Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 773: Ài ài ài! (length: 7436)

"Ngươi là cường giả cảnh giới Đế sao?" Lâm Huân hỏi Lý Chu Quân.
"Không phải." Lý Chu Quân đáp.
"Vậy mà ngươi vẫn rất lợi hại, một đạo phân thân của ngươi thôi, cũng đủ để đối phó ta rồi." Lâm Huân cười khổ.
Nói thật, lòng tự tin của nàng có chút bị đả kích.
Dù sao, nàng trong đám Đạo Hoàng cửu phẩm cũng thuộc hàng đứng đầu.
"Không cần tạo áp lực cho bản thân." Lý Chu Quân cười nói, "Thực lực của ngươi đã rất mạnh."
"Cảm ơn ngươi an ủi." Lâm Huân nói.
Lý Chu Quân nhún vai nói: "Ta không có an ủi ngươi, ta chỉ nói sự thật, cho dù tu sĩ cảnh giới Đế mà ngươi nói tới, gặp phân thân của ta, cũng không đánh lại nó đâu."
"Ờ, ngươi an ủi kiểu này quá đáng đấy." Lâm Huân ngơ ngác đáp.
Lúc này, Lâm Huân chỉ cho rằng Lý Chu Quân đang nói khoác.
Dù sao, cường giả Đạo Đế, ngay tại trung tâm đại lục phồn hoa nhất cũng là bá chủ một phương.
Nàng sở dĩ sống sót dưới tay Đạo Đế, là vì Đạo Đế hủy dung nhan nàng kia, không muốn giết chết mà muốn nàng sống trong đau khổ.
Rõ ràng là Đạo Đế kia đã thành công.
Tuy Lâm Huân thường tỏ ra rất tự tin, nhưng thực tế nàng đang sống rất đau khổ.
Vì dù là Đạo Hoàng cửu phẩm, nàng vẫn để tâm tới dung mạo của mình.
"Ta đã nói, ta không hề an ủi ngươi." Lý Chu Quân cười nói.
"Được thôi, dù sao ta cũng không tin." Lâm Huân cười nói, một nửa cơ mặt bị lật lên, trông khá đáng sợ.
Nhưng Lý Chu Quân vẫn rất bình tĩnh.
Vì Lý Chu Quân biết rõ, trên đời này không thứ gì có thể giết được hắn, tự nhiên hắn chẳng còn sợ gì cả.
Lâm Huân biết nụ cười của mình đáng sợ, bình thường lúc không mang mặt nạ, khi cười trước mặt người khác, dù họ không nói nhưng ánh mắt thương hại, ghét bỏ, hoặc sợ hãi, đều làm lòng nàng không thoải mái.
Nàng cũng biết, cái này không thể trách ai, cho nên nàng chọn sống trong bóng tối.
Nhưng sự bình thản của Lý Chu Quân khiến nàng cảm thấy mặt mình dường như vẫn xinh đẹp như xưa.
"Ở cạnh ngươi, ta rất vui." Lâm Huân cười nói.
Lý Chu Quân gật đầu: "Thời gian trước, thấy ngươi cứ mãi nhìn về phương xa, thật ra ngươi không cần cố trốn tránh trong bóng tối làm gì, ai bảo cánh gà gãy, nó không còn là gà nữa? Mang ra nướng ăn thì chẳng phải ngon hơn sao?"
"Ha ha ha, ngươi ví von thật là lạ." Lâm Huân cười đến run rẩy cả cành lá, "Nhưng ta thích."
"Thích là tốt rồi." Lý Chu Quân cười nói, "Ăn no chưa?"
"Cũng được." Lâm Huân gật đầu, bụng đã hơi căng lên.
Đó là do nàng cố tình.
Muốn thưởng thức cái ngon thêm chút.
Chứ một Đạo Hoàng muốn tiêu hóa một con gà, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
"Vậy thì tốt." Lý Chu Quân gật đầu, "Tiện thể hỏi chút, vì sao Đạo Đế kia chỉ ra tay với mặt của ngươi thôi?"
"Ta quá đẹp, kẻ đó thích người kia, thích ta, hắn không vui liền hủy dung mạo ta thôi mà." Lâm Huân nói nhẹ nhàng.
"Ra là vậy." Lý Chu Quân gật đầu, "Ngươi cho ta tá túc ở đây, Lý mỗ thiếu ngươi ân tình."
"Chút ân tình nhỏ thôi, ta chẳng cần." Lâm Huân cười nói, "Ngươi đâu có thể thuyết phục được Đạo Đế kia đã hủy dung ta, tới trả lại cho ta dung mạo cũ chứ?"
"Dùng nắm đấm thuyết phục hắn thế nào?" Lý Chu Quân cười nói.
"Thôi vậy đi, ta sợ ngươi chết ở đó." Lâm Huân lắc đầu, "Ta cũng đã quen cuộc sống bây giờ rồi."
Lý Chu Quân cười không nói gì.
"Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, đến khi bí cảnh Đạo Đế xuất hiện, ta sẽ báo cho ngươi." Lâm Huân nói, dứt lời nàng đứng dậy về đại điện.
Lý Chu Quân thu dọn rác rưởi xong, cũng về Thiên điện nghỉ ngơi.
Thời gian thoáng cái đã qua.
Hôm nay Lý Chu Quân đang ngủ trong Thiên điện.
"Lý Chu Quân, đừng ngủ! Mau dậy đi, bí cảnh Đạo Đế xuất hiện rồi!"
Tiếng Lâm Huân vang lên ngoài cửa Lý Chu Quân.
Lý Chu Quân lờ mờ mở mắt, đứng dậy mở cửa.
Lâm Huân đã kéo ống tay áo hắn, chạy vội.
Lý Chu Quân cũng tỉnh táo lại.
"Bí cảnh Đạo Đế xuất hiện?" Lý Chu Quân vừa kịp phản ứng, hơi kinh ngạc nói.
"Chứ không, ngươi thật sự ngủ à?" Lâm Huân có chút cạn lời.
Thật khó tưởng tượng, một vị Đạo Hoàng cửu phẩm, mà lại ngủ y như heo vậy.
"Ngủ giả ngủ, còn ngủ cái gì nữa?" Lý Chu Quân không hiểu.
"Có lý." Khóe miệng Lâm Huân giật giật.
Nhưng rất nhanh, Lâm Huân liền dẫn Lý Chu Quân đến một vùng đầm lầy.
"Bí cảnh Đạo Đế lần này xuất hiện ở dưới đầm lầy này." Lâm Huân nói, "Nhưng bí cảnh lại có trận pháp bảo vệ, trận pháp này lại có linh trí, nó không xuất hiện lối vào bí cảnh Đạo Đế trước mặt hai chúng ta, tức là nó không xem trọng chúng ta.
Muốn cưỡng ép phá trận pháp này rất khó.
Dù sao trận pháp này do Đạo Đế để lại mà."
"Không khó." Lý Chu Quân cười đáp.
"Ta thích dáng vẻ ngươi nói khoác." Lâm Huân cười nói.
Lý Chu Quân nhún vai: "Cùng xuống dưới đi, cơ duyên bên trong cho ngươi hết."
"Ngươi đến bí cảnh Đạo Đế không phải vì cơ duyên sao? Chắc chắn cho ta không đấy?" Lâm Huân có chút ngẩn người, "Nhưng chúng ta có vào được không, vẫn còn là chuyện khác."
"Cứ yên tâm đi." Lý Chu Quân cười khẽ, sau đó đâm đầu vào đầm lầy.
Nhưng bùn lầy, khi gặp Lý Chu Quân, tự động tách ra, Lý Chu Quân không vướng chút bụi bẩn nào xuyên qua bùn lầy, tiến xuống đáy đầm.
Nơi này có một không gian khác.
Lý Chu Quân lúc này đang đứng trên một quảng trường rộng lớn, chính diện là một cánh cửa đồng lớn, sừng sững uy nghi.
Trên cánh cửa đồng lớn, có các đường vân tạo thành trận pháp, trung tâm trận pháp là một viên thịt tròn bằng đồng.
Lúc này, Lâm Huân cũng xuyên qua bùn lầy, tới cạnh Lý Chu Quân.
"Ngươi cái con nhỏ này, cái mũi thật là thính." Viên thịt tròn bằng đồng khi nhìn thấy Lâm Huân, thế mà cất tiếng nói: "Bản tọa không chủ động hiện thân trước mặt các ngươi, lẽ ra các ngươi phải tự biết thân biết phận, không nên tốn công vô ích mới phải.
Bây giờ cho dù các ngươi tìm được bản tọa, bản tọa cũng không mở cửa, không để các ngươi nhận truyền thừa của chủ nhân ta.
Đương nhiên, nếu các ngươi có thực lực phá tan trận pháp do bản tọa, thân là trận linh chúa tể, cai quản, mở ra cửa đồng lớn, các ngươi lấy được truyền thừa của chủ nhân ta, ta cũng nhận."
"Ta đã thử cứng rắn phá tan trận pháp này rồi, nhưng thần thông thuật pháp đánh vào phía trên, như đá ném xuống biển, không chút động tĩnh, ta đoán trận pháp trên cửa này, trừ khi đích thân Đạo Đế tới, mới có thể dùng sức cưỡng ép phá đi." Lâm Huân nói.
Viên thịt đồng nghe vậy, liền lập tức lộ vẻ kiêu ngạo: "Không tệ, nha đầu này có mắt nhìn."
Lý Chu Quân chỉ cười, không nói gì, sau đó tiến đến trước cửa đồng lớn, sử dụng kỹ năng hệ thống —— phá trận xuyên toa pháp.
Rầm rầm rầm —— "Ối ối ối!" Khi cửa đồng lớn bị Lý Chu Quân đẩy ra, viên thịt tròn đồng lập tức trợn mắt há hốc mồm, nó sao đột nhiên cảm thấy mình như đồ trang trí vậy?!
Cùng lúc đó.
Lâm Huân cũng trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng Lý Chu Quân đẩy cửa đồng lớn, hai con ngươi bên trong ánh lên vẻ hưng phấn mãnh liệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận