Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 672: Lạc Cửu Thương (length: 8603)

"Vãn bối Diệp Khởi, gặp qua Thanh Đế!"
Lúc này Diệp Khởi, vẻ mặt vô cùng cung kính hướng người đang vui vẻ uống rượu Lý Chu Quân nói.
Lạc Trân Tuyết, Lạc Hạo Kiệt, Viên Sơn ba người lúc này cũng theo ánh mắt của Diệp Khởi, hướng ánh mắt đến Lý Chu Quân.
Vị này chính là Thanh Đế danh tiếng lẫy lừng sao?
Quả nhiên là phi phàm, cái gọi là phong độ ngời ngời không gì hơn thế này!
"Vãn bối Lạc Trân Tuyết gặp qua Thanh Đế!"
"Vãn bối Lạc Hạo Kiệt gặp qua Thanh Đế!"
"Vãn bối Viên Sơn gặp qua Thanh Đế!"
Ba người sau khi kịp phản ứng, đều đồng loạt hướng Lý Chu Quân cung kính nói.
Mới đối mặt Diệp Khởi, Viên Sơn còn ngạo mạn, Lạc Hạo Kiệt, lúc này đối mặt Lý Chu Quân thật sự quá ngoan ngoãn.
Dù sao ngay cả tộc trưởng Lạc Lưu Phượng của bọn họ, khi nhắc đến Thanh Đế này cũng đều vẻ mặt nghiêm túc mà tôn kính.
Cùng lúc đó, Lý Chu Quân gật đầu với Diệp Khởi xong, ánh mắt liền rơi vào Lạc Trân Tuyết: "Sư phụ ngươi dạo này khỏe chứ?"
"Mọi sự đều mạnh khỏe." Lạc Trân Tuyết khi đối diện với Lý Chu Quân, có vẻ hơi thụ sủng nhược kinh.
"Không ngờ đường đường Thanh Đế, lại ở trong một quán rượu nhỏ uống rượu." Ngay lúc này, một tiểu hài tử dáng vẻ tám tuổi, giọng lại như ông cụ non, bước chân ngắn đi nhanh tới trước bàn Lý Chu Quân.
"Lão tổ? !" Lạc Trân Tuyết, Lạc Hạo Kiệt khi nhìn thấy người đến, đều kinh ngạc.
"Ngươi chính là lão tổ Lưu Ly Ngọc Thần Tộc?" Lý Chu Quân nhìn tiểu hài tử tám tuổi này cười hỏi, với thân phận của tiểu hài tử này, Lý Chu Quân không có gì kinh ngạc, dù sao Lý Chu Quân bôn ba nhiều năm, lão quái vật giả nai tơ cũng không phải lần đầu gặp.
"Đúng vậy." Tiểu hài tử tám tuổi ưỡn ngực tự hào giọng trẻ con, "Ta chính là lão tổ Lưu Ly Ngọc Thần Tộc, Lạc Cửu Thương, cũng là Lạc Vương ở Tam Vương Vực này, đừng thấy lão phu bộ dạng tám tuổi, số tuổi sống đã đếm không hết rồi."
"Tại hạ gặp qua Lạc Vương, chén rượu này là kính." Lý Chu Quân nâng ly rượu lên, cười nói với Lạc Cửu Thương, sau đó một hơi cạn sạch.
"Tặc, thật sảng khoái, vậy ta cũng đáp lễ ngươi một chén vậy." Nói xong Lạc Cửu Thương duỗi tay nhỏ ra, cầm bầu rượu trên bàn Lý Chu Quân, rót cho mình một ly ngửa cổ uống.
Tặc. Sau khi uống rượu xong, Lạc Cửu Thương nhìn về phía Diệp Khởi, cau mày nói: "Tiểu tử nhà ngươi ta không thích."
Lạc Hạo Kiệt nghe vậy lập tức vui vẻ nhướng mày, mặc dù nói vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy Diệp Khởi và Lạc Trân Tuyết có thể có kết quả, nhưng bây giờ ngay cả lão tổ cũng nói như vậy, vậy thì Diệp Khởi chắc chắn không có cơ hội.
Mà cùng lúc đó, Diệp Khởi sau khi nghe Lạc Cửu Thương nói xong, nhất thời cũng siết chặt nắm tay.
Lạc Cửu Thương thấy vậy lập tức nói móc: "Lão phu nhìn ra, tiểu tử ngươi thích cô nương Trân Tuyết này, nhưng ngươi lại không dũng cảm, rõ ràng thích người ta mà lại giả bộ không biết, còn cần người khác bảo vệ người phụ nữ của mình, có phải hay không là lãng phí? Lão phu ghét nhất kiểu người nhút nhát như ngươi."
"Lão tổ..."
"Lão phu nói chuyện, ngươi im miệng." Lạc Cửu Thương nhàn nhạt nhìn Lạc Trân Tuyết đang định lên tiếng một chút, tuy rằng là hình hài tiểu hài tử, nhưng cảm giác áp bức mạnh mẽ này, vẫn khiến Lạc Trân Tuyết định nói gì đó đành ngoan ngoãn im miệng.
Sau đó Lạc Cửu Thương tiếp tục nhìn về phía Diệp Khởi: "Tiểu tử, trong lòng ngươi bây giờ chắc hẳn đang nghĩ đủ loại tu luyện thành công, rồi trở về tìm cô nương Trân Tuyết này nhỉ?
Nhưng mà lão phu nhất định phải nói cho ngươi, hiện thực tàn khốc lắm, chỉ cần một năm, cô nương ngươi thích sẽ mang thai mười tháng rồi sinh một đứa con, chúng ta tu sĩ, một năm chỉ là cái chớp mắt, lão phu sống lâu như vậy rồi, chuyện gì chưa từng thấy qua chứ?
Phàm là ngươi vừa rồi đấu với tiểu bối Viên Sơn kia, lão phu đều có thể giúp ngươi nên đôi với Trân Tuyết."
Diệp Khởi lúc này sắc mặt tái nhợt.
Lý Chu Quân một mực ăn dưa ở bên cạnh, nhìn Lạc Cửu Thương bộ dáng tám tuổi, vẻ mặt ông cụ non ở kia chỉ trỏ Diệp Khởi, không hiểu cảm thấy hơi buồn cười.
"Nếu không phải cô nương Trân Tuyết kia trước đó kể với lão phu ngươi tốt như thế nào, tốt như thế nào, thì với thân phận, thực lực, địa vị của lão phu, mới không thèm nói chuyện với ngươi cái đồ nhóc choai choai này đâu.
Để nói cho ngươi một chuyện, ngươi thật sự nghĩ con nhóc Lưu Phượng ghét ngươi như vậy, chỉ vì mấy câu của Trân Tuyết mà cứu ngươi ư, đây đều là do lão phu bảo nàng cứu ngươi đó, đi đi, với biểu hiện vừa rồi của ngươi, bây giờ lão phu cũng sẽ không đồng ý cô nương Trân Tuyết này ở bên ngươi đâu." Lạc Cửu Thương khoát tay nói, "Về tắm rửa đi ngủ đi, các ngươi không có duyên đâu."
"Ta sẽ không bỏ cuộc!" Diệp Khởi lúc này siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Lạc Cửu Thương, thái độ vô cùng kiên định.
"Bây giờ hối hận rồi sao?" Lạc Cửu Thương cười nhạo một tiếng, "Muộn rồi, tạm biệt!"
Lời vừa dứt, Lạc Cửu Thương vung tay nhỏ, trực tiếp không biết mang Diệp Khởi, Viên Sơn đi đâu.
"Lão tổ anh minh!" Lạc Hạo Kiệt thấy thế không nhịn được vỗ tay tán thưởng.
"Lão tổ, bọn họ đây là..." Lạc Trân Tuyết lo lắng nhìn.
"Yên tâm đi, tình lang nhỏ của ngươi không sao đâu, lão phu nhìn hắn ngứa mắt, cho hắn đi chỗ khác rồi." Lạc Cửu Thương thản nhiên nói, "Đúng rồi, các ngươi đến tìm lão phu làm gì? Có phải con nhóc Lưu Phượng lại bảo các ngươi đến kêu lão phu về không?"
"Ừm..." Lạc Trân Tuyết gật đầu.
Lạc Cửu Thương lập tức giận tím mặt: "Lão phu sống lâu như vậy, vì Lưu Ly Ngọc Thần Tộc lo lắng bấy lâu nay, chẳng lẽ còn không thể ra ngoài hưởng thụ sao? Ta nói với ngươi, lão phu ở Lưu Ly Ngọc Thần Tộc một ngày, toàn thân không được tự nhiên, các ngươi đừng đến hại lão phu! Lão phu muốn tiếp tục ở bên ngoài, không phải việc diệt tộc thì đừng hòng nghĩ lão phu về!"
"Lão tổ, Y Diệu tiên tử muốn đến chỗ chúng ta, nói là muốn gặp ngài." Lạc Trân Tuyết nói.
"Vậy cũng không về!" Lạc Cửu Thương không cần nghĩ ngợi mà từ chối, bất quá đột nhiên vẻ mặt Lạc Cửu Thương cứng đờ, nhìn chằm chằm Lạc Trân Tuyết nói, "Không đúng, ngươi nói gì? Nói lại lần nữa!"
"Y Diệu tiên tử muốn đến Lưu Ly Ngọc Thần Tộc chúng ta, nói là muốn gặp ngài lão nhân gia." Lạc Trân Tuyết nói lại.
"Con mụ già đó, đã trị ta ra cái bộ dạng này, khiến cho tu vi của ta cũng không thể nào quay trở lại như xưa, còn dám đến gặp ta? !" Lạc Cửu Thương nghiến răng nghiến lợi nói, "Chẳng phải là muốn để ta mất mặt sao? Nàng khi nào đến, ta phải chuẩn bị chút quà cho nàng."
Lạc Trân Tuyết thấy vậy có chút buồn cười nói: "Lão tổ ngài vẫn mạnh miệng như vậy, người trong tộc đều biết rõ, trong lòng ngài rất cảm kích Y Diệu tiên tử, hơn nữa từ khi Y Diệu tiên tử chữa trị cho ngài, hễ gặp Y Diệu tiên tử là ngài sẽ hồi hộp."
"Ngươi đánh rắm, đó là do lão phu không muốn nói chuyện với nàng, đương nhiên vẫn phải cảm ơn nàng, nếu không phải nàng ra tay, lão phu lúc đó đã toi mạng rồi." Lạc Cửu Thương ngạo kiều nói, "Mà trước đây thì nàng đến lúc nào, cái này ngươi vẫn chưa nói cho lão phu đấy."
"Một tháng sau thì phải." Lạc Trân Tuyết cười tủm tỉm nói, "Nghe nói Y Diệu tiên tử tìm được biện pháp có thể giúp ngài khôi phục lại dáng vẻ cũ rồi."
"Thật không?" Lạc Cửu Thương nghe vậy lập tức kích động không thôi, "Không phải là gạt lão phu đấy chứ?"
"Nghe nói thôi mà, nghe nói thôi." Lạc Trân Tuyết vội nói.
"Hừ." Lạc Cửu Thương không phản ứng lại Lạc Trân Tuyết nữa, mà nhìn sang Lý Chu Quân, "Không đoán sai, ngươi đến đây, là chuẩn bị gây sự với Sâm La Vương nhỉ?
Mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng xem ra lúc đó ngươi ra tay, coi như là cứu mạng con nhóc Lưu Phượng kia, lão phu khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng giao thủ với hắn trong Sâm La Tử Vực, lão phu có thể được Y Diệu tiên tử cứu, cũng là vì vô tình lạc vào Sâm La Tử Vực của Sâm La Vương, bị hắn đánh cho gần chết, cũng may chạy thoát được.
Bất quá lão phu phải nhấn mạnh, không phải là lão phu đồ ăn, vì không phải ở Sâm La Tử Vực, hắn cùng lắm cũng chỉ đánh với lão phu hòa nhau, sau lần đó lão phu liền đi tới Tam Vương Vực này, hắn dám ra ngoài lão phu sẽ dám tìm hắn gây chuyện!"
"Đa tạ nhắc nhở." Lý Chu Quân cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận