Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 728: Yếm thế trùng biến hóa

Chương 728: Yếm thế trùng biến hóa
Trừ đi đôi móng vuốt sắc bén, vũ nhân có bề ngoài cực kỳ giống thiên sứ trong thần thoại phương Tây.
Trong thất đại sí thiên sứ, Diệp Hi thích nhất chính là Raphael. Hình tượng Raphael luôn gắn liền với "bảo vệ" và "chữa trị", điều quan trọng nhất là, truyền thuyết kể rằng Raphael còn là người bảo vệ linh hồn và tín ngưỡng của nhân loại.
"Phỉ, ngươi."
Vũ nhân nói tên này một cách không lưu loát, ánh mắt còn có chút nghi hoặc.
Diệp Hi cười: "Phil, cái muỗng."
Vũ nhân, không, là Phil cúi đầu, nhìn muỗng canh trong tay mình, lại nhìn Diệp Hi, đưa muỗng canh tới trước tay hắn.
Diệp Hi múc một muỗng canh cá nếm thử.
Đối với hắn mà nói, canh cá này quả thật hơi nhạt, chỉ có một chút vị mặn.
Hắn lấy lọ muối ra, nắm tay Phil, đổ chút muối hạt vào lòng bàn tay hắn, vừa nói "muối", vừa dùng động tác tay ra hiệu cho Phil nếm thử một chút.
Phil nếm thử, chép miệng một cái, đột nhiên cầm lấy lọ muối, rắc thêm một ít muối vào trong canh cá.
Diệp Hi nhân cơ hội này dạy Phil ý nghĩa của "nhiều" và "ít", "mặn" và "nhạt".
Hai người dựa vào chim nhạc to lớn như nhung đoàn, vây quanh nồi đá, vừa uống canh cá, vừa học nói chuyện. Canh cá còn chưa thấy đáy, mèo bông trắng lớn đã ăn no, kêu meo meo tiến tới bên cạnh bọn họ, mở bụng ra cầu vuốt ve.
Móng vuốt sắc bén của Phil có thể làm mèo bông trắng lớn bị thương, cho nên hắn trước giờ không sờ mèo, vì vậy Diệp Hi vừa gãi bụng mèo bông trắng lớn, vừa dạy vũ nhân nói chuyện.
Diệp Hi kêu một câu, vũ nhân nói một câu, tiếp theo mèo bông trắng lớn ở bên cạnh cũng kêu meo ngao meo ngao, bắt chước học theo một câu.
Tiếng mèo kêu cực kỳ giống tiếng người bập bõm.
Trong hang núi, bầu không khí hiếm khi náo nhiệt.
Vũ nhân tựa vào nồi đá ấm áp tỏa hơi nóng rừng rực, nhìn Diệp Hi, nhìn mèo bông trắng lớn, lại nhìn chim nhạc khổng lồ như bức tường phía sau, ánh mắt thoáng chốc có chút mê man.
Hắn cảm thấy bây giờ có chút khác so với trước kia.
Khác nhau cụ thể như thế nào thì hắn không biết.
Trước kia, hắn luôn cùng mèo bông trắng lớn sống nương tựa lẫn nhau trong hang động trên đỉnh núi tuyết, đói thì đi săn, săn xong trở về hang động ăn uống, ăn xong thì ngủ nghỉ ngơi, giữa hắn và mèo bông trắng lớn cũng không có quá nhiều trao đổi.
Từ nhỏ bị tộc nhân đuổi đi, Phil không hiểu được ý nghĩa của từ "cô độc".
Hắn chỉ là tạm thời không muốn trở lại hang động trên đỉnh núi tuyết.
Bất quá, Phil không muốn trở về, nhưng Diệp Hi lại muốn quay về một chuyến, mặc dù có Dát Dát, cỗ máy phun lửa di động này ở đây, nhưng đá lửa và những vật khác đặt ở tầng thứ nhất của hang động vẫn phải mang tới đây.
Sau này, hắn dự định sẽ ở luôn trong hang động lớn này.
Diệp Hi đứng dậy, đạp lên những khối đá lồi lõm trên vách động, nhảy vào lối đi trên đỉnh đầu, đi tới tầng thứ hai của hang động, lại nhảy một cái, trực tiếp nhảy đến tầng thứ nhất của hang động.
Tầng thứ nhất của hang động ban đầu có màu trắng, sau đó vách động bị hắn đập một quyền, băng bám trên vách đá rối rít vỡ tan, rơi xuống, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục, nhìn loang lổ lốm đốm, không còn cảm giác trắng như tuyết, hoàn mỹ như trước kia.
Diệp Hi có chút chột dạ nhặt đồ vật của mình trên mặt đất.
Không đợi thêm, hắn theo lối đi xuống, nhảy một cái, lại nhảy một cái, trở lại hang động lớn ở tầng thứ ba.
Lần này nhảy xuống, hắn nhảy lên người Dát Dát, theo bộ lông trơn mềm của Dát Dát, trượt xuống như trượt cầu thang, rồi rơi xuống đất.
Diệp Hi co một chân, tùy ý ngồi bên cạnh bụng Dát Dát, dựa lưng vào bộ lông nhung của Dát Dát, nhặt lên một cái bình đá.
Trong này đựng t·h·i t·hể của yếm thế trùng.
Bề ngoài t·h·i t·hể yếm thế trùng kết thành một lớp vỏ đá, cứng rắn thô bạo, giống như đá. Diệp Hi dựa trên ý tưởng có lẽ mài t·h·i t·hể của nó thành bột vẫn có hiệu quả, không lãng phí, thu t·h·i t·hể của nó lại, dự định sau khi trở về sẽ thí nghiệm thử.
Hắn sợ t·h·i t·hể yếm thế trùng bị mục nát, dự định phong t·h·i t·hể con trùng vào trong một khối băng.
Nhưng vừa mở ra, hắn liền ngây ngẩn.
T·h·i t·hể yếm thế trùng bên trong lại có biến hóa.
Không biết từ lúc nào, trên t·h·i t·hể yếm thế trùng lại mọc ra một đóa hoa nhỏ màu vàng?
"Hình dáng này. . . Sao lại giống côn trùng bị nấm Cordyceps giết chết thế nhỉ? Chẳng qua là t·h·i t·hể không phải dạng nấm, mà là một đóa hoa."
Diệp Hi đổ t·h·i t·hể yếm thế trùng ra lòng bàn tay.
Hắn vẫn không rõ được quy luật của yếm thế trùng.
Trong tự nhiên, làm gì có loại sinh vật nào lại không ngừng tìm cách c·h·ết? Ấy vậy mà yếm thế trùng nhỏ bé này, một loại côn trùng nhỏ giống sâu đo, lại luôn thử nghiệm việc t·ự s·át.
". . . Có thể ăn được không nhỉ?"
Diệp Hi như có điều suy nghĩ, cầm lấy t·h·i t·hể nhỏ bé của yếm thế trùng có đóa hoa nhỏ.
Những loại côn trùng khác bị nấm Cordyceps giết chết cũng có thể ăn được, hơn nữa giống như đông trùng hạ thảo, ăn vào có lợi cho cơ thể, vậy yếm thế trùng q·u·á·i d·ị này có thể ăn được không? Ăn xong có tăng cường thực lực, hoặc là vạn trùng tránh xa, không dám đến gần không?
Tất nhiên, mặc dù có suy đoán này, Diệp Hi không dám ăn.
Đùa à, thứ như yếm thế trùng không thể suy đoán theo lẽ thường, vạn nhất ăn vào có kịch đ·ộ·c thì sao? Vạn nhất có thứ gì đó ký sinh sống nhờ trong cơ thể thì sao? Vẫn nên bảo quản nó cẩn thận, trở về Hi thành rồi thí nghiệm cho chắc chắn.
. . .
Nửa tháng sau.
Vùng địa cực băng dương xanh thẳm tĩnh lặng, ánh mặt trời chiếu xuống bờ băng một vùng trắng như tuyết chói mắt.
Một lúc lâu sau, Diệp Hi ướt sũng từ băng dương nhô lên, trong n·g·ự·c còn ôm một khối đá lớn bằng con rùa bình thường, trông giống như vẫn thạch.
"Bụp!"
Diệp Hi tiện tay ném đi, vẫn thạch giữa không trung vạch ra một đường parabol, rơi mạnh xuống bờ băng, còn lăn mấy vòng.
Lột mặt nạ, Diệp Hi lại chui vào trong băng dương.
Qua một lúc, hắn ôm một con tôm lớn nửa trong suốt, to bằng người lớn đi ra, con tôm này lớn lên vô cùng mỹ lệ, trừ phần đầu, toàn bộ đều trong suốt, vỏ tôm giống như thủy tinh, t·h·ị·t tôm bên trong thì giống như mứt gelatin. Chỉ có phần chân dài, có chút màu hồng nhạt.
Diệp Hi ôm tôm Bắc Cực, vui vẻ chống tay, nhảy lên một tảng băng trôi.
"Lệ ——!"
Chân trời xanh thẳm xa xôi, truyền đến một tiếng chim hót mơ hồ.
Diệp Hi ngẩng đầu.
Trong ánh mặt trời chói chang, một con chim hung dữ lộng lẫy màu đỏ tím dang rộng đôi cánh, bay lượn trên không trung, xoay hai vòng, rồi đáp xuống về phía hắn.
Nhìn kỹ lại, trong móng vuốt của con chim hung dữ rõ ràng còn đang nắm một cục lông mập mạp giống mèo.
Chim nhạc đáp xuống tảng băng trôi.
Móng vuốt sắc bén hơn cả chim ưng cắm vào lớp băng.
Theo những mảnh băng vụn tung tóe, tảng băng trôi bị sức nặng của nó đè xuống, chìm sâu, mặt biển xanh thẳm tĩnh lặng xung quanh cũng dập dềnh sóng gợn.
Bị đè như vậy, Diệp Hi đang ngồi bên rìa tảng băng trôi, từ thắt lưng trở xuống cũng chìm vào trong nước biển, hắn dở k·h·ó·c dở cười leo lên, tiện tay ném con tôm lớn trong tay cho chim nhạc ăn.
"Meo ngao ——!"
Mèo bông trắng lớn từ trong móng vuốt chim nhạc đi ra, lớn tiếng kháng nghị sự thiên vị của Diệp Hi.
Diệp Hi cười, dụ dỗ nói: "Không phải ngươi không thích ăn tôm sao? Lát nữa bắt cho ngươi một con cá lớn, được không?"
"Ngao!"
Mèo bông trắng lớn giơ ra móng vuốt trắng.
Diệp Hi cười, vỗ một cái lên không với nó, biểu thị giao dịch thành công.
"Ở trên trời có vui không?"
Diệp Hi hỏi nó.
Trải qua nửa tháng sống chung, mèo bông trắng lớn và chim nhạc ngày càng hòa hợp, đại khái bất cứ sinh vật nào cũng khó mà kháng cự được sự đáng yêu của mèo, sau khi gió lốc cực địa ngừng, độc tố được dọn dẹp sạch sẽ, chim nhạc thường xuyên chủ động mang mèo bông trắng lớn bay lên trời chơi.
Mèo bông trắng lớn nghiêm túc nói: "Ngao vui! Ngao vui!"
Vui vẻ.
Diệp Hi bị manh đến không chịu được, nặn nặn mặt phúng phính của mèo bông trắng lớn.
Sinh vật trong vùng đất này có linh trí rất cao, đặc biệt hung thú từ cấp man chủng trở lên, chỉ số thông minh không khác gì đứa trẻ mười tuổi, mèo bông trắng lớn lại càng không cần phải nói, trải qua nửa tháng học ngôn ngữ, bây giờ đã hoàn toàn nghe hiểu được tiếng người, biến thành một con mèo lớn biết nói chuyện.
Điều này khiến Diệp Hi thường xuyên nghĩ, nếu như nuôi một con vẹt cấp man chủng trở lên, nói không chừng có thể giao tiếp, đối thoại hoàn toàn không trở ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận