Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 319: Hoa chuông gió

**Chương 319: Hoa Chuông Gió**
Converter Dzung Kiều cầu phiếu và cảm ơn bạn slehoai và Ponkal249 đã tặng Nguyệt Phiếu.
Mặt trời ngả về tây, ánh chiều tà dần buông.
Bầu trời rực rỡ như gấm vóc lụa là, đẹp đẽ mờ ảo.
Trong vòng mấy ngàn dặm xung quanh, cuồn cuộn một màu đỏ vàng rực rỡ, đất đai nhuộm màu đồng đỏ.
Bởi vì lần đi săn này bội thu, mọi người đều vô cùng thoải mái, Diệp Hi những ngày qua luôn căng thẳng, trên mặt cũng đã xuất hiện ý cười, hắn quyết định trổ tài, làm một mẻ thịt nướng đá tảng.
Bếp lò dựng lên, đá tảng kê phía trên.
Thịt được cắt thành từng miếng mỏng dày đều đặn bằng kỹ thuật dùng đao tinh xảo, Diệp Hi dùng chùy đá đập qua một lần, sau đó mới tỉ mỉ bày thịt lên trên đá tảng đã xức qua mỡ heo.
Ngọn lửa nướng đá tảng, thịt của tạp huyết hung thú tỏa ra mùi thơm nức mũi, hấp dẫn từng đợt từng đợt tộc nhân kéo tới.
Tuy nhiên vị trí xung quanh Diệp Hi cực kỳ đắt hàng, tù trưởng Đồ Sơn, Bồ Thái, Thủy Văn, Trùy, Dũng. . . Những người này đều đã ngồi kín chỗ, những tộc nhân còn lại chỉ có thể vây quanh, thò đầu hóng hớt.
Thịt dần dần chín, Diệp Hi tắt đống lửa, chỉ vào mấy lọ gia vị xung quanh nói với mọi người.
"Những gia vị này mọi người cứ tùy ý rắc, rắc xong có thể dùng những miếng lá lớn này gói lại ăn, có thể giảm bớt dầu mỡ."
Lần này hắn còn chuẩn bị một ít lá rau, vị tương tự như rau diếp, ăn sống vừa giòn lại ngọt, mang một hương vị riêng.
Trùy dẫn đầu dùng dao nhỏ xiên một miếng thịt nướng, bọc trong lá rau, sau đó bất chấp nóng miệng, một hơi nuốt vào.
"Hả. . . Nóng quá nóng quá." Trùy nhai thịt hàm hồ nói, "Bất quá ăn như vậy. . . Ngon quá ngon quá!"
Mục Đậu ngồi trong lòng hắn, mất hứng giơ cánh tay ngó sen mập mạp, đánh hắn một cái, nũng nịu nói: "Cha, con cũng muốn!"
Trùy gạt đầu hắn: "Đừng quấy rầy đừng quấy rầy!"
Hắn vừa nhai miếng thịt nướng trong miệng, vừa dùng mũi dao xiên một miếng thịt nướng khác, cầm lên một miếng lá rau, cuốn thịt lại.
Bé Mục Đậu khóe miệng chảy nước miếng, mở to đôi mắt, tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm miếng thịt nướng kia.
Nhưng không ngờ, Trùy cuối cùng lại giơ miếng thịt nướng này nhét vào miệng mình!
Mục Đậu không dám tin trợn to mắt, thấy cha mình thật sự đem thịt nướng nhét vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại, chân đạp một cái, lập tức ngửa đầu oa oa khóc lớn.
"Oa oa oa! Oa oa oa oa! !"
Tiếng khóc chói tai vang vọng xung quanh.
Bé Mục Đậu lần này khóc thật sự rất thảm, nước mắt nước mũi ngay lập tức giàn giụa.
Trùy có chút nhức đầu nhìn hắn một cái, cuối cùng dưới ánh mắt trách móc của mọi người xung quanh, vẫn là bất đắc dĩ đem miếng thịt nướng đã nhét vào miệng mình móc ra, sau đó nhét vào miệng bé Mục Đậu đang há to.
Miệng nhỏ của bé Mục Đậu bị thịt nướng chặn kín mít.
Tiếng khóc lập tức ngừng bặt.
Diệp Hi ghét bỏ nhìn Trùy một cái.
Làm cha kiểu gì, một miếng thịt nướng cũng phải tranh giành với con trai, hơn nữa lại còn có thể đem đồ mình đã ăn trong miệng móc ra, còn dính cả nước miếng, có kinh khủng hay không?
Lúc này Hoa Nhỏ bị mùi thịt hấp dẫn, lon ton chạy tới, bập bẹ đi đến sau lưng Diệp Hi, sau đó vươn một sợi dây leo, nhẹ nhàng chọc chọc Diệp Hi.
Diệp Hi vừa quay đầu lại, phát hiện một đóa hoa ăn thịt lớn đang đứng sau lưng hắn, khom người, há hốc miệng hướng hắn chảy nước miếng, không ngừng phát ra âm thanh lẩm bẩm, giống như đang làm nũng vậy.
Hoa Nhỏ bây giờ dáng vóc có hơi lớn, khi nó rũ xuống đóa hoa lớn, há hốc mồm kề sát đầu hắn, nhìn qua giống như muốn một ngụm nuốt trọn đầu Diệp Hi.
Diệp Hi: ". . ."
Hắn nhìn miếng lá gói thịt trong tay, hỏi: "Ngươi muốn ăn?"
"Nói lầm bầm, phun!" Nước miếng chảy càng nhiều.
"Phía trên ta rắc bột ớt cay."
"Nói lầm bầm!" Tiếng kêu của Hoa Nhỏ càng gấp gáp, đóa hoa lớn còn lay động, làm nũng càng thêm lợi hại.
Diệp Hi không chịu nổi, bất đắc dĩ nói: "Vậy cũng được."
Thấy Hoa Nhỏ kiên trì, hắn đành phải ném miếng lá gói thịt kia vào trong miệng lớn của Hoa Nhỏ.
Miệng lớn khép lại.
Qua một giây.
"Phun! Phun phun phun! Phun phun! !"
Hoa Nhỏ đột nhiên giống như bị điện giật nhảy dựng lên, nhảy nhót mấy vòng trong thung lũng, cuối cùng với tốc độ ánh sáng chạy như điên đến bên dòng suối nhỏ, đem cả đầu cắm vào, ừng ực uống nước.
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha ha ha. . ."
Mọi người thấy Hoa Nhỏ thất thố ầm ĩ cười to.
Ngay cả Diệp Hi, chủ nhân của nó cũng không nhịn được bật cười.
Qua một lúc lâu, Hoa Nhỏ mới lảo đảo lắc lư ngẩng đầu lên, lá cây của nó rũ xuống, cánh hoa cũng trở nên ủ rũ, ủy khuất, yếu ớt hướng về phía mọi người nhỏ giọng kêu hai tiếng, rồi rúc vào một góc.
Mọi người thấy bộ dáng kia của nó lại là một tràng cười lớn.
Tiếng cười bắt đầu ngưng bặt, một lát sau Thương Bàn đầy phiền muộn nói khẽ: "Cũng không biết cái gọi là tai nạn khi nào thì tới, một chút dấu hiệu cũng không có, khiến lòng người luôn thấp thỏm không yên."
Có đôi khi không biết mới là đáng sợ nhất.
Thủy Văn an ủi nàng: "Nói không chừng căn bản không có tai nạn đâu, chúng ta chẳng qua là tự mình dọa mình."
Dũng cũng nói: "Có thể là bộ lạc Rùa Trắng tự mình gặp phải phiền phức, cho nên vội vàng chạy trốn, nếu không làm sao có thể xung quanh một chút dấu hiệu cũng không có chứ?"
Ngay cả mưa xuống cũng sẽ có dấu hiệu, nếu thật sự có một trận tai họa lớn, làm sao có thể yên ả như thế này.
"Đúng vậy, ta thấy những bộ lạc khác đều rất bình tĩnh, nếu thật sự có vấn đề, không thể nào nhiều bộ lạc như vậy đều không phát hiện ra vấn đề chứ!"
Mọi người cứ như vậy an ủi lẫn nhau, trong lòng cuối cùng cũng ổn định một chút.
Lúc này Diệp Hi thấy A Tế trốn ở phía sau đám người, đang ôm chân chị mình, rụt đầu rụt cổ, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Diệp Hi sau khi phát hiện, lập tức mỉm cười vẫy tay với cô gái nhỏ, giọng ôn tồn: "A Tế lại đây đi, muốn ăn thịt nướng không?"
Đối với đứa trẻ còn nhỏ tuổi đã lâm vào cảnh làm nô lệ này, hắn luôn không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
A Tế nghe vậy mặt đỏ bừng, nàng chắp hai tay sau lưng đi tới trước mặt Diệp Hi, cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu nói: "Ta không phải muốn ăn thịt nướng. . ."
Bỗng nhiên, A Tế giống như hạ quyết tâm, hai tay giấu sau lưng đưa ra, đem vật trong tay đột nhiên giơ lên trước mặt Diệp Hi.
"Ta, ta là muốn đưa cái này cho ngài!" Nàng ngẩng đầu hô to, vẻ mặt bất chấp tất cả.
Diệp Hi ngẩn ra.
Trước mắt hắn, xuất hiện một đóa hoa chuông gió trong suốt dính đầy giọt nước long lanh.
A Tế giơ hoa chuông gió, có chút khẩn trương nhìn Diệp Hi, rất sợ hắn chê, vội vàng nói một tràng dài:
"Ta muốn cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã cứu chúng ta ra, còn cho chúng ta cuộc sống tốt như vậy. Thế nhưng ta không tìm được thứ tốt gì, ta tìm rất lâu mới tìm được trong thung lũng một đóa hoa xinh đẹp nhất này, ngài nếu không chê thì hãy nhận lấy, đương nhiên nếu không thích vứt bỏ cũng không sao cả. . ."
A Tế càng nói càng ủ rũ, loại hoa dại này trong thung lũng khắp nơi đều có, đại nhân Diệp Hi làm sao thích được, nàng hẳn là nên đi ra ngoài thung lũng tìm đóa hoa đẹp hơn mới đúng.
Diệp Hi biết cô bé hiểu lầm, hắn vừa rồi là quá kinh ngạc, nên mới tạm thời quên đáp lại.
Hắn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt trở nên rất mềm mại, trịnh trọng nhận lấy đóa hoa chuông gió nhỏ bé dính đầy giọt nước kia, cũng nhẹ nhàng xoa đầu A Tế.
"Cảm ơn, ta rất thích."
Nếu như hắn nhớ không lầm, ý nghĩa của hoa chuông gió, vừa hay là cảm ơn.
Cầm đóa hoa chuông gió nhỏ bé này, Diệp Hi tâm tình rất tốt, mà khi hắn còn muốn nói gì đó với A Tế, hắn bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu có vật gì đó lóe sáng, hắn mỉm cười ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Toàn bộ đường chân trời đỏ rực.
Chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một ngôi sao sáng cực lớn.
Ngôi sao sáng này kéo theo một cái đuôi dài như sao chổi, bốc lên cuồn cuộn khói đặc, càng ngày càng gần về phía này.
Đồng thời, xung quanh ngôi sao sáng kia, lại xuất hiện mấy ngôi sao sáng nhỏ hơn một chút, chúng cùng nhau bay tới từ cuối chân trời, giống như pháo hoa xinh đẹp rơi rải rác.
Nụ cười cứng đờ, máu huyết dường như chảy ngược.
Converter Dzung Kiều cầu ủng hộ bộ "Siêu Cấp Chế Tạo Thương" này nhé http://truyencv.
Bạn cần đăng nhập để bình luận