Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 53: Tỉnh lại

**Chương 53: Tỉnh lại**
Răng Chó cẩn thận duy trì biểu tình trên mặt: "Bộ lạc chúng ta rất tốt, ngươi hẳn biết người bộ lạc Thổ chúng ta không thích ở hang núi, ngày thường ở dưới đất, cho nên chúng ta vừa phát hiện nguy hiểm liền kịp thời tránh xuống đất, không có chút tổn thất nào."
Diệp Hi cười mỉa: "Phải không, có thể ta xem bụng ngươi biết phải lợi hại, ngươi là một chiến sĩ mà đói thành ra như vậy, những người khác sợ rằng phải c·hết đói chứ?"
Răng Chó mồ hôi lạnh sắp tuôn ra: "Bộ lạc chúng ta thích để dành thức ăn, cho nên lần này ai cũng qua được, chẳng qua là ta thích ăn thịt tươi, không thích ăn thịt khô bộ lạc để dành, mới đói bụng một chút."
Tê tê.
Giao Giao thân rắn màu đen du động, bò tới bên chân Diệp Hi. Diệp Hi cúi đầu sờ đầu Giao Giao, Giao Giao ngoan ngoãn ngước đầu.
Diệp Hi sờ hồi lâu, bỗng nhiên hướng Răng Chó nhe răng cười một tiếng: "Vậy ngươi thật là kén ăn, không giống con trăn nhỏ này của ta... Gì cũng ăn." Cuối cùng bốn chữ nói rất khẽ, còn có ý ám chỉ quét một vòng trên thân thể Răng Chó.
Răng Chó tóc gáy dựng lên, cười khan một tiếng.
"Chẳng qua là nó ăn rất khỏe, mới vừa đút nó không ít thứ, mới một lát lại đi tìm đồ ăn, vừa vặn ngươi đưa tới cửa..." Diệp Hi đột nhiên không nói, nhìn chằm chằm Răng Chó, cười một tiếng quái dị.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Răng Chó tuột xuống.
Đột nhiên một mùi thơm thức ăn bay tới, Răng Chó giống như con sói đói mấy ngày mấy đêm bỗng dưng quay đầu nhìn lại.
Thì ra là Trùy cầm một chùm thịt trùng nướng đi tới.
Diệp Hi nhận lấy xâu thịt trùng, ngồi xổm xuống, đem xâu thịt trùng thơm ngát để gần Răng Chó hơn: "Muốn ăn không?"
Răng Chó cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm xâu thịt trùng, hung hăng nuốt nước miếng.
Hắn đã sắp bị ép điên, bị đói bụng ép điên rồi! Bộ lạc Thổ bọn họ không giống Đồ Sơn thức ăn đầy đủ, vào sáng sớm mười mấy ngày trước thức ăn của bọn họ đã hết sạch, bọn họ chỉ có thể ăn thịt người, ăn người trong bộ lạc! Có thể vẫn không đủ, hắn đói!
"Nếu quả thật muốn ăn, vậy thì nói cho ta."
Diệp Hi cầm thức ăn, ở trên cao nhìn xuống hắn: "Nói cho ta... Tình huống chân thật của bộ lạc các ngươi."
...
Các chiến sĩ thật sự mệt mỏi rã rời, cho đến sáng ngày thứ hai, bọn họ mới lục tục tỉnh lại, đi ra khỏi sơn động.
Thương Bàn ngủ một giấc cảm thấy tinh thần sung mãn, bụng cũng rất đói, hắn xoa bụng nói: "Thật là đói."
Gan Dạ nhìn rừng cây, phát hiện rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có: "Xem ra chỉ có thể nhịn đói mấy ngày."
Trùy cười híp mắt giơ hai chuỗi thịt trùng đã nướng tới, tiến tới trước mặt bọn họ: "Tới, ngửi xem có thơm hay không?"
Ánh mắt Thương Bàn và Gan Dạ nhất thời đờ ra.
Thịt trùng có màu trắng sữa, bề ngoài được nướng giòn tan, vàng óng, nhìn vô cùng hấp dẫn.
Mùi thơm kia ẩn hiện nơi chóp mũi bọn họ, Thương Bàn không nhịn được đoạt lấy một chùm: "Đây là thịt gì, ngươi lấy thức ăn ở đâu ra?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì, cho các ngươi, có ăn hay không?"
"Ăn một chút ăn!"
Bọn họ sợ gì, dù sao Trùy cũng sẽ không cầm thịt có độc hại bọn họ.
Trong mấy ngày tị nạn ở hang núi, các chiến sĩ mặc dù được ưu tiên cung ứng thức ăn, nhưng thức ăn của bộ lạc thiếu thốn, bọn họ làm sao có thể ăn uống thoải mái được.
Dưới mắt ngủ một giấc dài lại đói bụng không chịu được, có thức ăn thơm ngát đưa tới, bọn họ không ăn còn chờ gì nữa?
Hai người ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Trùy cười hì hì nhìn bọn họ ăn xong.
"Các ngươi không phải muốn biết đây là thịt gì sao, đây là thịt côn trùng." Sợ hai người bọn họ không phản ứng kịp, Trùy lại hảo tâm bổ sung, "Chính là những côn trùng trong thủy triều kia, màu đen, chém một đao sẽ chảy nước đen ấy."
Thần sắc Thương Bàn và Gan Dạ cứng đờ.
Bọn họ vừa mới ăn... là thịt trùng?
Nhất thời một cảm giác ghê tởm xông tới, Gan Dạ vừa nôn ọe vừa chỉ Trùy: "Ngươi thằng nhóc này..."
Thương Bàn cũng ghê tởm không chịu được, muốn đánh hắn.
Trùy cười hì hì trốn.
Diệp Hi thấy dáng vẻ bọn họ trong lòng vui một chút, đi tới nói: "Thịt trùng thì sao, chẳng lẽ ăn không ngon sao?"
Thương Bàn và Gan Dạ nhìn nhau, ngược lại bọn họ không phải cảm thấy không ngon, chính là ghê tởm. Đây chính là thịt côn trùng! Nhớ tới dáng vẻ dữ tợn của côn trùng, bọn họ liền muốn nôn.
Diệp Hi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Các ngươi chắc có thể nhận ra, sinh vật trong rừng rậm còn chưa trở lại."
Nói tới chính sự, Gan Dạ cũng lập tức nghiêm túc: "Các ngươi vào rừng cây xem rồi sao, một con thỏ cũng không có?"
Diệp Hi gật đầu: "Chúng bị trùng triều dọa vỡ mật, sợ rằng còn phải mấy ngày nữa mới có thể trở lại."
Đột nhiên từ phía sau truyền tới một thanh âm hùng hậu quen thuộc.
"Hầm trú ẩn của bộ lạc đã trống, các tộc nhân đã đói ba ngày, không thể nhịn đói thêm nữa."
Mấy người quay đầu, thì ra là tù trưởng.
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, giờ phút này tinh thần tù trưởng nhìn không tệ.
Phía sau tiếng bước chân lẻ tẻ vang lên, từng chiến sĩ lục tục từ trong hang núi đi ra.
Diệp Hi nhìn từng gương mặt quen thuộc này, cười nói: "Đừng lo lắng về thức ăn, chúng ta có thể ăn thịt trùng."
"Thịt trùng?!" Trừ Gan Dạ và Thương Bàn, những chiến sĩ khác đều đồng thanh kinh hô thành tiếng.
Tù trưởng vừa rồi cũng chỉ nghe được bọn họ nói sinh vật trong rừng rậm, không có nghe được chuyện thịt trùng, giờ phút này nghe Diệp Hi nói rất kinh ngạc.
Diệp Hi nhìn Thương Bàn và Gan Dạ: "Bọn họ vừa ăn thịt trùng rồi."
"Mùi vị không tệ chứ?"
Thương Bàn và Gan Dạ cười khổ.
Gan Dạ: "Mùi vị quả thật tạm được... Nếu như ngươi không nói đó là thịt trùng."
Diệp Hi nghiêm mặt: "Giờ phút này trong rừng rậm không những không có con mồi, ngay cả thực vật có thể ăn, trái cây đều bị côn trùng làm ô uế sạch sẽ, thời kỳ đặc biệt, mọi người tạm thời ăn thịt trùng trước đi."
Sắc mặt các chiến sĩ cũng trở nên nghiêm nghị.
Gan Dạ và Thương Bàn bắt đầu nghĩ lại xem mình có phải quá kén chọn hay không, nếu Diệp Hi và Trùy bọn họ đều ăn qua, những tộc nhân khác có thể ăn, bọn họ sao lại kén ăn không ăn nổi chứ.
Tù trưởng lên tiếng: "Diệp Hi nói đúng, nếu thịt trùng có thể ăn, chúng ta liền ăn thịt trùng, người Đồ Sơn không yếu ớt như vậy." Nghĩ đến điều gì đó, tù trưởng không yên tâm hỏi Diệp Hi, "Thịt trùng có thể cầm cự mấy ngày?"
"Tiết kiệm một chút, 5-6 ngày là không thành vấn đề."
Tù trưởng gật đầu: "Được, 5-6 ngày sau, sinh vật chạy nạn cũng nên trở về."
"Còn có một việc."
Diệp Hi đem chuyện ngày hôm qua bắt được người của bộ lạc Thổ nói rõ cho bọn họ, bao gồm cả những chuyện hắn thăm dò được từ miệng Răng Chó.
...
Bồ Thái nghe xong cười gằn nói: "Bộ lạc Thổ thật to gan, lại dám đánh chủ ý lên Đồ Sơn chúng ta!"
Thực lực bộ lạc Thổ còn yếu hơn Đồ Sơn một chút, lần này dám đến dò xét Đồ Sơn cũng là ôm may mắn trong lòng.
Khế cười lạnh một tiếng: "Bọn họ đói đến hồ đồ rồi, muốn ăn chúng ta, cũng phải xem bọn họ có bản lĩnh đó hay không!"
Lực Đồ siết quả đấm, khớp xương kêu răng rắc, vết sẹo trên mặt vì tức giận càng đáng sợ hơn.
Bộ lạc Thổ mơ ước Đồ Sơn, khiến cho mỗi một chiến sĩ Đồ Sơn đều nổi giận!
Diệp Hi dừng một chút nói: "Theo hắn nói, vốn là bọn họ muốn tấn công bộ lạc Hổ, lại không ngờ hang núi của bộ lạc Hổ cũng sụp, tất cả tộc nhân Hổ toàn bộ táng thân trong bụng sâu, chỉ để lại hài cốt lẻ tẻ."
Mọi người vừa nghe bộ lạc Hổ lại bị diệt tộc trong lần tai họa sâu bệnh này, cũng không khỏi có chút thổn thức.
Bộ lạc Hổ là một bộ lạc thực lực tương đối nhỏ yếu, bởi vì thực lực yếu, bọn họ chiếm hang núi cũng tương đối nhỏ.
Lần này bọn họ bị diệt tộc, sợ rằng chính là do thân núi không ngăn được trùng triều tấn công, sụp đổ.
Mọi người một lần nữa cảm thấy may mắn, may mà hang núi của bọn họ vững chắc, nếu không bọn họ giờ phút này đều ở trong bụng trùng rồi.
Tù trưởng: "Lực Đồ, ngươi đi tìm hiểu tình huống của bộ lạc Thổ rốt cuộc như thế nào, nếu như bộ lạc Thổ không được..."
Nói tới đây, trong mắt tù trưởng nổi lên một tia hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận