tức như vậy, ta rất nghi ngờ trong đó có gian trá." Hắc Y Lão Nhị phát ra giọng nói khó phân biệt nam nữ, sắc như kim châm.
"Nàng chỉ là Nhị Phẩm Đạo Quân, thì có thể lừa bịp cái gì?
Hơn nữa, ta đã tìm hiểu bối cảnh của nàng từ lâu rồi, nàng không có chỗ dựa nào.
Cũng chỉ quen biết vị Thanh Y Đạo Quân mà hai tên Nhị Thập và Thập Cửu đã gặp hôm qua mà thôi." Điện chủ Hắc Y thần điện, gã thanh niên có vẻ mặt gian xảo nói như vậy.
"Lời thì là vậy, nhưng vẫn không thể không phòng bị.
Hơn nữa, ta cảm thấy ta vừa mới đột phá Tam Phẩm Đạo Quân, so với điện chủ ngươi là Tam Phẩm Đạo Quân uy tín lâu năm thì vẫn còn một khoảng cách.
Vì vậy ta thấy ta khó đảm đương nổi nhiệm vụ này, vẫn là điện chủ ngươi tự mình ra tay thì ổn thỏa hơn." Hắc Y Lão Nhị nói.
Hắn đâu có ngu, Ôn Mộng Thanh có thể tu luyện đến Nhị Phẩm Đạo Quân thì tuyệt đối không phải kẻ ngốc, nàng dám trắng trợn thả tin như vậy, muốn thu phục hung thú Cùng Kỳ tại quảng trường thì chắc chắn đã chuẩn bị trước rồi, mình mà đi thì có khi toi mạng.
"Lão Nhị, ngươi hồ đồ rồi, chuyện này rõ ràng là Ôn Mộng Thanh không có kế hoạch gì." Đáy mắt của thanh niên có vẻ mặt gian xảo lộ ra một tia lãnh khốc, nhưng vẫn dùng giọng dỗ dành:
"Nàng đoán chừng chúng ta không dám tùy tiện ra tay khi chưa nắm rõ tình hình. Nếu thật sự để nàng thu phục hung thú Cùng Kỳ, vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội, dù sao Cùng Kỳ dù tiếng tăm hung hãn, nhưng chỉ cần nhận chủ thì sẽ không bao giờ phản bội."
Hắc Y Lão Nhị nghe thanh niên có vẻ mặt gian xảo nói xong thì vẫn không mảy may gì, vẫn bày tỏ ý kiến: "Điện chủ, ta thực sự không làm được. . ."
"Lão Nhị, ta còn nể mặt ngươi phải không?" Lúc này, hai mắt của thanh niên có vẻ mặt gian xảo khép hờ lại, một luồng khí lạnh bao trùm thiên địa từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra.
Hắc Y Lão Nhị thấy vậy thì lập tức rùng mình một cái: "Đi, ta đi còn không được sao?"
"Hừ." Thanh niên có vẻ mặt gian xảo hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này mà ngươi không làm cho xong thì cũng đừng trở về nữa."
Hắc Y Lão Nhị nghe xong thì trong lòng lập tức lạnh toát, tình cảm của mình không bằng cả một con Cùng Kỳ Nhất Phẩm Đạo Quân sao?
"Biết rồi." Hắc Y Lão Nhị nói xong liền đứng dậy rời khỏi nơi đó.
Mà thanh niên có vẻ mặt gian xảo nhìn bóng lưng Hắc Y Lão Nhị rời đi, trong mắt lóe lên một tia sát khí.
Tên này giờ đột phá Tam Phẩm Đạo Quân, đã lờ mờ không chịu sự kiểm soát của mình nữa rồi, xem ra phải nghĩ cách khống chế lại hắn mới được, không thì một thời gian nữa vị trí dưới mông mình sẽ bị hắn cướp mất.
Lúc này, Hắc Y Lão Nhị vừa ra đại điện đã nhìn thấy Hắc Y Thập Cửu và Hắc Y Nhị Thập đang chờ ở bên ngoài.
"Phó điện chủ, bọn ta đợi cả ngày cả đêm ở đây, điện chủ nói sao?" Lúc này, Hắc Y Thập Cửu thận trọng hỏi.
"Điện chủ bảo ta cùng các ngươi đến đó, giám sát các ngươi lập công chuộc tội, hai ngày nữa các ngươi sẽ lại xuất thủ, đoạt hung thú Cùng Kỳ kia." Hắc Y Lão Nhị khẽ nói: "Nếu lần này nhiệm vụ thất bại nữa thì hạ tràng của các ngươi tự biết."
"Hiểu rồi, hiểu rồi..."
Hắc Y Thập Cửu và Hắc Y Nhị Thập rối rít đáp.
Tiếp đó, Hắc Y Lão Nhị liền quay người rời đi.
Sau đó, Hắc Y Thập Cửu lập tức kéo Hắc Y Nhị Thập đến một góc vắng vẻ: "Nhị Thập, chuyến này chúng ta đi lành ít dữ nhiều."
"Vì sao?" Hắc Y Nhị Thập nghi hoặc.
"Có phải là đồ ngốc không?" Hắc Y Thập Cửu khẽ nói: "Hắc Y thần điện có Tam Phẩm Đạo Quân trấn giữ thì ai cũng biết, Ôn Mộng Thanh bị chúng ta đánh động cỏ rắn rồi mà vẫn dám trắng trợn buông lời thì chắc chắn có gian trá, chúng ta mà đi thì chắc chắn lành ít dữ nhiều."
"Vậy bây giờ làm sao?" Hắc Y Nhị Thập giọng điệu khẩn trương.
"Hừ, đi ra ngoài đường lui là phải tự mình tìm." Hắc Y Thập Cửu nói.
Hắc Y Nhị Thập: "Cho nên. . ."
"Đêm nay trăng thanh gió mát, hãy viết thư cho Ôn Đạo Thanh kia, ký tên của hai chúng ta, bức thư này xem như biểu thị thành ý của chúng ta, cũng là để gia nhập phe. Nói cho nàng biết hai ngày nữa chúng ta và Phó điện chủ sẽ đi đoạt hung thú Cùng Kỳ của nàng, đồng thời thể hiện rằng chúng ta bị bất đắc dĩ phải làm theo, nàng nếu thật sự có gian trá, có lẽ sẽ giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một con đường sống."
Hắc Y Thập Cửu nhỏ giọng nói: "Hắc Y thần điện bất nghĩa, muốn chúng ta chịu chết, thì đừng trách chúng ta bất trung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận