Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 607: Đục bích cướp sạch (length: 8018)

Một lát sau, một đĩa dưa muối trứng chiên lớn cùng ba bát cháo khoai lang đã được bưng lên.
"Tối nay ăn cháo, không có ý kiến gì chứ?" Khổng Thải Nhi hỏi Lý Chu Quân.
"Đương nhiên không có." Lý Chu Quân cười nói, hắn tất nhiên là biết rõ, thế giới này năng lực sản xuất không cao bằng xã hội cổ đại ở kiếp trước của hắn, những thứ này rất có thể là một gia đình bình thường, dịp đặc biệt mới có thể ăn được.
Còn Khổng Tuyết thì đỏ mặt, không nói gì.
Vì nàng cảm thấy chỉ dùng những thứ này để chiêu đãi một vị khách nhân hào phóng cho nàng một lượng bạc, thật sự là hơi không chấp nhận được.
Nhưng Khổng Thải Nhi và Lý Chu Quân tự nhiên là không bận tâm.
"Mau tới nếm thử tay nghề của tiểu Tuyết muội muội đi!" Khổng Thải Nhi có chút nóng lòng nói.
Cứ như vậy, ba người bắt đầu ăn uống.
"Tiểu Tuyết muội muội, sao muội không động đũa, chỉ húp cháo thế?" Khổng Thải Nhi hỏi Khổng Tuyết đang uống cháo.
"Không có gì, mọi người cứ ăn đi." Khổng Tuyết cười nói.
Khổng Thải Nhi thấy vậy, trực tiếp gắp trứng gà bỏ vào bát của Khổng Tuyết: "Ăn nhiều một chút."
"Vâng, cảm ơn Thải Nhi tỷ tỷ." Hai mắt Khổng Tuyết có chút đỏ lên.
Có thể thấy, đã rất lâu không có ai quan tâm đến nàng.
Không qua một lát.
Đồ ăn trên bàn đã bị ba người giải quyết gần hết.
"Không tệ không tệ, tay nghề tiểu nha đầu không tệ." Lý Chu Quân đặt bát xuống đũa, khen Khổng Tuyết một tiếng.
Khổng Tuyết được Lý Chu Quân khen thì đỏ bừng cả mặt.
Khổng Thải Nhi bĩu môi nói: "Ngươi cái tên này chỉ biết ăn, việc rửa bát cứ giao cho ngươi, không ý kiến chứ?"
"Được thôi." Lý Chu Quân cười nói: "Mọi người đều no rồi cả rồi à?"
"Để ta làm là được!" Khổng Tuyết nói, liền định đứng dậy thu dọn bát đũa.
Lại bị Lý Chu Quân ngăn lại, cười nói: "Ngươi xào rau nấu cơm, Khổng Thải Nhi nhóm lửa, ta cũng không tiện không làm gì chứ?"
Nói rồi, không đợi Khổng Tuyết còn đang ngỡ ngàng kịp lên tiếng, Lý Chu Quân liền nhanh tay thu dọn bát đũa.
Khổng Tuyết thấy vậy trong lòng có chút bất an, không phải sợ Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi.
Mà là cảm thấy hai người này quần áo không tầm thường, lại rất hòa đồng gần gũi, thực sự hơi khó hiểu.
Đợi Lý Chu Quân rửa bát đũa xong thì trời cũng đã tối mịt, đưa tay không thấy rõ năm ngón.
Trong đại đường chỉ có hai ngọn đèn dầu cũ kỹ chiếu sáng.
Khổng Tuyết bưng lên một ngọn đèn dầu, nói với Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi: "Hai vị, nhà ta có hai chiếc giường, hai người không phải là vợ chồng, còn phải ở lại..."
"Không sao, ta ngủ cùng hắn một phòng là được, hắn ngủ dưới đất." Khổng Thải Nhi không để ý nói: "Nhà ngươi chỉ có mấy gian phòng như vậy, hai giường này cho ta hai người thì ngươi ngủ đâu?"
"A..." Khổng Tuyết ngớ người.
Lý Chu Quân lúc này cũng gật đầu: "Không ngại."
Khổng Tuyết thấy thế, cũng chỉ đành đi trước dẫn Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi đến gian phòng trống kia.
Trên đường, Khổng Thải Nhi tiện tay tắt chén đèn dầu còn lại ở đại đường.
Ngay lúc Khổng Thải Nhi vừa tắt đèn, đi theo Khổng Tuyết và Lý Chu Quân.
Bất ngờ xảy ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cửa lớn đại đường đột ngột bị gõ mạnh.
"Chuyện gì vậy?" Khổng Thải Nhi giật mình.
Lý Chu Quân cũng hơi nhíu mày.
Khổng Tuyết lúc này mới phát hiện đèn đại đường đã tắt, liền bất đắc dĩ nói: "Thải Nhi tỷ tỷ, đèn ở đại đường không cần tắt, nhà hàng xóm có một đứa bé, buổi tối nó muốn đọc sách, xuyên qua khe vách tường, có thể mượn chút ánh sáng từ ngọn đèn nhà ta."
Nói rồi, Khổng Tuyết đi đến trước cửa, mở cửa.
"Ngươi cái đồ quả phụ kia! Đêm tân hôn đã khắc chết trượng phu, sao vậy, tối nay còn tắt đèn, làm chậm trễ con nhà ta học hành thi cử? Nếu con trai nhà ta không đậu công danh, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không? !" Vừa lúc Khổng Tuyết mở cửa ra.
Một người đàn bà dáng vẻ xộc xệch, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mũi Khổng Tuyết mà lớn tiếng mắng nhiếc, nước bọt văng tung tóe.
Khổng Tuyết bị một màn bất ngờ này làm cho choáng váng.
Cùng lúc đó, Khổng Thải Nhi giận tím mặt: "Ngươi cái mụ già đáng ghét kia, sao, con ngươi muốn đèn đọc sách buổi đêm, nhà ngươi không có đèn à? Còn muốn đến giành đèn của người khác? Nhà ngươi nghèo đến mức đó sao? !"
"Ồ, trong nhà quả phụ còn có khách à? Ta sợ quá đi." Mụ đàn bà ở cửa nghe thấy giọng của Khổng Thải Nhi, không nhìn thấy mặt Khổng Thải Nhi cũng chẳng sợ sệt chút nào, trực tiếp giễu cợt nói.
Sau đó, mụ đàn bà mập lùn kia cũng không thèm để ý đến Khổng Thải Nhi, mà nhìn về phía Khổng Tuyết, hai mắt có chút đỏ lên mà nói: "Quả phụ à, ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là lập tức thắp lại đèn đuốc ở đại đường nhà ngươi, nếu không con trai nhà ta mà không đậu công danh thì ngươi phải chịu đấy, đúng rồi, lát nữa ta về sẽ cho người ta khoét cái lỗ to thêm chút."
Nói xong, mụ đàn bà mập lùn kia nghênh mặt đi.
"Đứng lại." Đúng lúc này, tiếng của Lý Chu Quân, từ trong nhà truyền đến.
Cái khí tức uy nghiêm kia, trong nháy mắt trấn nhiếp cái mụ đàn bà mập lùn đang phách lối vô cùng, mới nhấc chân định đi.
Sau đó, mụ đàn bà mập lùn kia quay đầu liền trông thấy, một thanh niên tuấn mỹ trong bộ thanh y, bên cạnh còn có một thiếu nữ tuyệt mỹ áo trắng, đang đứng bên cạnh Khổng Tuyết.
Lúc này, mụ đàn bà mập lùn sau khi nhìn thấy Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi thì sắc mặt liền tái mét.
Bởi vì y phục và cách ăn mặc của Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi, nhìn không giống người dân bình thường, hơn nữa trong ánh lửa còn thấy rõ, cả hai đều khí chất phi phàm, da dẻ mịn màng, ở cái thế giới này, chỉ có công tử tiểu thư an nhàn sung sướng, mới có thể như vậy.
Loại người này, tuyệt đối không phải là mụ ta có thể đắc tội.
"Hai... Hai vị..." Mụ đàn bà mập lùn muốn mở miệng.
Bốp!
Khổng Thải Nhi tiến lên một bước liền tát thẳng vào mặt mụ đàn bà mập lùn.
Trong nháy mắt mấy chiếc răng từ trong miệng mụ đàn bà mập lùn bay ra.
Mụ đàn bà mập lùn bị cái tát này làm cho kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Khổng Thải Nhi chán ghét lắc lắc tay đã tát vào mặt mụ đàn bà mập lùn, chán ghét nói: "Lão nương chưa từng thấy ai ghê tởm như vậy."
Mụ đàn bà nhìn vẻ kiêu căng hống hách của Khổng Thải Nhi, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, mà đến rắm cũng không dám đánh.
Thế giới này, người có tiền muốn trừng trị một nhà bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Khổng Thải Nhi lúc này cười nhạo một tiếng: "Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh đồ chó má."
Đồng thời, có vẻ như là nghe được tiếng kêu thảm thiết của mụ đàn bà mập lùn.
Từ trong phòng hàng xóm bước ra một đại hán tay cầm cuốc, hắn thấy nương của mình bị người khi dễ, đang muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Khổng Thải Nhi xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì lại nhất thời sững sờ, thầm nghĩ: "Đẹp quá..."
Nhưng rất nhanh, đại hán cầm cuốc trong tay liền trắng bệch mặt, nhận thấy tình huống này có vẻ không ổn lắm, nương của mình hình như đã đắc tội nhân vật lớn...
Đại hán không phải là kẻ ngốc, mà là người cũng khá tinh ý, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi không hề tầm thường.
"Vị công tử này, còn có vị tiểu thư này, không biết nương của ta đã đắc tội hai vị như thế nào?" Đại hán vội vàng vác cuốc, hấp tấp đi đến trước mặt Lý Chu Quân và Khổng Thải Nhi.
Khổng Thải Nhi cười lạnh nói: "Cả nhà các ngươi cũng thật biết làm người nhỉ, học người ta đục vách ăn trộm? Không đúng, các ngươi đây là cướp chứ? Sao, nhà Khổng Tuyết cứ đến tối thì phải thắp đèn lên cho con các người hả? Nhà các người không có đèn, đèn không cần tiền hả? Chỉ có các ngươi là khôn hả?"
Đại hán nghe vậy thì lập tức hiểu ra, trợn mắt nhìn bà nương bị Khổng Thải Nhi tát ngã xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận