Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 389: Tiến về Hỗn Độn Thiên (length: 8182)

Tiểu Mã?
Mã Cực Ý nghe được cách xưng hô này, trong nháy mắt cả người không được tự nhiên.
Nhưng nghĩ đến, người này trước mặt lại là Thanh Đế tiền bối, Mã Cực Ý cố nén, đồng thời trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt hướng Chân Vân Tử cười nói: "Ôi chao, đúng là lão tiên sinh, ngài nói không sai, ta chính là cái Tiểu Mã kia, đúng, ngài nói muốn chuẩn bị cống phẩm cho Tiên Dược tông đúng không? Ta lập tức đi chuẩn bị, hàng năm, à không, mỗi tháng ta đều sẽ dâng lên bảo vật cho Tiên Dược tông!"
"Ừm, không tệ, trẻ con dễ dạy." Chân Vân Tử thấy vậy, cười tủm tỉm gật đầu nói.
Bị một tu sĩ mới đột phá Thiên Tiên không lâu chỉ trỏ gọi Tiểu Mã, Mã Cực Ý giờ phút này hàm răng đều muốn nghiến nát.
Nhưng ý nghĩ đến người đứng sau lưng Chân Vân Tử, Mã Cực Ý giờ khắc này trong lòng không ngừng khuyên bảo bản thân, phải nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn!
Nhịn được về Cực Ý tông ăn cơm.
Không nhịn được Cực Ý tông mở tiệc chiêu đãi!
Mà Hùng Tam thấy cảnh này, trong lòng cảm khái vô hạn, nếu bản thân cũng có một hậu bối trâu bò như vậy thì tốt.
Cũng không biết lúc mình linh trí chưa mở, sinh ra không ít con non, hiện tại thế nào, có một ai có thể ra mặt không.
Còn Linh Điệp tiên tử thấy cảnh này, nắm chặt song quyền, quả nhiên tu hành giới, không chỉ nói về thực lực, còn nói về bối cảnh nữa!
Cũng may Chân Vân Tử đã chọn Tiên Dược tông rồi.
Nếu không thì lúc này Tiên Dược tông, chỉ sợ đã bị hủy trong tay Mã Cực Ý rồi.
"Lão tiên sinh, vậy Tiểu Mã ta xin phép trở về chuẩn bị cống phẩm hiến cho Tiên Dược tông nhé?" Mã Cực Ý lúc này hướng Chân Vân Tử nịnh nọt cười nói, dáng vẻ kia, tư thái đó, thật sự là càng thấp càng tốt.
Đoán chừng ai cũng không thể ngờ, Mã Cực Ý lúc mới đến Tiên Dược tông, là hùng hổ cỡ nào.
"Đừng vội, ở lại giúp ta đấm bóp một chút rồi về đi, cũng không rõ thủ pháp Tiên Tôn của ngươi thế nào, có lẽ ta vui vẻ, liền để hậu bối kia của ta lên Cực Ý sơn của các ngươi làm khách." Chân Vân Tử nói với Mã Cực Ý như vậy.
Mã Cực Ý nghe vậy, khóe miệng khẽ giật giật.
Quá mức ngạo mạn.
Nhưng nghe đến Chân Vân Tử nói sẽ để Thanh Đế đến Cực Ý sơn làm khách, Mã Cực Ý không nói hai lời, một mạch chạy chậm đến sau lưng Chân Vân Tử, cười nói: "Lão tiên sinh, ngài chỗ nào không thoải mái? Ta sẽ giúp ngài xoa bóp!"
Nếu Thanh Đế có thể đến Cực Ý sơn làm khách.
Như vậy đến lúc đó, chỉ sợ Cực Ý sơn của mình sẽ không ai dám động đến!
Tuy rằng xoa bóp cho một Thiên Tiên rất mất mặt.
Nhưng hồi báo còn lớn hơn nỗ lực bỏ ra!
Không cần bận tâm!
Cùng lúc đó.
Hùng Tam thấy Mã Cực Ý muốn cùng mình tranh bát cơm, lập tức một mặt ủy khuất ba ba nói: "Lão tiên sinh, chẳng lẽ con đấm bóp cho ngài không thoải mái sao?"
"Dễ chịu, dễ chịu, hắn đứng bên trái giúp ta xoa bóp, ngươi đứng bên phải giúp ta xoa bóp." Chân Vân Tử cười nói: "Tiểu Hùng à, ngươi yên tâm, lão phu sao có thể quên ngươi được chứ?"
"Đa tạ lão tiên sinh!" Hùng Tam vui vẻ nói.
Tuy rằng hắn không vui khi xoa bóp cho Chân Vân Tử.
Nhưng không thể không để ý Chân Vân Tử có thể nói chuyện với Thanh Đế, mà lại Thanh Đế đối hắn còn rất tôn kính!
Nếu Chân Vân Tử nhờ Thanh Đế giúp đỡ, chỉ sợ hắn sẽ lập tức lên như diều gặp gió!
Linh Điệp tiên tử thấy cảnh này, nội tâm cảm thấy hết sức im lặng.
Cũng không rõ lão tiên sinh Chân Vân Tử đang nghĩ gì, thế mà để hai gã đàn ông to con thô kệch xoa bóp.
Thật không theo lẽ thường mà.
Hình ảnh chuyển.
Đoán Thiên điện, bên trong một điện.
Lý Chu Quân đang cùng Đoán Thương Khung ăn gà nướng, uống rượu ngàn năm.
"Lý tiên sinh, thế nào?" Đoán Thương Khung cười hỏi.
"Không sao, vừa rồi chút chuyện nhỏ, vừa rồi ta đã để phân thân xử lý." Lý Chu Quân khẽ mỉm cười nói.
"Nếu Lý tiên sinh có việc gì cần lão phu giúp đỡ, cứ nói trực tiếp với lão phu, lão phu tất nhiên không chối từ!" Đoán Thương Khung hướng Lý Chu Quân cười nói.
"Ha ha ha, vậy Lý mỗ xin đa tạ hảo ý của Đoán lão tiên sinh, kính Đoán lão tiên sinh một chén!" Lý Chu Quân giơ ly rượu lên hướng Đoán Thương Khung cười nói.
"Lý tiên sinh khách sáo!" Đoán Thương Khung đáp lại cười nói.
Sau vài tuần rượu, Lý Chu Quân đứng dậy hướng Đoán Thương Khung cười cáo từ: "Đoán lão tiên sinh, Lý mỗ cũng quấy rầy đã lâu, nên cáo từ."
"Lý tiên sinh có thể đến Đoán Thiên điện, Đoán Thiên điện coi như bừng sáng thêm, sao có thể gọi là quấy rầy?" Đoán Thương Khung ha ha cười nói.
Lý Chu Quân mỉm cười: "Đoán lão tiên sinh, sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Đoán Thương Khung trịnh trọng gật đầu nói.
Sau đó Lý Chu Quân biến mất ngay trước mặt Đoán Thương Khung.
Sau khi rời Đoán Thiên điện, Lý Chu Quân tiếp tục đi gặp rất nhiều cố nhân, bao gồm những người tại Thiên Nguyên giới, sau đó Lý Chu Quân trở về Đạo Thiên tiên cung, tìm Nguyệt Thanh Đại.
"Ồ, hiếm thấy nha, ngươi chủ động tìm ta." Trong đại điện, Nguyệt Thanh Đại một mặt kinh ngạc nhìn Lý Chu Quân nói.
"Những người nên gặp ta cũng đã gặp rồi, chuẩn bị lát nữa liền đến Hỗn Độn Thiên." Lý Chu Quân cười nói: "Sau này ta không còn ở Vĩnh Hằng tiên giới, tiểu nha đầu như ngươi muốn tìm người giúp đỡ, cũng không dễ dàng như vậy nữa đâu."
Nguyệt Thanh Đại nghe Lý Chu Quân nói vậy, trên mặt không khỏi có chút trầm mặc: "Vội vậy sao?"
"Cũng không sao, đúng rồi, cung Vân Kiều nhờ cô trông nom giúp ta, hai nha đầu tạp dịch, Thiền Y và Trúc Linh cũng nhờ cô chiếu cố luôn, không có vấn đề chứ?" Lý Chu Quân hỏi.
"Yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này, ta còn làm tốt được." Nguyệt Thanh Đại cười nói.
"Đa tạ." Theo lời nói của Lý Chu Quân, Lý Chu Quân cũng rời khỏi nơi đây, đến nơi ở ở lối vào Hỗn Độn Thiên, để lại Nguyệt Thanh Đại đầy thất vọng mất mát.
Bất quá trên đường, Lý Chu Quân lại chạm trán Phù Tham Ma Đế cũng đang muốn đến Hỗn Độn Thiên.
"Sao, ngươi cũng muốn đến Hỗn Độn Thiên?" Lý Chu Quân cười hỏi Phù Tham Ma Đế.
"Ta nói không phải, ngươi tin không?" Phù Tham Ma Đế khóe miệng giật giật nói.
Mình đúng là xui xẻo tám đời!
Mà cái này cũng có thể gặp được cái tên Thanh Đế này?
Nghĩ tới Lý Chu Quân, mặt Phù Tham Ma Đế hiện giờ còn hơi nhức nhối.
"Không tin." Lý Chu Quân đáp lại vấn đề của Phù Tham Ma Đế ngay tức khắc.
"Không tin ngươi còn hỏi? Ngươi có phải có cái gì... À, có chỗ nào không thoải mái?" Phù Tham Ma Đế nói.
Trong lòng đã toát mồ hôi lạnh.
Vốn muốn mắng Lý Chu Quân có phải có bệnh không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái tên Thanh Đế này chỉ cần người khác mắng hắn, liền lập tức nổi nóng, Phù Tham Ma Đế vội đổi giọng.
Nghĩ tới đó, Phù Tham Ma Đế lặng lẽ tự khen mình một phen vì sự cơ trí.
"Nhìn thấy ngươi ta thấy cả người trên dưới đều không thoải mái." Lý Chu Quân nói.
Phù Tham Ma Đế: "..."
Và cùng lúc đó, hai người đã đến lối vào Hỗn Độn Thiên, một vùng hư vô, nơi dựng một tấm gương.
"Người đến là ai? Muốn đến Hỗn Độn Thiên, phải thông qua khảo nghiệm." Đúng lúc này, một bà lão xuất hiện.
Bà ta chính là người giữ cửa Vĩnh Hằng tiên giới, một vị Thánh Nhân nhất phẩm.
Nhưng khi bà lão nhìn thấy Lý Chu Quân, thần sắc rõ ràng sững sờ: "Thanh Đế? Ta lập tức mở đường cho ngài!"
Bà lão vừa thấy Lý Chu Quân liền vội vàng nói như thế.
Việc bà ta cung kính với Lý Chu Quân như vậy, hiển nhiên là do người của Thần Khuyết cung đã báo cho.
Phù Tham Ma Đế thấy thế, trong lòng ngưỡng mộ, đúng là có chỗ dựa phía sau tốt thật, cũng không biết liệu mình có thể theo cái thằng nhóc còn hơi sữa lăn lộn đi qua không...
"Đúng rồi, ta với hắn không quen, để hắn tự thông qua thử luyện rồi hẵng đến Hỗn Độn Thiên." Lúc này, Lý Chu Quân chỉ vào Phù Tham Ma Đế nói.
"Lão thân hiểu, lão thân hiểu." Bà lão liền vội vàng gật đầu nói.
Phù Tham Ma Đế: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận