Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 910: Hạt dưa

**Chương 910: Hạt hướng dương**
Sau khi nói ra, tộc chủ Cổn thị cảm thấy tâm tình lập tức trở nên tươi sáng.
"Ào!"
Sóng biển cuồn cuộn dữ dội.
Trong làn nước biển xanh thẳm lại nổi lên một con hải thú khổng lồ màu xanh Khổng Tước, sống lưng nó sừng sững như núi. Khi nó nhô lên khỏi mặt biển, nước biển trên lưng nó như thác nước đổ xuống hai bên.
Khi nó hoàn toàn đứng thẳng lên từ trong biển, tầm mắt của nó đã có thể ngang bằng với bọn họ.
"Xuy ——!"
Con cự thú mũi voi nâng cao chiếc vòi dài, phun nước lên bầu trời.
Hơi nước bốc lên xung quanh, mặt biển dập dềnh, Diệp Hi và tộc chủ Cổn thị đứng trên đỉnh núi đều bị nước biển làm ướt sũng.
Diệp Hi kinh ngạc nhìn nó.
"Đây không phải là chiến thú của ngươi chứ?"
"Chính là chiến thú của ta, đừng trách, đừng trách ha ha."
Cổn Hải Tử tổng cộng có ba đầu chiến thú, một con hải âu, một con rắn biển đầu ngốc, một con chính là con khổng lồ này. Con hải thú này đặc biệt thích ở nhà, ngày thường luôn vùi mình trong nước biển, im lìm như tảng đá ngầm. Lần này, bởi vì cảm nhận được tâm tình của Cổn Hải Tử, nó cũng vui vẻ theo, vì vậy nổi lên mặt biển.
Diệp Hi tặc lưỡi: "Đây là con hải thú có vóc dáng lớn nhất mà ta từng thấy."
Một nửa thân thể nó còn chìm trong nước biển, chân đạp đáy biển, nhưng lại có thể đối diện với bọn họ đang đứng trên đỉnh núi. Vóc dáng so với con hải quái nửa người màu xanh da trời mà hắn đã gặp còn lớn hơn gấp mấy lần.
Không thể không nói, nội tình của thị tộc thật sâu.
Hi thành e rằng có phát triển thêm năm ngàn năm nữa cũng không đạt tới trình độ hiện giờ của thị tộc.
Cổn Hải Tử cười nói: "Lần này nếu chim không đủ, có lẽ phải nhờ nó giúp đưa bọn trẻ đi."
Diệp Hi gật đầu.
Tâm tình của Cổn Hải Tử theo cuộc trò chuyện mà thả lỏng, ngồi xuống trên tảng đá trơn trượt.
Diệp Hi cũng không ngại nơi này bị hải thú phun ướt sũng, co chân ngồi xuống.
Gió biển ở đây rất lớn, thổi áo da thú của hai người phần phật, da đầu cũng căng lên, sóng biển từng đợt vỗ vào những tảng đá ngầm trơ xương, vang lên ào ào không dứt.
Cổn Hải Tử lấy ra một túi nước, đưa cho Diệp Hi.
Diệp Hi rút nút ra uống một ngụm, phát hiện bên trong là nước suối pha thêm tương quả dị, ngọt mát lạnh, uống vào thấy khí trời tan biến, càng uống càng nghiền.
Cổn Hải Tử thấy Diệp Hi ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, sợ uống hết nhanh chóng đoạt lại, mình ngửa cổ uống mấy ngụm.
Diệp Hi nhíu mày.
Cổn Hải Tử vui vẻ cười to, nhét túi nước lại vào tay hắn: "Cho, cho! Không đoạt! Ta ăn thứ khác."
Hắn từ trong ngực lấy ra một cái đồ đá mài.
Diệp Hi kinh dị: "Hồi toàn phiêu? !"
"Các ngươi cũng có đồ chơi này? Ha ha, ta còn tưởng chỉ có thị tộc của chúng ta có, bất quá chúng ta không gọi là hồi toàn phiêu, mà gọi nó là đá lưỡi câu." Cổn Hải Tử vừa nói, vừa ném hồi toàn phiêu về phía trước.
Hồi toàn phiêu gào thét bay về phía hải thú, khi bay đến trên mình hải thú, bờ cạnh sắc bén của nó cắt đứt mảng lớn cây mây bám trên người nó, sau đó lại gào thét trở lại trong tay Cổn Hải Tử.
Diệp Hi giơ ngón tay cái lên với Cổn Hải Tử.
Nhìn như tùy ý ném đi, lại chính xác ở độ cao như vậy, việc này không luyện tập hơn mười ngàn lần là không luyện được.
Cổn Hải Tử nhìn ngón tay cái của Diệp Hi: "Đây là ý gì?"
"Ở Hi thành, đây đại biểu cho việc khen ngợi ngươi rất lợi hại."
Cổn Hải Tử cười ha ha cũng giơ ngón tay cái lên với Diệp Hi: "Lời khen của Tổ Vu tương lai, ta không dám nhận, vẫn là cho ngươi, vẫn là cho ngươi!"
Có con hải âu tha cây mây vừa bóc được đến trước mặt bọn họ.
Cổn Hải Tử giống như cắn hạt dưa, lấy cây mây ra ăn sống: "Thứ này rất nhiều người không quen ăn, nhưng ta chỉ thích, nhai nhai một chút thấy thoải mái! Nghiền! Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì nhai một chút."
Hắn nhai răng rắc.
Diệp Hi thầm nghĩ, thảo nào tộc chủ Thương thị ở lần đầu gặp mặt lại bảo ta trực tiếp gọi hắn là Cổn Hải Tử, hóa ra người đàn ông trung niên gầy gò này sau khi quen thuộc lại gần gũi như vậy.
Diệp Hi không định ăn sống cây mây, nói: "Nếu ngươi thích nhai đồ, chúng ta cũng có một loại gọi là hạt hướng dương, có lẽ ngươi cũng sẽ thích."
"Hạt hướng dương?"
Diệp Hi sờ vào túi da thú của mình, may mắn lấy ra được mấy viên hạt hướng dương do Hi thành sản xuất.
Hạt hướng dương này có màu vàng nhạt bắt mắt, rất thơm, có công hiệu chữa bệnh tiêu thực và đau bụng, có thể dùng làm thuốc, cho nên lần này hắn mang theo mấy viên.
Cổn Hải Tử đưa ra bàn tay xù xì dính đầy chất nhờn, không khách khí chút nào lấy hết hạt hướng dương.
Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy vật này, nhưng rất kỳ diệu, hoặc giả là do đã nhai nhiều cây mây, hạt dưa, Di Bối các thứ, hắn tự động đặt nó giữa hai hàm răng rồi cắn, tách lấy nhân hạt hướng dương: "Mùi vị này. .. Ừ, có chút giống da thú phơi nắng, không ngọt cũng không đều, nhưng cũng không tệ lắm."
Diệp Hi lại tìm ra mấy viên hạt hướng dương, đưa hết cho hắn.
Cổn Hải Tử không khách khí, răng rắc răng rắc cắn hết.
Sau khi suy nghĩ ra mùi vị, có chút nghiền, nhưng hạt hướng dương lại không còn.
"Quá ít, không bõ dính răng!" Cổn Hải Tử rất bất mãn.
"Không có cách nào, trên người chỉ mang theo có bấy nhiêu, trong Hi thành loại hạt hướng dương này rất nhiều, nếu ngươi tới Hi thành có thể cắn cho đã."
"Hay lắm, ta đối với Hi thành của các ngươi cũng rất tò mò, đợi sau khi xử lý xong đám đầu lĩnh thú, ta sẽ đến đó của các ngươi một chuyến, ăn hạt hướng dương! Đừng có mà keo kiệt với ta!"
"Thứ khác ta không dám nói, nhưng hạt hướng dương thì ngươi cứ ăn tự nhiên."
"Không khoác lác?"
"Vậy đi, ta chuẩn bị cho ngươi một nhà đá hạt hướng dương, thế nào?" Hi thành mới bồi dục ra hoa hướng dương cực kỳ lớn, cao bằng hai tầng lầu, một đóa hoa hướng dương có thể cho ra 100 nghìn hạt, chứa đầy nhà đá là chuyện nhỏ.
Cổn Hải Tử lấy một cây mây, đặt trong miệng răng rắc răng rắc nhai, nghĩ đến cảnh tượng được chìm ngập trong nhà đá đầy ắp hạt hướng dương thơm ngát mùi mặt trời, cảm thấy không tệ.
"Được!" Cổn Hải Tử đưa tay ra.
Diệp Hi ngẩn ra một chút.
"Đập tay làm thề, vừa nãy chẳng phải ngươi dạy ta sao!" Cổn Hải Tử trừng mắt nói.
Diệp Hi cười ha ha, đập tay với hắn.
Nói thật, nếu không phải Cổn thị có thể là nguyên nhân gây ra thống khổ cho giao nhân tộc, hắn đã muốn thích người đàn ông thẳng thắn này, thật tâm muốn kết bạn với hắn.
Nhớ tới giao nhân tộc, nhớ tới lỗ thủng trên biển, ý cười trong mắt Diệp Hi liền tắt, hắn đứng dậy.
"Sao thế?" Cổn Hải Tử vừa cắn cây mây vừa hỏi.
Diệp Hi nhìn xuống.
Yên lặng một lát sau hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Các ngươi và giao nhân tộc có thù oán gì không?"
Cổn Hải Tử không ngờ Diệp Hi đột nhiên nói điều này, có chút không hiểu ra sao: "Không có mà?"
Diệp Hi quay đầu nhìn hắn: "Không có?"
"Không có mà?" Cổn Hải Tử cây mây cũng không buồn cắn nữa.
Sắc mặt Diệp Hi hơi thay đổi
Chẳng lẽ là hắn đoán sai, đường hầm dưới đáy biển kia không phải do Cổn thị làm ra? Không thể nào, trừ thị tộc, còn thế lực nhân loại nào có năng lực làm ra một đường hầm dưới đáy biển dài như vậy?
Không thể nào là do một loại sinh vật tiền sử nào đó tạo ra, bởi vì bên trong có đá tạc dưới đáy biển, có vu lực, nhất định là do con người làm ra.
Diệp Hi kinh ngạc, nói: "Không giấu gì ngươi, ta là từ một đường hầm dưới đáy biển tới đây."
Ánh mắt Cổn Hải Tử khẽ biến.
Diệp Hi bắt được sự thay đổi này.
"Các ngươi gây ra?"
Cổn Hải Tử "ực" một tiếng ngồi bật dậy, có chút nóng nảy, có chút buồn bực, tức giận mắng một câu: "Tổ tông nó!"
Converter Dzung Kiều cầu ủng hộ bộ Trọng Sinh Tối Cường Tinh Đế https://truyencv.
Bạn cần đăng nhập để bình luận