Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 829: Thành? Khô lâu? (length: 8366)

Chỉ vừa thấy giọng của U Vụ Long Quân vừa dứt, miệng hắn bỗng nhiên há rộng, phảng phất biến thành một cái lỗ đen, nuốt chửng trời đất.
"Không! Không! Không!"
Huyết Nha Ma Quân và Mã Thành Thúc đều kinh hoàng thất sắc.
Trước sức hút khủng khiếp, Mã Thành Thúc với tu vi Đạo Thánh cảnh cửu phẩm hoàn toàn không kịp phản ứng, liền bị U Vụ Long Quân nuốt vào bụng.
Huyết Nha Ma Quân ra sức phản kháng, thân thể đột ngột biến thành huyết vụ tan ra, rồi lại ngưng tụ thành từng cái Huyết Nha, muốn thoát khỏi sức hút đáng sợ này, chỉ cần một cái Huyết Nha chạy thoát, hắn sẽ còn cơ hội sống.
Nhưng trong mắt U Vụ Long Quân lộ vẻ mỉa mai, hắn đường đường Thành Đạo cảnh cửu chuyển, sắp bước vào Thiên Đế cảnh, sao có thể để lũ sâu kiến này chạy thoát?
Chỉ thấy miệng rộng của U Vụ Long Quân khẽ hút một cái, từng cái Huyết Nha trong nháy mắt đều bị hắn nuốt gọn.
Đến khi mọi động tĩnh dừng hẳn.
Hệ thống cũng thông báo Lý Chu Quân đã hoàn thành nhiệm vụ, tu vi đạt tới Đạo Thánh cảnh tam phẩm.
"Thanh Đế yên tâm, hai con sâu kiến này vào bụng lão hủ, chắc chắn thập tử vô sinh!" U Vụ Long Quân vội vàng cúi đầu nịnh nọt nói với Lý Chu Quân.
Lý Chu Quân cười nói: "Long Quân hẳn là cũng sắp bước vào Thiên Đế cảnh rồi nhỉ?"
"Cũng chỉ là Hạ Vị Thiên Đế cảnh thôi, ở trước mặt bậc Trung Vị Thiên Đế như Thanh Đế vẫn chỉ là sâu kiến, hơn nữa Thanh Đế đã cứu lão hủ một mạng, cái mạng này của lão hủ là của Thanh Đế!"
U Vụ Long Quân vội vàng bày tỏ lòng trung thành với Lý Chu Quân, "Nếu Thanh Đế có việc gì, cứ việc phân phó lão hủ!"
Lý Chu Quân cười nhưng không nói gì.
Lúc này trong lòng Lạc Bạch Ngọc vô cùng hiếu kỳ, Lý Chu Quân trở thành Trung Vị Thiên Đế từ khi nào vậy?
Nhưng Lạc Bạch Ngọc kìm nén không hỏi Lý Chu Quân ngay.
Dù sao hỏi Lý Chu Quân việc này chẳng phải tương đương với việc phá đám sao?
"Hai vị có thể đến chỗ lão hủ nghỉ ngơi một lát." U Vụ Long Quân vội vàng mời Lý Chu Quân và Lạc Bạch Ngọc.
"Không cần đâu." Lý Chu Quân lắc đầu, "Lý mỗ mới đến Quy Nhất đại lục này, muốn đi dạo một chút."
"Cũng tốt, cũng tốt." U Vụ Long Quân nói vội, "Nhưng Thanh Đế ở Quy Nhất đại lục này có vài nơi tuyệt đối không thể đặt chân đến… Ách, với thực lực của Thanh Đế thì dường như không có chỗ nào là không thể đến cả."
"Đa tạ Long Quân nhắc nhở." Lý Chu Quân mỉm cười, rồi dẫn Lạc Bạch Ngọc chuẩn bị rời khỏi đây.
"Lão hủ xin tiễn hai vị!" U Vụ Long Quân vội vàng hô ở phía sau Lý Chu Quân.
Sau khi Lý Chu Quân và Lạc Bạch Ngọc rời đi, U Vụ Long Quân nhắm hai mắt lại: "Quy Nhất đại lục, khi nào lại xuất hiện một vị Trung Vị Thiên Đế vậy?
Nhưng Thanh Đế này có thể phế tu vi của Bách Minh Thiên Đế kia, dù không phải Trung Vị Thiên Đế thì cũng là Hạ Vị Thiên Đế cực mạnh, lão hủ dựa vào Long Châu đột phá Hạ Vị Thiên Đế, nếu Bách Minh Thiên Đế còn sống, trong thời gian ngắn lão hủ cũng không phải đối thủ của hắn.
Đây đúng là một chỗ dựa tốt đây..."
Ở một nơi khác.
"Chúng ta lần này tiến vào U Vụ sơn mạch, tuyệt đối không được kinh động vị Long Quân kia!"
"Vị Long Quân kia chính là Thành Đạo cảnh cửu chuyển, người mạnh nhất dưới Thiên Đế cảnh đấy!"
"Nghe nói Long Quân kia tính tình rất nóng nảy, nếu quấy rầy hắn thì hắn há cái miệng ra là muốn nuốt người!"
Trên đường Lý Chu Quân và Lạc Bạch Ngọc rời khỏi U Vụ sơn mạch, những tu sĩ khác đang đi vào U Vụ sơn mạch thảo luận xôn xao.
Lạc Bạch Ngọc hiếu kỳ hỏi Lý Chu Quân: "U Vụ Long Quân kia tính khí nóng nảy lắm sao, sao ta lại không thấy nhỉ?"
"Ta cũng không thấy." Lý Chu Quân cười nói.
Lạc Bạch Ngọc chu môi: "Nói đi, làm sao mà ngươi lại thành Trung Vị Thiên Đế cảnh vậy?"
"Ta không phải Trung Vị Thiên Đế cảnh, việc Bách Minh Thiên Đế bị phế tu vi là do lão tổ ra tay, đồng thời cũng phá hủy thân thể tu luyện của hắn, chứ ngươi tưởng Bách Minh Thiên Đế dù bị phế tu vi nhưng thân thể đó là để cho ngươi chém chắc?" Lý Chu Quân cười nói.
"Thì ra là vậy…" Lạc Bạch Ngọc gật gù, bừng tỉnh hiểu ra nói.
"Vậy tiếp theo, chúng ta muốn đi đâu?" Lạc Bạch Ngọc hỏi Lý Chu Quân.
"Quy Nhất đại lục rộng lớn như vậy, không phải muốn đi đâu thì đi sao?" Lý Chu Quân cười đáp.
"Được, mặc kệ ngươi đi đâu, ta đều sẽ đi cùng ngươi." Lạc Bạch Ngọc cười nói, đôi môi nàng đỏ mọng, hàm răng trắng đều, nụ cười giống như gió mát thổi qua, thấm vào tận tim gan.
Lý Chu Quân cười lắc đầu: "Đi thôi."
Lời vừa dứt, Lý Chu Quân chắp tay sau lưng đi về phía trước.
"Chờ ta với!" Lạc Bạch Ngọc khẽ cười một tiếng, đuổi theo.
...
Cổ Đăng thành.
Nghe nói nơi đây vô số năm về trước có một Thành Đạo cảnh mười một chuyển, tức là một Cổ Phật cảnh giới Trung Vị Thiên Đế tọa hóa tại đây.
Cổ Phật có tên là Chưởng Đăng Phật Tổ.
Cho nên trong thành này có rất nhiều chùa miếu.
Lý Chu Quân và Lạc Bạch Ngọc liền đi đến thành này.
Vừa bước vào thành, mùi thơm của đủ loại món ngon đã lan tỏa khắp các con đường.
Lạc Bạch Ngọc hít hà mấy cái, không nhịn được nói với Lý Chu Quân: "Chúng ta đi ăn vặt bên đường đi được không?"
"Ngươi cứ đi đi, ta đi tửu quán kia nướng mấy con gà chờ ngươi." Lý Chu Quân cười nói.
Đồng thời, Lý Chu Quân lấy từ trên người Bách Minh Thiên Đế khi chết ra một chiếc trữ vật giới chỉ, sau khi chia tài nguyên làm đôi với U Vụ Long Quân, rồi lặng lẽ đưa cho Lạc Bạch Ngọc: "Đây là trữ vật giới chỉ của Bách Minh Thiên Đế, trên người ngươi chắc là không có tiền, sau khi Bách Minh Thiên Đế chết thì cấm chế trên trữ vật giới chỉ cũng mất, ngươi có thể tùy ý lấy tiền và các loại thiên tài địa bảo trong đó mà tu luyện."
"Mua đồ ăn vặt thì số tiền ta tích góp cũng đủ mà, cái trữ vật giới chỉ của Bách Minh Thiên Đế này ngươi vẫn nên giữ đi." Lạc Bạch Ngọc lắc đầu, quả quyết từ chối nói.
Lý Chu Quân cười nói: "Ngươi cảm thấy với thực lực của ta thì ta để ý đồ vật bên trong đó sao? Ngươi không lấy ta sẽ ném đi đấy, dù sao cũng toàn là rác rưởi thôi, đúng rồi, trên đó còn có một đạo phân thân của ta, ngươi cầm chiếc nhẫn này, phân thân của ta sẽ từ nhẫn chạy lên người ngươi, khi ngươi gặp nguy hiểm nó sẽ ra tay, nếu ngươi không muốn thì thôi ta ném vậy."
"Đừng mà! Ta phải ta nhận được chứ?" Lạc Bạch Ngọc kinh hãi, vội vàng nhận lấy trữ vật giới chỉ từ tay Lý Chu Quân, nàng quét thần thức vào trong giới chỉ, lập tức kinh ngạc đến mức há hốc mồm, "Ta cảm thấy tài nguyên trong này đủ để ta thoải mái tu luyện đến Hạ Vị Thiên Đế cảnh giới!"
"Đi mua đồ ăn vặt của ngươi nhanh đi." Lý Chu Quân cười nói.
"Được, lát nữa ta sẽ mang chút đồ ăn vặt bên đường cho ngươi." Lạc Bạch Ngọc giơ chiếc trữ vật giới chỉ mà Lý Chu Quân cho lên, vội vàng nói, rồi chạy ngay đến một quầy hàng đồ ăn vặt bên đường.
Lý Chu Quân thấy vậy liền cười rồi nhấc chân đi về phía tửu quán.
Lúc này Lạc Bạch Ngọc đi tới một hàng, trước quầy bán hạt dẻ nướng, đôi mắt long lanh nhìn những hạt dẻ thơm ngon hấp dẫn, nàng hiếu kỳ hỏi người chủ quán đang ngủ gật: "Mấy hạt dẻ này bán thế nào?"
"Không bán không..." Chủ quán là một thiếu niên mặt tàn nhang, đang muốn nói không bán, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt rung động lòng người của Lạc Bạch Ngọc thì liền cười nói, "Không bán, nhưng nếu cô nương muốn ăn thì ta cho."
"Cái này không được đâu?" Lạc Bạch Ngọc nghiêm túc nói, "Ta có tiền mà."
"Không có tiền cũng không sao." Thiếu niên tàn nhang mỉm cười, ngón tay búng ra, một làn khói mù đột nhiên bao vây lấy Lạc Bạch Ngọc.
Lạc Bạch Ngọc cảm thấy không đúng nhưng đã muộn, thân hình nàng loạng choạng mấy lần rồi ngã xuống đất.
Một màn này, người đi trên đường dường như không thấy gì.
Chủ các quán nhỏ ven đường vẫn tiếp tục rao hàng.
Thiếu niên tàn nhang lúc này đi đến chỗ Lạc Bạch Ngọc, hắn cúi xuống nhìn Lạc Bạch Ngọc đang nằm trên mặt đất, khóe miệng hắn ngoác đến tận mang tai, cười ghê rợn: "Nữ tử xinh đẹp thế này, ăn vào chắc hẳn sẽ rất ngon!"
Cũng cùng lúc đó, Cổ Đăng thành vốn đèn đuốc sáng trưng bỗng chốc biến thành một bộ xương khô khổng lồ nằm rạp dưới đất, cửa thành cũng biến thành cái miệng rộng của một bộ xương khô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận