Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 783: Thanh Đế ở bên liền có thể (length: 8158)

"Bằng hữu của ngươi rốt cuộc lai lịch thế nào?" Lâm Không Bạch nhìn về phía Lâm Huân, hai mắt nhắm lại.
"Địa vị rất lớn." Lâm Huân cười nói, "Ngay cả Bắc Thần Đại Đế cũng phải kính hắn ba phần."
"Cái gì?!"
Người nhà họ Lâm nghe vậy, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.
"Huân nha đầu, con nói không phải là nói đùa chứ?" Lâm Hắc Thiết lúc này một mặt nghiêm túc nhìn Lâm Huân nói, "Bắc Thần Đại Đế lai lịch thế nào, con rõ chứ?
Không hề khoa trương, một đầu ngón tay có thể nghiền nát cả Nguyệt Dao vực bao gồm cả Lâm gia chúng ta."
"Con rõ." Lâm Huân gật gật đầu, "Cho nên con nói là thật, bằng hữu của con giao đấu với Bắc Thần Đại Đế tuy là điểm đến thì dừng, nhưng cũng xem như cân sức ngang tài."
Lâm Huân chưa hề nói, thật ra Lý Chu Quân chỉ dùng một ngón tay đã đỡ được một thương của Bắc Thần Đại Đế, bởi vì nàng sợ quá khoa trương, không ai tin.
Đương nhiên, xem ra, hiện tại người nhà họ Lâm cũng không tin lời mình, rằng bạn của mình... tạm thời xem như bạn Lý Chu Quân, có thể cân sức ngang tài với Bắc Thần Đại Đế.
"Con nha đầu này, sợ là bị Phù Hải Đại Đế dọa đến nói mê sảng." Lâm Hắc Thiết một mặt bất đắc dĩ nói.
"Con nói nghiêm túc, Mặc Nhiễm Đế Quân có thể làm chứng, hắn cũng tận mắt thấy bạn con cùng Bắc Thần Đại Đế giao đấu, kết quả cân sức ngang tài, mới nghĩ đến trung thành với con, dùng cái này để nịnh bợ bạn của con." Lâm Huân nói lý lẽ rành mạch.
"Nha đầu này nói quá có đạo lý, không có sơ hở nào, quả nhiên là gia chủ tương lai không ai sánh bằng." Lâm Hắc Thiết cảm thán nói với Lâm Không Bạch.
Lâm Huân: "..."
"Hắc Thiết trưởng lão nói có lý, không có sơ hở, chính là sơ hở lớn nhất."
Lâm Không Bạch nói với Lâm Huân, "Con vẫn là ngoan ngoãn đi đến bí cảnh chịu phạt trốn tránh đi, bây giờ con là Thiếu gia chủ của Lâm gia, ngoại trừ Lâm gia có thể thưởng phạt con, người ngoài không có tư cách động đến con, cho dù là Đạo Đế tứ phẩm cũng không được."
"Con có thể gọi Mặc Nhiễm Đế Quân tới được không?" Lâm Huân nói.
Lâm Không Bạch nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: "Có thể, nhưng nếu Mặc Nhiễm Đế Quân có ý đồ không tốt, ta sẽ đánh cho hắn tơi bời hoa lá."
"Được." Lâm Huân gật đầu, sau đó dùng thủ đoạn, nhắn tin cho Mặc Nhiễm Đế Quân.
Mặc Nhiễm Đế Quân nhận được tin nhắn của Lâm Huân, cũng không nói hai lời, chỉ một lát đã đến đại điện của Lâm gia.
Trong đại điện, các trưởng lão của Lâm gia, sau khi thấy Mặc Nhiễm Đế Quân xuất hiện, đều cảnh giác chuẩn bị nghênh địch.
"Tiểu thư." Mặc Nhiễm Đế Quân không quan tâm người nhà họ Lâm, mà chỉ chào hỏi Lâm Huân một tiếng.
Lâm Không Bạch thấy thế, hai mắt nheo lại, một mặt quan sát Mặc Nhiễm Đế Quân.
"Phụ thân, xin ngài trả pháp bảo cho Mặc Nhiễm Đế Quân, nếu hắn đột phá Đạo Đế tứ phẩm, chắc chắn có thể giúp Lâm gia chúng ta một tay." Lâm Huân nói với Lâm Không Bạch.
"Nha đầu, con thật cảm thấy Mặc Nhiễm Đế Quân thật lòng nghe lệnh con sao?" Lâm Hắc Thiết nghi ngờ hỏi Lâm Huân.
"Thật." Lâm Huân gật đầu.
"Vậy con bảo hắn học tiếng chó sủa xem?" Lâm Hắc Thiết nói.
Mặc Nhiễm Đế Quân nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Nhưng nghĩ rằng, chỉ cần duy trì quan hệ tốt với Lâm Huân, thì cũng giống như duy trì quan hệ với Thanh Đế.
Vì duy trì quan hệ tốt với Thanh Đế, chẳng lẽ không phải chó sủa sao?
Chó bò cũng không thành vấn đề!
Ngay khi Mặc Nhiễm Đế Quân định học chó sủa.
Lâm Huân đã ngăn Mặc Nhiễm Đế Quân lại, lại nhíu mày nhìn Lâm Hắc Thiết nói: "Hắc Thiết trưởng lão, chuyện này quá đáng rồi."
Hành động của Lâm Huân, Mặc Nhiễm Đế Quân đều thấy rõ, trong mắt hắn đối với Lâm Huân hiện lên một tia cảm kích.
"Đi." Lúc này Lâm Không Bạch nhìn về phía Lâm Huân, chậm rãi nói, "Có thể trả lại món pháp bảo cho Mặc Nhiễm Đế Quân, nhưng nói trước, ta có thể cướp pháp bảo của Mặc Nhiễm Đế Quân một lần, vậy sẽ có lần thứ hai.
Nếu hắn làm bộ, cũng đừng trách ta không nể tình."
Dứt lời, Lâm Không Bạch vung tay lên, một bức tranh dạng cuộn từ Tàng Bảo Các của Lâm gia bay ra, một đường bay đến đại điện, đến trước mặt Mặc Nhiễm Đế Quân.
Mặc Nhiễm Đế Quân nhìn pháp bảo, hốc mắt có chút nóng lên.
"Đa tạ tiểu thư!" Mặc Nhiễm Đế Quân cầm bức tranh lên, làm một đại lễ với Lâm Huân, "Lão nô thề chết cũng sẽ đi theo tiểu thư và Thanh Đế!"
Cũng ngay khi giọng của Mặc Nhiễm Đế Quân vừa dứt.
Trên bầu trời Nguyệt Dao vực, trên những đám mây.
Lý Chu Quân đang uống rượu cùng Bắc Thần Đại Đế hắt xì một cái.
Nói rằng, hôm qua sau khi Lý Chu Quân cáo biệt Lâm Huân, trên đường gặp Bắc Thần Đại Đế vẫn luôn chờ Lý Chu Quân.
Bắc Thần Đại Đế nói mình có rượu ngon, muốn so tửu lượng với Lý Chu Quân.
Lý Chu Quân thấy Bắc Thần Đại Đế cũng chờ mình lâu như vậy, liền đồng ý.
"Không ngờ rằng, một kẻ chỉ một ngón tay đã đỡ được một thương của ta lại cũng sẽ bị nhảy mũi?" Bắc Thần Đại Đế cười nói, rồi rót cho Lý Chu Quân một chén rượu.
Lý Chu Quân cười nói: "Kỳ lạ thật, chỉ sợ có người nhớ ta chăng?"
"Uống rượu đã, rượu này vô cùng quý giá, cho dù là Đạo Đế cửu phẩm bình thường, cũng không trụ được mấy chén." Bắc Thần Đại Đế cười nói.
Lý Chu Quân gật gật đầu.
Trong tiếng nói cười, Lý Chu Quân và Bắc Thần Đại Đế đã cạn mấy chén rượu ngon.
Bắc Thần Đại Đế thấy thế, trong lòng cũng thừa nhận tửu lượng của Lý Chu Quân.
Nhà họ Lâm.
"Thanh Đế?" Lâm Không Bạch nghe Mặc Nhiễm Đế Quân nói danh hiệu tôn kính, hướng Lâm Huân hỏi, "Bằng hữu con nói là Thanh Đế sao?"
"Ừm." Lâm Huân gật đầu.
"Lũ tạp nham nhà họ Lâm, hồn bài của ngoại tôn nữ lão phu tại sao lại nát!"
Ngay lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp Lâm gia.
Thần uy của Đạo Đế tứ phẩm, như cuồng phong kéo đến, quét sạch toàn bộ Lâm gia.
"Không ổn rồi!"
"Phù Hải Đại Đế đến rồi!"
Trong Trưởng Lão điện, sắc mặt mọi người nhà họ Lâm lập tức thay đổi.
Lâm gia chỉ có một Đạo Đế tam phẩm, đó chính là Lâm Không Bạch.
Những trưởng lão còn lại, tuy tu vi đều ở cảnh giới Đạo Đế, nhưng đều chỉ là Đạo Đế nhất phẩm, nhị phẩm.
Dù có Mặc Nhiễm Đế Quân ở đây, Lâm gia đối đầu với Phù Hải Đại Đế thân là Đạo Đế tứ phẩm, cũng giống như dê đợi làm thịt, không có sức phản kháng chút nào.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ nóc đại điện của Lâm gia bị một sức mạnh lớn hất tung, bay thẳng lên trời, hóa thành một ngôi sao băng, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Một ông lão tóc trắng phơ, áo lam bay phấp phới, lúc này đang lơ lửng trên không, nhìn xuống những người trong đại điện Lâm gia, giống như lật một ổ kiến, nhìn xuống một đám kiến hôi vậy.
"Phù Hải Đại Đế, quá đáng rồi." Lâm Không Bạch nhíu mày.
"Lâm Không Bạch, ngoại tôn nữ của lão phu là Lâm Yến, là bị ngươi và con tạp chủng con riêng của ngươi giết phải không?" Phù Hải Đại Đế nhìn Lâm Huân, hai mắt nheo lại nói.
"Càn rỡ!" Mặc Nhiễm Đế Quân thấy Phù Hải Đại Đế dám mắng Lâm Huân, liền gầm lên giận dữ, một mặt châm chọc nói, "Đạo Đế tứ phẩm nhỏ bé, cũng dám xúc phạm tiểu thư sao?"
"Đạo Đế tứ phẩm nhỏ bé?"
Lúc này mọi người nhà họ Lâm đều ngây ngẩn cả người, mặt ngơ ngác nhìn Mặc Nhiễm Đế Quân, ngươi một Đạo Đế tam phẩm, từ đâu ra cái gan lớn thế?
Ngay cả Phù Hải Đại Đế, cũng bị một câu của Mặc Nhiễm Đế Quân làm cho ngớ ra.
Mà cùng lúc đó.
Bắc Thần Đại Đế cười tủm tỉm nói với Lý Chu Quân: "Thanh Đế, vị Lâm gia thiếu chủ mà ngài ngưỡng mộ hình như gặp chút phiền phức, có muốn ra tay không?"
"Không vội cứ xem một chút đã." Lý Chu Quân cười nói.
Bắc Thần Đại Đế mỉm cười: "Thanh Đế đã nể mặt cùng ta uống rượu, chuyện của Lâm gia, đến thời điểm mấu chốt cứ để ta ra tay vậy, Thanh Đế lộ mặt, để Lâm gia thiếu chủ thấy thì tốt rồi, Lâm gia thiếu chủ kia tâm tư thông minh, chắc chắn sẽ biết là vì ngài, ta mới ra tay."
"Đều được." Lý Chu Quân gật đầu, mỉm cười.
Bắc Thần Đại Đế cười nói: "Vậy thì cứ để ta ra tay, Thanh Đế ở bên là đủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận