Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 816: Dự định

**Chương 816: Dự định**
Bảy ngày sau.
"Đùng đùng!"
Nước mưa to bằng hạt đậu đập vào mặt hồ, khiến mặt nước vốn đã hơi đục ngầu càng thêm tan tác, nước trong hồ dâng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bất quá vẫn còn một khoảng cách rất xa so với miệng hố.
Đứng ở rìa hố, Diệp Hi ngừng ngâm tụng.
A Chức thò đầu nhìn nước hồ màu vàng đục ngầu dưới đáy hố, đôi mày rũ xuống, ủ rũ nói: "Bọn họ đào sâu quá, đến bao giờ mới lấp đầy cái hồ này đây?"
Nàng đã nôn nóng muốn cùng Diệp Hi trở về xem tằm vương mới và những tộc nhân mới sinh.
Diệp Hi thản nhiên nói: "Chắc còn cần mấy ngày nữa."
Bây giờ hắn ngược lại không vội rời khỏi nơi này.
Liên quan tới thị tộc, hắn có quá nhiều điều muốn tìm hiểu. Biển lỗ thủng có liên quan đến thị tộc hay không, nếu có, tại sao thị tộc lại làm như vậy, đằng sau có âm mưu lớn hơn không. Vì sao Tây Lĩnh thị lại truy sát bộ lạc Hạ, hai bên rốt cuộc có thù hận hay liên quan gì, những thị tộc còn lại có dính líu vào hay không... Tất cả những điều này, hắn đều khẩn cấp muốn biết câu trả lời.
Tranh thủ lúc này thị tộc đối với hắn có thái độ khá khách khí, không hạn chế hắn đi lại hoặc nói chuyện với người của các thị tộc khác, vừa hay để tìm hiểu một chút.
Cho nên bây giờ hắn căn bản mỗi ngày đều dùng mưa vu chú mưa bốn năm canh giờ, thời gian còn lại thì dùng để suy tưởng và tìm kiếm câu trả lời.
Bất quá lãnh địa thị tộc dù sao cũng quá nguy hiểm, từ trong miệng người của thị tộc hỏi những vấn đề nhạy cảm, không cẩn thận bọn họ nói không chừng sẽ trở mặt. Phương pháp chính xác nhất hẳn là lập tức rời khỏi nơi này, sau đó hướng A Chức đã ở lại thị tộc mấy năm hỏi thăm tình hình.
Có điều A Chức tuy ở thị tộc nhiều năm như vậy, nhưng những năm này chỉ ở trên cây dâu dệt vải, ngay cả việc tổng cộng có bao nhiêu thị tộc cũng không biết, hỏi nàng những chuyện liên quan tới thị tộc thì một chút cũng không biết, so với hắn còn biết ít hơn...
Nghĩ tới đây, Diệp Hi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn A Chức một cái.
A Chức không hiểu ra sao trừng mắt nhìn lại.
"Tiếp theo!"
Phía sau đột nhiên có tiếng nói, ngay sau đó một khối đồ vật màu trắng hướng về phía sau Diệp Hi ném tới.
A Chức ra tay như gió, tinh chuẩn bắt lấy khối đồ kia, phát hiện là khối nguyên thạch ôm tằm bày, sau đó giao cho Diệp Hi.
Diệp Hi quay người lại, phát hiện Thương Tân không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng, trên nóc nhà đá, cả người đầy bụi bặm và vết máu giống như vừa mới đi săn về, đang đứng khoanh chân nhìn bọn họ.
Diệp Hi gật đầu với nàng: "Đa tạ."
A Chức đối với thị tộc hoàn toàn không có hảo cảm, không vui nói: "Diệp Hi ca ca, cảm ơn nàng ta làm gì, là huynh đang giúp thị tộc bận bịu."
Xa xa, Thương Tân nhướng mày trái, vẻ mặt khó có thể diễn tả: "... Diệp Hi, ca ca?"
Nàng nhìn khuôn mặt trung niên đã hằn nếp nhăn của A Chức, rồi lại nhìn gương mặt tuấn tú tựa thiếu niên của Diệp Hi, dường như cảm thấy rất buồn cười, "xuy" một tiếng bật cười.
Diệp Hi dùng ánh mắt lạnh như băng cảnh cáo nhìn nàng.
Thương Tân nhún vai, xoay người nhảy xuống nóc nhà, biến mất không thấy bóng dáng.
Diệp Hi lặng lẽ sờ đầu A Chức.
Cho dù A Chức có già đến mức đi không nổi, trong mắt hắn, nàng vẫn là cô bé con thấy đồ vật mới lạ sẽ ồn ào trách móc như ban đầu.
Hai người đi vào nhà đá của Diệp Hi.
Thương thị tộc chủ đã sắp xếp cho Diệp Hi một tòa nhà đá rất tốt, đá xây nhà đã được mài giũa cẩn thận, kín kẽ, không có khe hở lớn, sẽ không bị lọt gió, bên trong tường treo đệm lông và đồ trang trí bằng răng thú, sừng thú rất đẹp, góc phòng trên bệ đá còn đặt một chậu hải đường rủ cành mini, chỉnh tề lại sạch sẽ.
A Chức dùng ngón tay đâm vào cành hải đường rủ xuống.
Vốn dĩ bông hoa đã kết thành hình cầu lập tức bung nở, có một mùi hương thơm đặc biệt tràn ngập, khiến Diệp Hi và A Chức ngửi được đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Dị thực cũng phân chia cấp bậc, cây hải đường rủ cành này coi như là dị thực cao cấp, mùi thơm nó tỏa ra đối với người bình thường có công hiệu tỉnh táo, nâng cao tinh thần, đối với vu công hiệu càng lớn, có thể tăng hiệu suất suy tưởng lên rất nhiều.
Diệp Hi ngồi xếp bằng trên đệm da thú, lấy khối nguyên thạch kia ra.
Nguyên thạch được bọc rất kín, theo lớp vải tằm bị tháo ra, ánh sáng màu phỉ sắc lộ ra, năng lượng phong phú cũng theo đó tràn ra, đắm mình trong dạng năng lượng dồi dào này, khiến hắn, A Chức và cả chậu hải đường rủ cành kia đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tất cả nguyên thạch của thị tộc dường như đều dùng vải tằm che lại hơi thở.
Đối với điểm này Diệp Hi có chút không tưởng tượng nổi, phải biết bây giờ siêu cấp bộ lạc bao gồm cả Hi thành đều quang minh chính đại lấy nguyên thạch ra, so với siêu cấp bộ lạc còn cường đại hơn vô số lần thị tộc lại cẩn thận đến mức này, thật khiến người ta không thể nào hiểu nổi.
Ngửi mùi thơm của hải đường rủ cành, Diệp Hi nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy tưởng và hấp thu năng lượng nguyên thạch.
A Chức nằm sấp trên bệ đá cách đó không xa, không có việc gì làm nghiêng đầu nhìn Diệp Hi suy tưởng.
Nàng bây giờ không cần bị bắt dệt vải tằm, cũng không tìm được chuyện khác để làm. Ban đầu nàng thấy Diệp Hi chỉ có một cái quần dài bằng tơ tằm, muốn dệt cho Diệp Hi một chiếc áo bào tơ tằm, nhưng sau đó thị tộc rất nhanh đã đưa tới một chiếc áo bào làm bằng da không biết có phải là đại hoang thật trồng hay không, nhẹ mỏng như tuyết, vô cùng bền bỉ, so với vải tằm còn quý hơn, vì vậy A Chức hoàn toàn rảnh rỗi.
Không có việc gì làm nàng luôn kề cận Diệp Hi, Diệp Hi làm mưa, nàng ở bên cạnh, Diệp Hi suy tưởng, nàng cũng ở bên cạnh.
A Chức nhìn Diệp Hi, nhìn một chút suy nghĩ bất giác bay đến Hi thành.
Nàng tựa như được đặt mình vào trong rừng dâu xanh mướt, vô số tằm nữ bảo bảo béo mập từ trên thân cây bò đến bên cạnh nàng, mềm mại ngọt ngào quấn lấy nàng, tay trái nàng ôm một con, tay phải ôm một con, trên lưng nằm sấp một con, vui vẻ cười nở hoa.
Nàng muốn cho các nàng ăn những quả dâu ngon nhất, nhìn các nàng ăn đến miệng đầy sắc tím. Nàng muốn kiên nhẫn dạy dỗ các nàng những kiến thức và kỹ năng sống, giống như a Tang đã từng dạy dỗ nàng. Nàng còn muốn bảo vệ thật tốt tân tằm vương, tuyệt đối không để nó bị bất kỳ tổn thương nào. Nếu như tằm vương và các tộc nhân muốn quay về Tang Tằm lĩnh, nàng sẽ đưa mọi người trở về, nếu các nàng thích Hi thành, vậy cả đời còn lại ở Hi thành trải qua cũng rất tốt...
Nghĩ một chút, A Chức mí mắt trĩu xuống, ngủ ngon lành.
...
Nửa canh giờ sau.
Diệp Hi mở hai mắt ra.
Năng lượng trong tay nguyên thạch đã cạn kiệt, biến thành tro bụi lả tả như đá, "Vu thạch."
Hắn buông vu thạch xuống, thấy A Chức đang ngủ say, thả nhẹ động tác đứng dậy, cầm cốt trượng chậm rãi đi ra ngoài. Ngoài nhà ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh không một gợn mây, gió lốc cuốn theo cát vàng ào ạt xoáy tới.
"Này, Hi Vu đại nhân, ta đang muốn tìm ngươi!"
Thính Lục Nhĩ ôm một cái bát đá lớn, hăm hở chạy về phía hắn.
Trong mắt Diệp Hi lộ ra ý cười.
Không biết Thính thị có phải cảm thấy đã đưa hắn đến nên có trách nhiệm chăm sóc hắn hay không, Thính thị nguyên vu, còn có Thính thị tộc chủ và những người bình thường của Thính thị thường xuyên đến tìm hắn, Thính Lục Nhĩ có lẽ là vì tuổi tác tương đương, gần như mỗi ngày đều phải ghé qua một chuyến.
Thính Lục Nhĩ nhét bát đá vào ngực Diệp Hi, nhiệt tình nói: "Đây là trái cây ta tìm được vào buổi sáng, mùi vị tuyệt diệu! Ăn một miếng người sẽ lạnh buốt, giống như vừa lăn qua tuyết! Nào, nếm thử một chút!"
Diệp Hi nhìn trái cây màu xanh da trời to bằng quả táo trong bát đá.
"Đừng thấy màu sắc của nó kỳ quái như vậy, nhưng ta đảm bảo nó không độc!" Thính Lục Nhĩ cầm một quả lên, răng rắc răng rắc hai miếng đã gặm hết, gặm xong trên da và tóc lại có thể bốc lên sương trắng, rồi lại đọng lại thành một lớp băng mỏng, trông như vừa được vớt ra từ trong nước đá vậy.
"Tê!"
Thính Lục Nhĩ run rẩy, phủi sạch sương và băng trên người.
"Thoải mái cực kỳ!"
Thính Lục Nhĩ vui vẻ cười lớn.
Diệp Hi từ trong bát đá cầm lên một quả màu xanh da trời. Trái cây này có mùi thơm xộc vào mũi, năng lượng tràn ra, cắn một miếng, miệng đầy hương thơm, nuốt xuống, ngũ tạng lục phủ cảm giác bị khí lạnh bao bọc, nhưng cái lạnh này không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại rất thoải mái.
Hắn nhìn mu bàn tay mình từ từ phủ lên một lớp sương trắng, rồi ngưng kết thành một lớp băng mỏng trong suốt.
Trời nóng nực, hắn lại cảm thấy rùng mình.
"Quả thật thoải mái!"
Diệp Hi giơ ngón tay cái lên.
Hai người cười ha ha, vừa gặm trái cây màu xanh da trời, vừa nhàn nhã đi dạo trong lãnh địa của Thương thị, những nơi hai người đi qua đều để lại vụn băng và băng, sau đó lại tan ra thành vết nước, một đường ẩm ướt, khá là kỳ diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận