Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 1004: Thanh Đế cường đại, rõ như ban ngày (length: 8671)

"Sư huynh, thì ra ngươi thích ở sau lưng ta nói xấu ta thế cơ đấy à?" Giọng thiếu nữ mềm mại như ngọc, cất lên đầy bí ẩn bên tai Mạnh Lai.
Mạnh Lai mặt mày đắng ngắt quay sang Lý Chu Quân: "Lý đạo hữu, sư muội ta tới rồi mà sao ngươi không báo ta một tiếng? Tình nghĩa giữa chúng ta là thế này đây..."
Lý Chu Quân bất đắc dĩ cười đáp: "Thứ nhất, ta không biết sư muội của ngươi là ai, dáng vẻ thế nào.
Thứ hai, ngươi có cho ta cơ hội mở miệng đâu."
Nghe Lý Chu Quân nói vậy, Mạnh Lai vẫn cứ một vẻ mặt đau khổ.
Lúc này, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bóp vào bên hông hắn, đột nhiên vặn mạnh.
Tuy không đau nhưng Mạnh Lai vẫn phải phối hợp kêu lên một tiếng.
Bàn tay nhỏ trắng nõn chủ nhân, lúc này mới hài lòng thu tay lại.
Nói thật là trùng hợp.
Sư muội của Mạnh Lai, chính là cô gái vừa véo hông hắn, mà Lý Chu Quân cũng đã từng gặp.
Chính là thiếu nữ mua Lang Đồng khi trước, tên là Ti Vũ Mạt, người đầy vẻ lộng lẫy.
Lúc này, Mạnh Lai cũng để ý thấy Lang Đồng theo sau lưng Ti Vũ Mạt, đuôi sói kia, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi Ti Vũ Mạt: "Lang nữ này là sao vậy?"
"Thấy nàng đáng thương, ta mua lại rồi, ba mươi vạn hạ phẩm nguyên tinh đấy." Ti Vũ Mạt tươi cười hớn hở nói, "Ta cũng đặt cho nàng cái tên, gọi là Ti Tiểu Vĩ."
"Ba mươi vạn hạ phẩm nguyên tinh cơ à?" Mạnh Lai liếc nhìn Ti Tiểu Vĩ, "Tuy rằng không phải món tiền lớn, nhưng cũng hơi đắt."
Ti Vũ Mạt cười hề hề: "Sư huynh, thanh toán đi."
Nói xong, Ti Vũ Mạt liếc xéo Lý Chu Quân.
Rõ ràng, Ti Vũ Mạt lúc mua lang nữ cũng để ý thấy Lý Chu Quân đang ngồi uống trà ven đường, biết Lý Chu Quân đã thấy mình bá đạo đòi lại ba mươi vạn hạ phẩm nguyên tinh từ chủ quán buôn Thú Nhân Trần Phú Hải kia.
Mạnh Lai lúc này cũng liếc trộm Lý Chu Quân một cái, rồi truyền âm nói: "Lý đạo hữu, đừng có vạch trần nàng."
Lý Chu Quân cũng chỉ cười trừ, không nói gì.
Dù sao đây là chuyện giữa sư huynh muội nhà người ta, mình cũng không cần nhiều chuyện, vả lại với đệ tử chân truyền của Thiên Nhất điện như Mạnh Lai, ba mươi vạn hạ phẩm nguyên tinh có lẽ cũng chẳng khác gì một viên hạ phẩm nguyên tinh đối với người bình thường.
Mạnh Lai lúc này giật giật khóe miệng: "Ba mươi vạn hạ phẩm nguyên tinh, một món tiền cỏn con mà ngươi cũng đòi ta thanh toán à?"
Tuy ngoài miệng làu bàu vậy, nhưng Mạnh Lai vẫn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật chứa mười vạn cực phẩm nguyên tinh đưa cho Ti Vũ Mạt.
Ti Vũ Mạt kiểm tra xong số nguyên tinh trong nhẫn trữ vật, lập tức hài lòng gọi Mạnh Lai một tiếng ngọt ngào: "Sư huynh, huynh tốt quá đi!"
Mạnh Lai nghe mà sướng cả người, nhưng ngoài miệng vẫn hờn dỗi đáp: "Lần sau có chút tiền cỏn con thế này, đừng có mà tìm sư huynh ta báo tiêu, với cả, ở Thiên Nhất điện thì muốn làm gì sư huynh cũng được, nhưng khi ra ngoài đường, cũng phải chừa cho sư huynh chút thể diện chứ."
"Biết rồi sư huynh." Ti Vũ Mạt ngoan ngoãn đáp.
Lúc này, Ti Vũ Mạt so với lúc mua Lang Đồng thiếu nữ kia quả là như hai người.
Có lẽ đây chính là cái gọi là, vẻ lạnh lùng chỉ dành cho người ngoài, mặt ôn nhu chỉ cho người nhà đấy.
"Vậy, ngươi cầm tiền của sư huynh, có phải nghe lời sư huynh không?" Mạnh Lai cười tủm tỉm hỏi Ti Vũ Mạt.
"Không nghe." Ti Vũ Mạt chớp đôi mắt to trong veo như nước, tựa hồ biết nói chuyện đáp Mạnh Lai.
Mạnh Lai: "... Trả tiền lại đây!!!!"
"Không trả."
"Ngươi..."
"Ta sao ta?"
"Được được được!"
"Thế mới được chứ." Ti Vũ Mạt nhìn vẻ mặt bất lực của Mạnh Lai, trên gương mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Mạnh Lai lập tức đổi giọng, ra vẻ thiết tha với Ti Vũ Mạt: "Sư muội à, Lý đạo hữu đã giúp Thiên Nhất Các của ta ở Thiên Thanh Vực bình ổn loạn lạc, còn không chịu bất kỳ thù lao nào, nay Lý đạo hữu muốn đi tranh đoạt Thất Thải Phần Hải Viêm, muội xem, sư huynh có nên giúp hắn một tay không?"
"Nên chứ." Ti Vũ Mạt gật đầu.
"Phải không!" Mạnh Lai vỗ tay nói, "Nhưng mà tranh đoạt Thất Thải Phần Hải Viêm, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Vương cảnh, cao thì có cả Nguyên Hoàng, thậm chí Nguyên Tông cảnh tu sĩ, một tu sĩ Nguyên Quân cảnh như muội thì xem cái gì chứ?
Muội nói xem, muội có phải nên ngoan ngoãn về Thiên Nhất Các ở Hoàng Sa Vực chờ sư huynh ta không?"
Ti Vũ Mạt gật đầu: "Ừa, muội cũng không phải người không biết lý lẽ, thấy huynh khổ tâm khuyên giải như vậy, muội sẽ nghe lời huynh, lần này về Thiên Nhất điện, huynh muốn ăn gì, muội sẽ làm cho."
Mạnh Lai mắt sáng lên: "Đương nhiên là sườn xào chua ngọt sở trường của muội rồi!"
Hắn với Ti Vũ Mạt tuy là sư huynh muội, nhưng quan hệ còn thân hơn cả anh em ruột, trong mắt Mạnh Lai, hắn hoàn toàn xem Ti Vũ Mạt như muội muội của mình, và Ti Vũ Mạt cũng vậy.
"Đi thôi." Ti Vũ Mạt cười, "Vậy muội chuẩn bị để lát nữa lên đường."
"Trên người muội có pháp bảo bảo mệnh sư phụ cho rồi, đủ để bình an vô sự tới Thiên Nhất Các ở Hoàng Sa Vực, muội nhớ phải tới đó chờ.
Đừng có cậy có pháp bảo sư phụ cho mà nghênh ngang đi lại, ta sẽ dùng truyền âm đặc biệt để dò la tình hình của các chủ ở Thiên Nhất Các Hoàng Sa Vực, nếu muội không có mặt ở đó, thì muội cứ chờ mà ăn Măng Trúc Xào Thịt của ta đi nhé!" Mạnh Lai dặn.
Ti Vũ Mạt bĩu môi: "Yên tâm đi, biết huynh còn phải bận việc mà, muội biết tự giác mà tới Thiên Nhất Các ở Hoàng Sa Vực đợi thôi, sẽ không để huynh phân tâm, cái này muội hiểu."
"Vậy thì tốt rồi." Mạnh Lai thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, đứng một bên Lang Đồng thiếu nữ Ti Tiểu Vĩ, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ nhìn sự trêu đùa và quan tâm lẫn nhau của hai sư huynh muội Mạnh Lai, Ti Vũ Mạt.
Lúc này, ánh mắt Ti Vũ Mạt đột nhiên tò mò nhìn Lý Chu Quân: "Vừa rồi huynh nói chuyện với sư huynh, ta hầu như đều nghe thấy, ngươi có cùng tên với Thanh Đế, tên là Lý Chu Quân à?"
Lý Chu Quân cười gật đầu.
Ti Vũ Mạt cười đáp: "Cha mẹ ta từng ngã xuống dưới tay trưởng lão của Ngọc Thiên thánh địa, nên ta hận Ngọc Thiên thánh địa tận xương tủy, Thanh Đế đánh vào Ngọc Thiên thánh địa, cho nên ta rất ngưỡng mộ hắn, ngươi trùng tên với hắn, chắc hẳn cũng không tầm thường."
Mạnh Lai định càu nhàu, trong lòng muội ta chẳng bằng một sợi lông của Thanh Đế hay sao?
Nhưng khi thấy Ti Vũ Mạt nhắc tới chuyện phụ mẫu, liền kìm lại, chỉ là có chút đau lòng nhìn cô sư muội mà mình đã coi như em ruột.
Lý Chu Quân lúc này cười nói với Ti Vũ Mạt: "Có lẽ Thanh Đế không lợi hại như nàng nghĩ đâu?"
Ti Vũ Mạt lắc đầu: "Thanh Đế mạnh như ban ngày."
"Hy vọng nàng và sư huynh của ta có thể thuận lợi một đường." Ti Vũ Mạt cười đáp với Lý Chu Quân, đồng thời liếc mắt và truyền âm: "Cám ơn ngươi đã phối hợp lần này, có cơ hội mời ngươi ăn cơm nhé!"
Lý Chu Quân chỉ cười không nói.
Sau khi Ti Vũ Mạt mang theo Ti Tiểu Vĩ rời đi.
Mạnh Lai cảm thán nói với Lý Chu Quân: "Lý đạo hữu, đa tạ ngươi đã phối hợp."
Lý Chu Quân giả vờ hỏi: "Nói thế nào?"
Mạnh Lai cười: "Thật ra thần thức của ta vẫn luôn theo dõi cô nhóc đó, sớm biết nó mua Ti Tiểu Vĩ, xong lại đòi lại tiền, lúc đó Lý đạo hữu cũng có mặt ở đó, nhìn thấy một màn đó, nếu như ngươi nói toạc ra, nha đầu kia sẽ khó xử, vừa rồi nàng chắc chắn có truyền âm cho ngươi cảm ơn đã phối hợp, và mời ngươi ăn cơm đúng không?
Ta cũng nhờ thế mới biết Lý đạo hữu cũng ở Sa Hãm Thành, còn dò hỏi lão bản quán trà kia chuyện Thất Thải Phần Hải Viêm rơi xuống, cho nên mới cố ý đứng đợi ở đây để đón Lý đạo hữu, muốn giúp Lý đạo hữu chút sức, trả lại ân tình giúp Thiên Nhất Các của ta ở Thiên Thanh Vực bình định náo động.
Còn về việc nói xấu sau lưng nha đầu kia lúc nãy, là bất ngờ, lúc đó nói hơi vội quá."
Lý Chu Quân cười gật đầu: "Thấy được, ngươi rất thương yêu cô sư muội này, lại còn rất hiểu rõ về nàng nữa."
Mạnh Lai cười: "Không bàn về mấy chuyện này, dù sao lúc đó Lý đạo hữu cũng không thể bỏ rơi lời hứa của sư muội ta được!"
"Vậy thì Lý mỗ xin tuân mệnh." Lý Chu Quân mỉm cười nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận