Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 327: Phù Tham Ma Đế hiện (length: 7956)

"Ngươi ăn nói xằng bậy!" Lưu Ngôn Xương nghe vậy lập tức nổi giận.
Phù Tham Ma Đế thế nhưng là tín ngưỡng của hắn, hạng người a miêu a cẩu nào cũng dám ăn nói xằng bậy như vậy, đến Phù Tham Ma Đế còn không dám nói chuyện với hắn như thế, nằm mơ à cái tên nhóc này?
Khôi Vương lúc này cũng hả hê.
Tên Tiên Tôn này thật là không biết sống chết, Phù Tham Ma Đế là ai?
Đó chính là một cường giả đỉnh cao có thể khiến cả Tiên Giới run rẩy chỉ bằng một cái dậm chân, ngươi một tên Tiên Tôn tuy mạnh nhưng dám nói lời này chẳng phải tự tìm đường chết, chán sống rồi sao?
Có thể nói lời này, ở bên ngoài Tiên Giới, phỏng chừng cũng chỉ có hai người, đầu tiên là Huyền Đế, thứ hai tất nhiên là Thanh Đế.
"Ngươi mới ăn nói xằng bậy." Lý Chu Quân liếc nhìn Lưu Ngôn Xương, phát huy bản chất máy lặp lại của loài người đến cực hạn.
"Muốn chết!" Hành động của Lý Chu Quân lúc này cũng đã hoàn toàn chọc giận Lưu Ngôn Xương.
Tên nhóc này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Khi giọng nói vừa dứt, phía sau Lưu Ngôn Xương tràn ngập ma khí ngập trời, trong ma khí, có vô số bóng ma quỷ khóc sói tru, dữ tợn vô cùng.
Nam Sương Nhi đang đeo mặt nạ trên liễn xa, còn có một đám tướng sĩ Ngân Chiến quân đoàn thấy thế, hai chân đều như nhũn ra.
Đây không phải do bọn họ không có khí phách.
Mà là nỗi sợ hãi này xuất phát từ bản năng, giống như mèo gặp chuột, thân thể hoàn toàn không thể tự chủ được.
Còn Lý Chu Quân nhìn Lưu Ngôn Xương đang nổi giận, trên mặt lập tức nở một nụ cười, ngay sau đó, trên người Lý Chu Quân bùng phát ra cảnh giới Tiên Tôn bát phẩm.
"Tiên Tôn bát phẩm?!" Lưu Ngôn Xương vốn đang vô cùng phẫn nộ, sau khi cảm nhận được thực lực của Lý Chu Quân thì sắc mặt lập tức ngây người.
Cái triều đình Nam Đẩu bé tẹo này, làm sao lại xuất hiện một Tiên Tôn cao phẩm bát phẩm chứ?
"Cái kia, Tiên Tôn, xin lỗi, vừa rồi ta nói hơi lớn tiếng một chút, hay là để những bóng ma trong Ma Vụ của ta nhảy cho ngài xem một điệu để góp vui nhé?" Lưu Ngôn Xương lúc này mặt tươi cười nhìn Lý Chu Quân nói.
Tình huống bất ngờ khiến những bóng ma hung hăng nanh vuốt quỷ khóc sói tru trùng điệp trong Ma Vụ phía sau Lưu Ngôn Xương trong nháy mắt yên lặng trở lại.
Chúng ta không cần thể diện sao?
"Nhảy." Lý Chu Quân nhếch miệng cười nói.
"Được rồi, nhanh lên nhảy đi!" Lưu Ngôn Xương trực tiếp quay đầu nhìn đám bóng ma trùng điệp đã an tĩnh lại phía sau quát lớn.
Bóng ma trùng điệp nghe vậy cũng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện nhảy múa.
Khôi Vương trông thấy cảnh tượng trước mắt thì há hốc mồm ra, miệng đã có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Chuyện này hoàn toàn không giống với những gì hắn tưởng tượng mà!
Ma Tôn tam phẩm lại mất mặt như thế sao?
Đồng thời, Khôi Vương trong lòng lập tức run lên.
Thanh niên áo xanh này là Tiên Tôn bát phẩm, đến cả Ma Tôn tam phẩm Lưu Ngôn Xương cũng phải khuất phục, kẻ đầu sỏ đắc tội với thanh niên áo xanh như hắn chẳng phải sẽ gặp xui xẻo rồi sao?!
Nghĩ đến đây, mặt Khôi Vương trong nháy mắt trắng bệch.
Cùng lúc đó.
Nam Sương Nhi trên liễn xa nhìn cảnh tượng hài kịch này thì không biết nên khóc hay nên cười.
Ngươi có thể tưởng tượng nổi cảnh một đám bóng ma hung thần ác sát, đứng tại chỗ lắc lư, uốn éo thân thể không?
Mà tất cả điều này chỉ vì vị thanh niên tuấn tú mặc áo xanh có thực lực cường đại kia.
"Tiên Tôn đại nhân, ngài hài lòng không?" Lưu Ngôn Xương lúc này một mặt tươi cười hỏi Lý Chu Quân.
Dù trong lòng đấu tranh kịch liệt.
Nhưng Lưu Ngôn Xương vẫn cảm thấy giữ mạng lúc này là quan trọng nhất.
Dù sao còn núi xanh thì còn có củi đốt, biết co biết giãn mới là đại trượng phu!
"Ngươi cũng nhảy." Lý Chu Quân cười nói với Lưu Ngôn Xương.
"Quá đáng." Nụ cười trên mặt Lưu Ngôn Xương trong nháy mắt cứng đờ.
Nhưng sau khi nghe thấy Lý Chu Quân "Ừm?" một tiếng.
Lưu Ngôn Xương mặt không đỏ, tim không đập mạnh nói tiếp: "Tiên Tôn đại nhân ngài quá đáng, một mình ta với đám bóng ma của ta nhảy, sao mà vui được? Để cái tên Khôi Vương này với đám sát thủ của hắn cũng nhảy theo, thì có vẻ được đấy!"
Khôi Vương: "???"
Sĩ có thể giết, chứ không thể nhục, đã muốn ta nhảy, vậy ta liền nhảy!
Thế là, một đám sát thủ mặc áo đen, cùng Khôi Vương dáng người khôi ngô đầy vẻ tang thương và Lưu Ngôn Xương vẻ mặt bệnh hoạn, tại chỗ uốn éo thân mình.
"Một đám người nhảy nhót co rúm, còn không bằng đám bóng ma nhảy hay." Khóe miệng Lý Chu Quân giật giật.
Bóng ma phía sau Lưu Ngôn Xương trong lòng: Ta cảm tạ ngài nhé!
Cảnh tượng này khiến các tướng sĩ Ngân Chiến quân đoàn cười ồ lên.
Hầu gia, ngươi có thể nghỉ ngơi rồi!
Bắt Khôi Vương xảo trá tàn nhẫn làm trò hề như vậy, chắc chắn khiến hắn khó chịu còn hơn giết hắn!
Nam Sương Nhi nhìn thấy cảnh này cũng bật cười, nhưng cười xong thì cô cũng nắm chặt hai tay.
Nếu vị thanh niên áo xanh đột nhiên xuất hiện này không đủ thực lực, thì e rằng cô đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của Khôi Vương rồi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?
Nói trắng ra là, tất cả đều là do phải có thực lực.
Khi có thực lực rồi, thì có thể bắt người yếu theo ý mình mà làm việc.
Lý Chu Quân liếc nhìn Khôi Vương vẫn đang uốn éo mình, cười nói: "Lại hống hách xem nào?"
"Tiên Tôn đại nhân ta sai rồi!" Khôi Vương vừa lắc lư vừa nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Sĩ có thể giết, không thể nhục!"
Đúng lúc này, một sát thủ áo đen không nhịn được, giận dữ gầm lên một tiếng, liền muốn tự bạo.
Nhưng lại bị Lưu Ngôn Xương vẫn còn đang nhảy, với đôi tay mắt lanh lẹ trực tiếp một chưởng đánh xuống đất, chết không thể chết hơn, đến cả chôn cũng không cần chôn.
Làm xong hết thảy, Lưu Ngôn Xương còn cười với Lý Chu Quân một cái.
Lý Chu Quân cũng tươi cười đáp lại một cái.
Lưu Ngôn Xương thấy vậy, trong lòng lập tức thở phào một hơi.
Xem ra mình biết thuận theo thì có hiệu quả.
Nhưng ngay lúc này, Lý Chu Quân há to miệng, đột nhiên hít một hơi rồi lại thổi ra.
Trong khoảnh khắc, Khôi Vương đang khiêu vũ, một đám sát thủ áo đen, và Lưu Ngôn Xương đều bị Lý Chu Quân trực tiếp thổi nổ nội tạng, sau đó bị thổi bay đi, biến mất nơi chân trời.
Đồng thời, Lý Chu Quân cũng bố trí cấm chế lên người bọn chúng, khiến cho tiên hồn của chúng không thể thoát ra khỏi nhục thân, chỉ có thể cùng nhục thân chết đi.
Tất cả mọi việc xảy ra, đến cả Lưu Ngôn Xương cũng chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Chu Quân một hơi thổi nổ nội tạng, bay lên trời.
Tên này mẹ nó không có đạo đức giang hồ à!
Vừa nãy còn cười hớn hở, giây sau đã ra tay mẹ nó rồi!
"Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!"
Lúc này, Nam Sương Nhi trên liễn xa bước xuống, dẫn theo một đám tướng sĩ Ngân Chiến quân đoàn, cảm kích nói với Lý Chu Quân.
"Không cần đa tạ." Lý Chu Quân cười nhẹ liếc nhìn nhóm người này một cái nói.
Thật ra, vừa rồi Lý Chu Quân chỉ là nghịch chơi thôi, cứu bọn họ cũng chỉ là vô tình.
Nhưng cùng lúc đó.
Bị Lý Chu Quân một hơi thổi nổ nội tạng ngũ tạng lục phủ, thổi lên trời, Lưu Ngôn Xương thoi thóp lại thấy trong đám mây, một bóng người mặc đồ đen đang đứng yên lặng, nhìn thẳng xuống.
"Điện chủ?!" Ánh mắt Lưu Ngôn Xương lộ ra vẻ không dám tin.
Người này hình như chính là Điện chủ Huyết Thí ma điện của bọn họ, Phù Tham Ma Đế!
Cùng lúc đó, Phù Tham Ma Đế đứng trong đám mây, phẩy ống tay áo một cái, liền cuốn Lưu Ngôn Xương tới bên cạnh mình, còn về Khôi Vương và đám sát thủ bay lên trời cùng với Lưu Ngôn Xương thì ông ta chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận