Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 217: Thây trôi

Chương 217: Xác trôi
Diệp Hi trong lòng tặc lưỡi, nguyên lai đây chính là tộc Thụ Nhân.
Ngày thường nhìn qua không khác gì người thường, một khi cắm vào trong đất, thì sẽ giống như thực vật vậy sinh ra bộ rễ.
Lúc này Diệp Hi và mọi người cách ba tên thụ nhân khoảng 5-6 mét, trừ Diệp Hi, tất cả các chiến sĩ còn lại đều nhanh chân đi tới trước mặt ba tên thụ nhân này chào hỏi.
Diệp Hi không muốn khác biệt với mọi người, vì vậy cũng đi theo chào hỏi.
Hai người thụ nhân cắm rễ trong đất không có phản ứng gì, khép kín ánh mắt, giống như hai cái cây thật sự. Tên thụ nhân tưới nước lúc này tưới xong liền nước, từ từ ngẩng đầu lên, gật đầu với bọn họ: "Đi theo ta."
Giọng nói vẫn chậm rãi, nhưng so với vừa rồi đã tốt hơn nhiều.
Diệp Hi phỏng đoán vừa rồi mới là tốc độ nói chuyện bình thường của thụ nhân, bây giờ chính là bản đã tăng tốc.
Thụ nhân đi trước xách theo chậu đá rỗng dẫn đường, vẫn là tốc độ chậm rì rì. Bất quá, dù đi chậm, hắn vẫn có một loại ung dung phong độ khác.
Diệp Hi nghĩ một chút, nếu như phải hình dung, đó chính là dáng vẻ đi luyện Thái Cực Quyền của các ông cụ.
Phía sau, một đám lớn chiến sĩ không dám đi quá nhanh, cũng đi theo sau lưng hắn với tốc độ rùa bò.
Ánh mặt trời nóng bỏng, các chiến sĩ toát mồ hôi rịn trên trán, bọn họ không có giày, lòng bàn chân trần trụi như lửa đốt, gan bàn chân luôn luôn lê lết trên mu bàn chân, nóng đến không thể tả.
Lúc này, các chiến sĩ vô cùng hâm mộ thiếu niên mặc quần áo huyền sắc trong số bọn họ, bởi vì trên chân hắn bọc vật kỳ quái, dường như hoàn toàn không cảm thấy nóng chân, bước chân ung dung đi theo sau lưng thụ nhân.
Thụ nhân đi chậm rãi, mặt trời lại chiếu rọi, đoạn đường này tỏ ra đặc biệt dài dằng dặc.
Có chiến sĩ thử bắt chuyện với thụ nhân, nhưng tên thụ nhân này dường như không nghe thấy, cũng không để ý tới, chỉ vẫn chậm rãi dẫn đường ở phía trước.
Diệp Hi thấy vẻ ngượng ngùng của mấy tên chiến sĩ, trong lòng dán nhãn "Cao ngạo" cho tộc Thụ Nhân.
Ngay lúc Diệp Hi cũng cảm thấy khó chịu, phía trước, vùng đất trống dần dần xuất hiện những dãy nhà đá liên miên.
Hơn ngàn tòa nhà đá chỉnh tề đứng sừng sững ở cuối tầm mắt, nhìn rất rung động. Mỗi một tòa nhà đá đều cao lớn, ngay ngắn, dùng toàn vật liệu đá tốt nhất. Nhưng điều làm Diệp Hi kỳ quái chính là, những gian nhà này lại chỉ có một nửa nóc, một nửa kia trống rỗng.
Mà theo những dãy nhà đá xuất hiện, bóng người cùng tiếng huyên náo cũng truyền tới từ phía đó, xem ra đặc biệt náo nhiệt.
Diệp Hi nheo mắt nhìn, chỉ thấy ở xa xa có rất nhiều người đàn ông vạm vỡ, cánh tay trần, bày gian hàng, đứng trước gian hàng không ngừng rao hàng, hoặc là trò chuyện với khách. Náo nhiệt như một cái chợ.
Hắc Thứ bọn họ cũng bị âm thanh hấp dẫn, đưa cổ dò xét, cau mày nói với Di Khoáng bên cạnh: "Bộ lạc Chập (ngủ đông; ẩn) lại có thể đến trước, sớm hơn chúng ta một bước!"
"Cái gì?" Di Khoáng nghe vậy kinh hãi, hếch mũi một tiếng, bao lớn trong ngực ưỡn thẳng hơn, "Hừ! Không sao, đồ của bọn họ không tốt bằng chúng ta!"
Diệp Hi từng nghe bọn họ nói qua, bộ lạc Lột hàng xóm chính là bộ lạc Chập, hai bộ lạc có thực lực tổng hợp không chênh lệch nhau nhiều, lại ở gần nhau, cho nên thường có ý so kè.
Bất quá, bọn họ lại có thể ngây thơ như thế, chỉ cần so sánh một chút.
Thụ nhân dẫn đường mang bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi về phía trước, bóng dáng những người bày sạp càng rõ ràng. Diệp Hi thấy cảnh tượng giao dịch vô cùng náo nhiệt, dòng người như dệt cửi, thoáng như đang ở phố xá sầm uất, không khỏi kinh ngạc: "Chúng ta là những người đến trễ nhất sao?"
Bên cạnh có chiến sĩ lạ mặt nghe được, nói: "Đâu có, cái này mới được một nửa thôi, những bộ lạc ở xa chắc phải đến ngày mai người mới có thể đến!"
"Một nửa?" Diệp Hi không khỏi kinh hãi, nhận thức về mức độ phồn vinh nơi này đã thay đổi.
Sau khi mang bọn họ tới nơi này, tên thụ nhân dẫn đường kia nói một câu: "Đợi thêm một ngày." Rồi xoay người rời đi.
Các chiến sĩ hướng về phía bóng dáng hắn thi lễ một cái, lúc này mới bắt đầu làm việc của mình.
Bên ngoài những dãy nhà đá, hơn ngàn tên thụ nhân cắm mình vào trong đất, giống như hai người thụ nhân ở bên ngoài ban nãy, từ chỗ da đầu cùng mắt cá chân mọc ra những bộ rễ nhỏ dài, đâm sâu vào khắp nơi.
Mảnh đất đó có màu đậm, nhìn như vừa mới tưới nước, đất đai ẩm ướt, hơn ngàn tên thụ nhân nhắm mắt phơi nắng, hết sức thư thái.
Từng người không nhúc nhích giống như những cái cây thật sự.
Bên kia, khu dân cư của thụ nhân nhìn như một bức tranh năm tháng yên tĩnh, bên này, khu giao dịch tạm thời do các chiến sĩ từ các bộ lạc tụ tập lại thì vô cùng náo nhiệt.
Những chiến sĩ bày sạp không biết đã đứng dưới ánh mặt trời nóng bỏng bao lâu, ai nấy đều cởi trần, người phơi đỏ au, giống như tôm luộc chín, cả người mồ hôi nhễ nhại. Mặt thì đỏ ửng, như mông khỉ.
Các chiến sĩ mới tới thì đều bận rộn trải da thú xuống đất, lấy đồ trong bao ra, bày biện mọi thứ.
Ánh mặt trời nóng rực, sóng nhiệt từng đợt tấn công.
Không có rừng rậm che chắn, nhiệt độ mặt đất ít nhất cao hơn những nơi khác mười mấy độ, cộng thêm hai vầng thái dương nóng rực trên đỉnh đầu, đám chiến sĩ khổ không thể tả.
Hắc Thứ bọn họ, những chiến sĩ mới tới, phơi nắng cả đường đi cũng không khá hơn, cởi áo da thú ra, dùng tay quạt lia lịa.
"Tộc Thụ Nhân cũng quá keo kiệt, một cái cây cũng không để lại, phơi người c·h·ế·t." Có người lau mồ hôi than phiền.
Chiến sĩ bên cạnh cũng nóng, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có cách nào, ai bảo đây là địa bàn của tộc Thụ Nhân, ai bảo thụ nhân chỉ thích phơi nắng chứ."
Hắc Thứ bọn họ bày xong gian hàng, lau mồ hôi nói với Diệp Hi: "Có muốn đi bờ hồ uống nước, rửa mặt không?"
Diệp Hi ngược lại không khát, cũng không nóng như bọn họ, có lẽ da trắng có cái lợi của da trắng, không dễ hấp thụ nhiệt. Bất quá, hắn muốn đi bờ hồ kia xem thử, liền gật đầu.
Hắc Thứ nói với hai người khác một tiếng, cầm theo túi nước rỗng của bọn họ, ôm mấy cái túi nước rỗng, dẫn Diệp Hi đi về phía bờ hồ.
Nghe nói hồ nước nhỏ đó nằm ở phía sau những dãy nhà đá của tộc Thụ Nhân, nhưng tầm mắt bị những dãy nhà đá che khuất, không nhìn thấy gì rõ ràng.
Hắc Thứ dẫn Diệp Hi đi qua lại giữa những tên thụ nhân cắm mình trong đất, giống như những cột cây cương t·h·i. Khi bọn họ đi qua, những tộc Thụ Nhân này không hề mở mắt.
Diệp Hi luôn nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Ở khoảng cách gần, da của bọn họ càng thô ráp, cộng thêm những vệt lốm đốm màu nâu trên người, thật sự không được coi là dễ nhìn.
Diệp Hi nghĩ, thụ nhân và người cánh tuy cùng là dị nhân, nhưng rất khác nhau. Người cánh giống như dã thú, còn thụ nhân giống như con người hơn.
Vòng qua những dãy nhà đá cao lớn, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hồ nước lớn màu xanh biếc.
Vốn là một phong cảnh xinh đẹp, nhưng Diệp Hi lại giật mình.
Chỉ thấy trước mắt, rậm rạp chằng chịt có hơn ngàn "xác trôi" lẳng lặng lơ lửng trên mặt hồ! Những xác trôi này nhắm mắt, tay chân mở ra, không nhúc nhích, mặc cho sóng nước nhấp nhô.
Cảnh tượng kinh hoàng này không thua gì bất thình lình nhìn thấy hố chôn vạn người, Diệp Hi chợt thấy da đầu nổ tung.
Nhưng nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện đây không phải xác trôi, mà là từng tên thụ nhân một.
Hơn ngàn tên thụ nhân nhắm mắt lơ lửng trên mặt hồ, phần lưng chìm trong nước từ những đốm nâu mọc ra từng rễ nhỏ, đâm vào làn nước xanh thẳm. Còn phần lộ ra trên mặt nước thì có nhánh cây lác đác mọc ra, có mấy tên thụ nhân thậm chí còn nở ra những đóa hoa màu tím xinh đẹp.
Diệp Hi toát mồ hôi lạnh, mặt cứng đờ: "Bọn họ. . . Đây là đang làm gì?"
Hắc Thứ thản nhiên, không hề ngạc nhiên: "À, bọn họ vốn là loại cây thủy sinh, cho nên phần lớn đều thích ngâm mình trong nước, bất quá có vài người thích cắm mình trong đất, ngươi vừa mới thấy qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận