Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 938: Hâm mộ

Chương 938: Hâm mộ
Diệp Hi mang Thính Lục Nhĩ đi những nơi khác tham quan một vòng, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thính Lục Nhĩ, đoàn người còn đi một chuyến lên lầu chót xem ao trữ nước.
Căn nhà này sẽ có rất nhiều người ở, cho nên ao trữ nước trên lầu chót được xây dựng đặc biệt lớn, tương tự như hồ bơi, vừa sâu lại trong suốt thấy đáy. Thính Lục Nhĩ vừa thấy liền ngứa ngáy trong lòng, muốn nhảy vào tắm.
Nhưng hắn không thực hiện được, bởi vì Diệp Hi kéo hắn lại, không để hắn làm chuyện thất đức này.
Kết thúc chuyến tham quan, tất cả mọi người trực tiếp từ lầu chót nhảy xuống.
"Các ngươi ở đây thoải mái hơn chỗ chúng ta nhiều, đám nhãi con này ở lâu, e rằng cũng không muốn trở về." Thính Lục Nhĩ sau khi xuống tới, lập tức quay đầu ngửa lên nhìn tòa kiến trúc khổng lồ này, ánh mắt khen ngợi, giọng nói cảm thán.
"Lạc lạc ặc! !"
Tựa như nghiệm chứng lời hắn nói, cách đó không xa truyền tới tiếng cười khanh khách thay nhau vang lên của bọn nhỏ, nghe rõ tiếng cười kia cũng biết bọn họ thật sự rất vui vẻ.
Biểu cảm của Thính Lục Nhĩ hơi ngưng trệ.
... Cười đến mức này, sợ rằng về nhà cũng không cao hứng như thế chứ? Gà trống nhỏ gáy đâu?
Hắn nhìn mấy đứa nhỏ đang chạy đùa, trong lòng có chút khó chịu.
Nếu như không phải ví dụ, thì có thể so sánh với việc đem con mình đến nhà người thân ở nhờ mấy ngày. Đứa nhỏ vừa ra cửa còn than vãn khóc lớn, kết quả vừa đến nhà người thân, lại có thể vui vẻ ra mặt, rất đỗi vui vẻ.
Mặc dù đứa nhỏ không bài xích hoàn cảnh mới là một chuyện tốt, nhưng trong lòng rất khó chịu, rất muốn đánh người!
Thính Lục Nhĩ âm thầm nghiến răng.
Vạn nhất, vạn nhất đám nhãi con thối tha này ở đây quen, thật sự không chịu trở về, nương nhờ Hi thành, vậy thị tộc bọn họ chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Thính Lục Nhĩ biến đổi, quay lại dùng ánh mắt soi mói nhìn xung quanh những kiến trúc khổng lồ chằng chịt.
Hừ.
Không sao cả. Những nhà đá này đều rất bình thường, không có một khối nào là dị đá có công hiệu đặc thù, đến việc tư dưỡng thân thể cũng không được. Coi như bọn họ dùng lu đá đựng nước, thì chất liệu còn tốt hơn những nhà đá này!
Hơn nữa, không cần tận tay kiểm chứng, hắn cũng biết chúng không hề bền chắc. Hắn có thể dễ dàng phá hủy những nhà đá khổng lồ tựa như cự thú này, giống như bóp nát lá cây khô giòn.
Nếu như tổ thú tới đây gầm lên hai tiếng, những nhà đá này sợ rằng tất cả đều sẽ chấn vỡ! Không giống nhà đá của bọn họ, có thể vững vàng sừng sững nhiều năm như vậy!
"Lạc lạc ặc!"
Một bé gái tựa như con khỉ leo lên lầu hai, treo lơ lửng ở lan can ban công, đắc ý lắc lư.
Thính Lục Nhĩ nhất thời liền xì hơi.
Có bền chắc thì ích gì, không ngăn được người Hi thành xây nhà đá cao, tạo dáng đẹp, xây dựng sặc sỡ! Đừng nói là đám trẻ nhỏ bị mê hoặc, coi như là hắn, sợ rằng cũng muốn ở trong nhà đá như vậy...
"Không ngờ bộ lạc các ngươi xây nhà đá đã đạt đến trình độ này."
Thính Lục Nhĩ nói một cách sâu xa.
Các siêu cấp bộ lạc khác chắc hẳn cũng ở trong những phòng đá lớn xinh đẹp như vậy chứ?
Nếu thị tộc cũng có hoàn cảnh an ổn như vậy, không có những đợt sóng thú dữ liên miên tới phá hoại, có lẽ bọn họ cũng có thể xây được nhà cửa như vậy... Chứ?
"Là Hi thành."
Diệp Hi nghiêng đầu nhìn Thính Lục Nhĩ, sắc mặt nặng nề, hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ hắn đang suy nghĩ gì, bèn an ủi hắn, "Chỉ có Hi thành có nhà đá như vậy. Nhà đá của các siêu cấp bộ lạc khác cũng không khác các ngươi là bao."
"Phải không?"
Thính Lục Nhĩ sau khi nghe xong, trong lòng cân bằng hơn một chút.
Diệp Hi quan sát biểu tình biến hóa của Thính Lục Nhĩ, trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa có chút than thở.
Thật ra, bất luận nhà cửa có cao lớn xinh đẹp đến đâu, cũng chỉ để cho con người sống được thoải mái hơn chút thôi. Trên đại lục Man Hoang nguy hiểm này, thực lực mới là nền tảng để tồn tại. Không có thực lực, nhà cửa có sầm uất thì có ích lợi gì, giống như một con bướm xinh đẹp sặc sỡ, sau khi bão tố ập đến liền biến mất không còn tăm hơi, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Nếu có thể, hắn tình nguyện dùng toàn bộ những thứ hiện có của Hi thành ở thời đại công nghệ, để đổi lấy thực lực cho thị tộc.
Cức tù trưởng và Đồ Sơn tù trưởng tiến lên một bước, khẽ nói với Diệp Hi: "Hi Vu đại nhân, ta và Đồ Sơn tù trưởng muốn đi an bài vấn đề bọn nhỏ vào ở."
Vừa rồi trong lúc tham quan, Diệp Hi đã hạ rất nhiều mệnh lệnh, bọn họ phải đi thi hành. Nhất là vấn đề bọn trẻ vào ở, vô cùng cấp bách.
Diệp Hi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, đi đi."
Hắn quay đầu, nói với các vị tù trưởng và đại vu của thị tộc: "Có ai muốn đi hỗ trợ thì cùng đi đi."
Mọi người có chút do dự. Bọn họ muốn ở lại bên cạnh Diệp Hi, nhưng lại muốn thể hiện trước mặt hắn.
Do dự khoảng nửa nhịp hô hấp, cuối cùng tất cả mọi người quyết định đi hỗ trợ. Bởi vì vạn nhất xảy ra chuyện rắc rối, Diệp Hi sợ rằng sẽ thất vọng về bọn họ.
Những người vây quanh lập tức trở nên thưa thớt.
Người Hi thành và các chiến sĩ thị tộc đều bận rộn, đám trẻ nhỏ sợ hãi Diệp Hi, cũng không dám đến gần quấy rầy. Ước chừng, chỉ có Phil và mèo bông trắng lớn là có tính tình yên lặng.
Mèo bông trắng lớn tùy ý lăn một vòng, bụng hướng lên trên, ngồi phịch trên thảm cỏ.
Phil rủ mi mắt xuống, mặt không biểu cảm, dùng chân gãi gãi bụng cho nó.
Diệp Hi cười một tiếng, vẽ một lãnh vu văn lên bụng nó, mèo bông trắng lớn bị lạnh cóng giật mình, sau khi hoàn hồn lại, cảm thấy thật thoải mái, kêu meo ô meo ô, bảo Diệp Hi vẽ cho cả phía sau lưng. Lông trắng như tuyết trải trên thảm cỏ, cực kỳ đẹp mắt.
Thần sắc Thính Lục Nhĩ dịu đi.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn những con dực long lần lượt lật ngửa bụng lên, chờ đợi tháo dỡ vật nặng dưới ánh mặt trời, nhìn các chiến sĩ đang bận rộn khí thế ngất trời, nhìn đám nhỏ đang vung vẩy chạy nhảy vui vẻ... Hết thảy máu tanh và nóng rực dần dần lùi xa, trong lòng chỉ còn lại sự yên bình tường hòa.
Thính Lục Nhĩ hít một hơi thật sâu.
Thứ tiến vào lỗ mũi không phải là không khí khô ráo, hàng năm mang theo cát bụi và mùi máu tanh của thị tộc. Không khí ở Hi thành là mùi cỏ xanh tươi, có chút ẩm ướt, có chút hương vị của ánh mặt trời.
"Nếu như ta già mà còn sống, ta có thể tới đây dưỡng lão không?"
Thính Lục Nhĩ đột nhiên nói.
Diệp Hi cười nói: "Ngươi không phải người đầu tiên nói như vậy."
Thính Lục Nhĩ: "Có đồng ý không?"
"Không đồng ý." Diệp Hi cố ý nói.
Thính Lục Nhĩ thật ra chỉ là thuận miệng nói vậy, nhưng nghe Diệp Hi từ chối lại muốn lên giọng, vì vậy kéo mặt xuống, nói: "Không đồng ý cũng không được, ta sẽ ở lỳ chỗ các ngươi!"
Hắn liếc mắt nhìn Phil, trong lòng thầm nghĩ, các ngươi thu nhận nhiều bộ lạc nhỏ như vậy, ngay cả vũ nhân tàn tật cũng thu nhận, thu nhận một người già của thị tộc thì có sao.
"Thôi được rồi, nếu ngươi đã giở trò vô lại như vậy."
Thính Lục Nhĩ không vui kéo dài giọng: "Thôi được rồi? Nghe sao miễn cưỡng quá vậy?"
"Vậy ta đến lúc đó treo một cái biểu ngữ hoan nghênh ngươi nhé?"
"Biểu ngữ là gì?"
"Chính là kéo một tấm vải lớn, viết lên đó mấy chữ 'Hoan nghênh Thính Lục Nhĩ vào ở Hi thành', sau đó treo ở trên tường thành bên ngoài."
Thính Lục Nhĩ suy nghĩ một chút về hình ảnh đó, có chút cao hứng: "Nghe cũng không tệ lắm!"
Diệp Hi không nói gì, nhìn hắn một cái.
"Nếu ngươi đã muốn như vậy, thì thôi vậy. Nếu đến lúc đó ta còn nhớ, thì sẽ treo một cái biểu ngữ nghênh đón ngươi."
Thính Lục Nhĩ nhíu mày: "Ngươi lại thôi!"
Diệp Hi: ". . ."
Thương Vụ còn không dai dẳng bằng ngươi!
Converter Dzung Kiều cầu ủng hộ bộ Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị nhé https://truyencv.
Bạn cần đăng nhập để bình luận