Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm

Người Tại Tu Tiên Thế Giới, Cùng Ai Đều Có Thể Chia Năm Năm - Chương 710: Tự tin Tửu thượng nhân (length: 8131)

Sau khi cáo biệt hai đàn em Bạch Ngạch Vương ủ rũ trở về Hổ Vương trại, liền lập tức đến một cái tiểu viện, tìm gã gọi là Quỷ Quân.
Trong tiểu viện.
Quỷ Quân toàn thân khoác áo bào đen, đang nhàn nhã ngồi trên ghế bành, đung đưa qua lại, bên tay phải còn đặt một đống đan dược. Hắn thỉnh thoảng bốc một nắm, thứ đan dược quý giá mà phàm nhân Đạo Giới khó lòng có được, lại bị hắn nhét vào miệng nhai như củ lạc.
"Không ngờ ta Quỷ Quân cũng có ngày khổ tận cam lai thế này."
Lúc này Quỷ Quân hồi tưởng lại quãng thời gian chạy trốn khắp nơi dưới Đạo Giới, cũng không khỏi cảm thán.
"Ăn đã không?" Đúng lúc này, giọng Bạch Ngạch Vương từ phía sau Quỷ Quân vang lên.
"Vẫn được vẫn được." Quỷ Quân thấy Bạch Ngạch Vương trở về, cũng đứng dậy cười nói, "Tiếp tục thế này nữa ta e là phế mất."
Dù Quỷ Quân biết rõ, Bạch Ngạch Vương coi hắn như sủng vật nuôi, nhưng cũng chẳng sao. Bao ăn bao ở lại còn hỗ trợ tu luyện, đan dược cung ứng vô hạn, chẳng phải là quá hời sao?
"Có chuyện cần ngươi nghĩ giúp ta." Bạch Ngạch Vương nói.
"Đại vương cứ nói!" Quỷ Quân vỗ ngực nói.
"Lưu Khê tông hàng xóm vốn không ưa ta, nay lại ôm được cái đùi thất phẩm Đạo Tôn, ngươi bảo ta phải làm sao?" Bạch Ngạch Vương nói.
"Cái này thì có gì khó, dời trại đi là xong, chỉ cần chạy nhanh thì có gì đâu!" Quỷ Quân không cần nghĩ đã nói.
"Ý ngươi là dọn nhà?" Khóe miệng Bạch Ngạch Vương giật giật, "Bản vương vất vả lắm mới thống trị được tài nguyên trong phạm vi ức vạn dặm, ngươi bảo chuyển là chuyển?"
Quỷ Quân lắc đầu, phân tích tỉ mỉ: "Đại vương à, ngài phải nghĩ cho kỹ, Lưu Khê tông bây giờ ôm đùi thất phẩm Đạo Tôn đó, chúng ta không dời đi, vạn nhất ngày nào thất phẩm Đạo Tôn giáng lâm xuống Lưu Khê tông, lỡ không vừa mắt thì bị diệt, có mà khóc không ra nước mắt à?
Huống chi với tu vi tam phẩm Đạo Tôn của Đại vương ngài, ở phần lớn Đạo Giới chẳng phải là vô địch rồi sao?
Lãnh địa mất rồi có thể kiếm lại, nhưng mất mạng thì coi như hết đời đó!"
Nghe xong lời Quỷ Quân, Bạch Ngạch Vương im lặng.
Một hồi lâu, Bạch Ngạch Vương nghiến răng, vung tay lên, hạ lệnh toàn trại: "Truyền lệnh của bản vương, hôm nay dời trại!"
Quỷ Quân hài lòng gật đầu: "Đại vương anh minh, đi theo ngài quả nhiên không sai!"
Bạch Ngạch Vương nói khẽ: "Ngươi cũng mau thu dọn đi."
Quỷ Quân cười hắc hắc: "Đại vương yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tùy thời có thể lên đường."
Bạch Ngạch Vương: "..."
"Đúng rồi Đại vương, cái thất phẩm Đạo Tôn kia là ai vậy?" Quỷ Quân tò mò hỏi.
"Thanh Đế." Bạch Ngạch Vương trầm giọng nói.
"Thanh Đế?" Quỷ Quân trố mắt.
"Sao, ngươi biết Thanh Đế à?" Thấy Quỷ Quân ngạc nhiên, Bạch Ngạch Vương cười khẩy, "Ngươi chỉ là con kiến hôi từ hạ giới lên, chắc cả đời cũng không gặp được cường giả cỡ Thanh Đế, đừng có mà đoán mò."
Quỷ Quân ngượng ngùng cười: "Đại vương nói phải..."
Thực tế, trong lòng Quỷ Quân lúc này đang nổi sóng gió.
Hắn nhớ không lầm, trước đây sau khi phi thăng lên tiên giới, hắn đã biết, Lý Thái Thượng của Đạo Thiên tông, ở Tiên Giới được gọi là Thanh Đế!
Nếu Thanh Đế này là Lý Thái Thượng, thì Lý Thái Thượng đúng là có chút đáng sợ.
Nếu không phải hắn đạp cứt chó, đi theo Bạch Ngạch Vương tới Đạo Giới, chắc giờ vẫn đang khổ sở tu luyện ở Tiên Giới, mà người ta đã sớm ở Đạo Giới thành thất phẩm Đạo Tôn!
Bất quá Quỷ Quân cảm thấy, Lý Thái Thượng kia có yêu nghiệt đến đâu, cũng không thể giờ đã là thất phẩm Đạo Tôn được?
Dù sao hắn hiện giờ được Bạch Ngạch Vương sủng ái, cũng mới là Thánh cảnh thôi, còn cách cảnh giới Đạo Giả rất xa.
Cho nên vị Thanh Đế này, phần lớn không phải Lý Thái Thượng của Đạo Thiên tông, nếu là thật, thì với mối quan hệ của hắn và Lý Thái Thượng, chẳng phải là có thể một bước lên trời sao?
Cùng lúc đó, theo đề nghị của Quỷ Quân, toàn bộ Hổ Vương trại hôm đó liền chuyển đi nơi khác.
Khi Lưu Khê sư thái trở về Lưu Khê tông, biết chuyện cũng chỉ biết tiếp nhận địa bàn cũ của Bạch Ngạch Vương mà thôi.
"Sư phụ lần này chúng ta đúng là được hưởng lộc trời ban rồi!" Chương Nhược Nguyên cảm thán với Lưu Khê sư thái, "Trong lãnh địa của Bạch Ngạch Vương có không ít vùng đất màu mỡ!"
Lưu Khê sư thái phân tích: "Bạch Ngạch Vương bỏ chạy, phần lớn là do Thanh Đế và quan hệ của con."
Chương Nhược Nguyên cười khổ: "Nhưng con với Thanh Đế, thực ra chỉ mới gặp nhau một lần."
Lưu Khê sư thái cười: "Gặp một lần không quan trọng, quan trọng là Thanh Đế biết con, thế đã đủ khiến Bạch Ngạch Vương khiếp sợ rồi."
"Không ngờ danh tiếng của Thanh Đế lại đáng sợ vậy..." Chương Nhược Nguyên cảm thán.
"Đó là đương nhiên." Lưu Khê sư thái gật đầu, "Nếu đổi lại là sư phụ quen Thanh Đế, vi sư cũng chỉ đành lánh mặt, đi thôi, cùng vi sư đến tiếp quản lãnh địa của Bạch Ngạch Vương."
"Vâng, sư phụ." Chương Nhược Nguyên nói.
Chớp mắt ba ngày trôi qua.
Hôm nay là ngày Tửu thượng nhân ước chiến Tử Kim Đế Quân và cả Lý Chu Quân.
Trên Yểm Thiên sơn.
Lúc này Tửu thượng nhân đang an tĩnh đứng trên đỉnh núi, lặng lẽ chờ Tử Kim Đế Quân và Lý Chu Quân tới.
Tửu thượng nhân lúc này đã có tu vi bát phẩm Đạo Tôn, nên tự tin nắm chắc chiến thắng Tử Kim Đế Quân và Lý Chu Quân.
Dù sao hai người kia cũng chỉ là thất phẩm Đạo Tôn, không thể nào là đối thủ của hắn.
Hắn thậm chí đã hình dung ra vẻ mặt sợ hãi của Tử Kim Đế Quân và Thanh Đế, khi thấy hắn có tu vi bát phẩm Đạo Tôn.
Ngay lúc đó.
Hai bóng người, đột ngột xuất hiện phía sau Tửu thượng nhân.
Không ai khác.
Chính là Tử Kim Đế Quân và Lý Chu Quân đến theo lời hẹn.
Lúc này Tử Kim Đế Quân nhìn bóng lưng Tửu thượng nhân, chỉ cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
"Chính ngươi là kẻ mời ta và Thanh Đế tới chịu chết?" Tử Kim Đế Quân lên tiếng.
"Không sai." Bóng người kia quay lưng lại với Lý Chu Quân, Tử Kim Đế Quân, vừa nói vừa chậm rãi xoay người, "Không ngờ hai người ngươi thật sự dám tới, hôm nay chính là ngày tàn của các ngươi!"
"Tửu thượng nhân?"
Khi bóng người đó hoàn toàn quay người lại, Lý Chu Quân và Tử Kim Đế Quân đều không khỏi ngạc nhiên.
"Là ta." Tửu thượng nhân gật đầu, rồi cười: "Sao, ta đứng ở đây, các ngươi bất ngờ lắm phải không? Có phải các ngươi cho rằng ta tu vi tàn phế, đã chết ở xó xỉnh nào rồi không?"
"Quả thật bất ngờ, xem ra mười mấy ngày ngắn ngủi này, ngươi được Tạo Hóa à?" Tử Kim Đế Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Tửu thượng nhân, trong lòng loáng thoáng bất an.
Nhưng nghĩ tới Thanh Đế ở ngay bên cạnh, hắn vẫn cố trấn định, giữ cho mình bình tĩnh.
Cùng lúc đó, Tửu thượng nhân nhìn Tử Kim Đế Quân và Lý Chu Quân, cười: "Đương nhiên là có chút Tạo Hóa rồi, bằng không sao dám gọi các ngươi tới đây chịu chết chứ."
Nói xong, Tửu thượng nhân quay sang nhìn Lý Chu Quân, sát ý trong mắt lăng lệ nói: "Thanh Đế, ngươi rất thích giấu tung tích và tu vi, trêu ta chơi đấy à? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận