Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 590: Trước đó còn không có phát hiện (length: 7774)

Đối mặt hai tên dở hơi này, Lý Chu Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái lưng hùm vai gấu kia, trên mặt cũng hơi kinh ngạc.
Rất nhanh, Hồi Thiên Thần Đế xuất hiện bên cạnh Lý Chu Quân.
Hồn Chí Tôn cũng theo sát phía sau.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lý Chu Quân hỏi Hồi Thiên Thần Đế.
Cùng lúc đó, Hồn Chí Tôn thấy Lý Chu Quân hỏi Hồi Thiên Thần Đế, cũng biết ý không ra tay.
Hồi Thiên Thần Đế cười hề hề với Lý Chu Quân: "Chẳng phải lo lắng cho Thanh Đế sao? Ta liền đến xem."
Lý Chu Quân: "..."
Nhưng đúng lúc này, Hồi Thiên Thần Đế như chú ý tới cô gái lưng hùm vai gấu bên cạnh Lý Chu Quân, lập tức trợn mắt: "Thân hình này, tướng mạo này, chẳng phải là Lạc Thiên Thu, đồ đệ trong truyền thuyết của Thương Tổ?!"
Hồn Chí Tôn nghe tên này xong, thân hình lúc sáng lúc tối, trực tiếp tan rã một trận.
Hắn từng nghe nói, Thương Tổ đang khắp nơi giúp đồ nhi tìm phu quân a!
Hơn nữa Hồn Chí Tôn đoán, chủ nhân khí tức giúp mình dọa lui ba vị Chí Tôn Thần Đế của Yêu tộc, rất có thể là Thương Tổ!
Cô gái lưng hùm vai gấu, sau khi thấy Hồi Thiên Thần Đế nhận ra mình, vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Không sai, ta là Lạc Thiên Thu, đồ đệ của Thương Tổ."
"Thất lễ, thất lễ." Lúc này Hồi Thiên Thần Đế vội vàng cười làm lành với cô gái lưng hùm vai gấu này, trong lòng đã nghĩ cách chạy trốn.
Hắn cũng biết, Thương Tổ đang tìm phu quân khắp nơi cho đồ đệ, dù Hồi Thiên Thần Đế không cho rằng mình được Thương Tổ coi trọng, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Nếu thật sự bị coi trọng, vậy thì cả đời sống trong thống khổ!
Cùng lúc đó, Lạc Thiên Thu như nhìn ra suy nghĩ của Hồi Thiên Thần Đế, nhưng nàng không thèm để ý, mà đứng dậy cười với Lý Chu Quân: "Hôm nay đa tạ Thanh Đế xuất thủ cứu giúp."
"Không cần khách khí." Lý Chu Quân cười nói: "Ta nghĩ dù ta không ra mặt, ngươi vẫn có át chủ bài đối phó ba Thần Đế Yêu tộc kia."
"Dù đúng là vậy, nhưng việc cứu ta là sự thật, Lạc Thiên Thu xin ghi nhớ ân tình này." Lạc Thiên Thu cười nói với Lý Chu Quân.
Hồi Thiên Thần Đế, Hồn Chí Tôn nhìn Lạc Thiên Thu mặt đầy dữ tợn lại nở nụ cười, đều không khỏi rùng mình.
Nhưng Lý Chu Quân không để ý, ngược lại cười hỏi: "Không biết vì sao ngươi tới đây?"
"Vâng lệnh sư phụ, đến đây điều tra giới này." Lạc Thiên Thu nói.
Hồn Chí Tôn nghe vậy, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Xem ra, chủ nhân khí tức giúp mình dọa lui ba đại Chí Tôn Thần Đế Yêu tộc kia, rất có thể là Thương Tổ!
Không thể nào? Không thể nào? Thương Tổ sẽ không thật để mắt đến mình đấy chứ?
Nếu đúng thế, hắn đến gần cái chết rồi không trốn được!
Cùng lúc đó, sau khi nghe Lạc Thiên Thu nói, Lý Chu Quân trầm ngâm: "Không biết Lạc Thiên Thu cô nương có phát hiện gì?"
"Đương nhiên, nếu không ba Thần Đế Yêu tộc kia cũng không vây công ta." Lạc Thiên Thu gật đầu: "Mà nguyên nhân bọn họ vây công ta, chính là do ta tìm được manh mối về Chí Tôn Yêu Thần điện, bọn họ sợ ta tiết lộ manh mối này cho Thương Tổ, nên mới vây công ta."
"Chí Tôn Yêu Thần điện..." Lý Chu Quân hơi xúc động nói: "Xem ra thế lực này đang nhắm vào Hồng Mông đại lục."
Cảm thán xong, Lý Chu Quân hỏi Lạc Thiên Thu: "Có thể cho ta xem manh mối liên quan đến Chí Tôn Yêu Thần điện không?"
"Đương nhiên." Lạc Thiên Thu gật đầu, lấy ra một tấm bảng hiệu màu đen đặc biệt, trên bảng hiệu còn khắc minh văn cổ quái, trên cùng những minh văn này viết mấy chữ lớn "Chí Tôn Yêu Thần điện".
Lý Chu Quân chỉ liếc nhìn minh văn này đã phát hiện mánh khóe: "Chà, minh văn này dường như là một loại trận pháp cực kỳ cổ quái, có thể áp bách tiềm năng tu sĩ Yêu tộc, khiến bọn họ bộc phát sức mạnh khổng lồ trong thời gian ngắn."
"Đồ chơi này chẳng có tác dụng gì, ta vừa ra tay, đám Yêu tộc cầm tấm bảng này phản ứng không kịp, đã toi mạng!" Hồi Thiên Thần Đế khinh thường nói.
"Nhưng nếu minh văn này do Chí Tôn Thần Đế sử dụng..." Đúng lúc này, Hồn Chí Tôn có chút lạnh sống lưng nói.
Lý Chu Quân đưa lại bảng hiệu màu đen cho Lạc Thiên Thu, cười giải thích: "Trận pháp này còn chưa đủ để kích phát tiềm năng Chí Tôn Thần Đế Yêu tộc, nhưng không loại trừ khả năng, trong tay Chí Tôn Thần Đế Yêu tộc có minh văn cao cấp hơn."
Đúng lúc Lý Chu Quân xem xong bảng hiệu màu đen, trả lại cho Lạc Thiên Thu, hệ thống nhắc nhở Lý Chu Quân, nhiệm vụ đã hoàn thành, tu vi tăng lên thất kiếp Thần Đế cảnh, Ngạo Tuyết phi kiếm cũng tăng lên Thần Đế khí thất giai.
"Thanh Đế nói có lý." Hồi Thiên Thần Đế gật đầu ra vẻ hiểu biết, rồi nhìn sang Lạc Thiên Thu: "Lạc cô...Thần Đế, ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian mang cái đồ này đi tìm Thương Tổ lão nhân gia đi, không thì muộn lại có biến đấy!"
Lúc này Hồn Chí Tôn cũng khó được đồng ý quan điểm của Hồi Thiên Thần Đế, phụ họa Hồi Thiên Thần Đế: "Hồi Thiên Thần Đế nói không sai, Lạc Thần Đế vẫn nên nhanh lên đường thôi!"
"Không cần hai vị hao tâm tổn trí, vật này ta tự sẽ giao cho sư phụ." Lạc Thiên Thu mặt không đổi sắc nói.
Dứt lời, Lạc Thiên Thu chắp tay với Lý Chu Quân xong, rồi rời đi.
Khi Lạc Thiên Thu đi rồi, Hồi Thiên Thần Đế không nhịn được buôn chuyện với Lý Chu Quân: "Thanh Đế, quan hệ của ngươi với Lạc Thiên Thu thế nào vậy?"
"Hồi Thiên ngươi điếc à? Không nghe thấy Lạc Thiên Thu vừa rồi nói Thanh Đế đã ra mặt cứu nàng sao?" Hồn Chí Tôn mỉa mai Hồi Thiên Thần Đế.
Kết quả Hồi Thiên Thần Đế lại nhìn Hồn Chí Tôn bằng vẻ mặt nhìn thằng ngốc: "Thảo nào vợ ngươi bỏ trốn, sao ngươi ngốc thế? Ta hỏi rõ ràng không phải cái này mà, ta hỏi là Thanh Đế có nảy sinh tình cảm gì với ái đồ của Thương Tổ không đấy."
"Hồn Chí Tôn." Lý Chu Quân không để ý đến Hồi Thiên Thần Đế, mà gọi Hồn Chí Tôn.
"Thanh Đế." Hồn Chí Tôn vội vàng đáp lời.
Hồi Thiên Thần Đế thấy vậy trong lòng giật thót.
"Ngươi còn nhớ lời ta đã nói với ngươi trước đây không?" Lý Chu Quân liếc nhìn Hồi Thiên Thần Đế, hỏi Hồn Chí Tôn.
Hồn Chí Tôn cười toe toét: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thẳng thắn là giết hết!"
"Rất tốt, ngươi cứ tiếp tục đi." Lý Chu Quân gật đầu.
Hồi Thiên Thần Đế khóc không ra nước mắt: "Thanh Đế, ta nói đùa...Ái u! Hồn Chí Tôn, tên hỗn đản ngươi, còn đánh lén!"
Hồi Thiên Thần Đế mới nói được nửa câu đã bị Hồn Chí Tôn đạp vào mông, đau nhức hùng hổ.
Còn Hồn Chí Tôn thì cười lạnh: "Chết đi cho ta!"
Ai ngờ Hồi Thiên Thần Đế không hề hoảng, nhìn chân của Hồn Chí Tôn một cái, tặc lưỡi lấy làm lạ: "Cũng không rõ cái chân bị áo choàng che kín của ngươi có phải bị ngắn một đoạn không, khiến ngươi đuổi mà đuổi không kịp ta vậy."
Hồn Chí Tôn nghe vậy ngây ra tại chỗ, ngay sau đó, cả người run rẩy.
Hồi Thiên Thần Đế thấy vậy cười hề hề rồi không nói hai lời, quay người chuồn thẳng.
"Ta muốn giết ngươi!" Lúc này Hồn Chí Tôn cũng phát ra tiếng gầm giận dữ, đuổi theo Hồi Thiên Thần Đế.
"Ai..." Lý Chu Quân thở dài, trước đây còn chưa phát hiện, thằng cha Hồi Thiên Thần Đế này lại thiếu đòn đến thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận