Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 124: cá suối phun

Chương 124: Cá suối phun Converter Dzung Kiều cầu khen thưởng
Những người khác còn có thể làm một chút vận động nguyên thủy giữa loài người để tiêu ma thời gian, nhưng Diệp Hi lại cảm thấy nhàm chán, rảnh rỗi vô cùng nên chỉ có thể điêu khắc tượng gỗ.
Trong nhà đá không thiếu nhất là gỗ, mùa khô đến đã chứa đựng khá nhiều củi khô.
Vì vậy, những thanh củi khô to lớn cơ hồ đều gặp độc thủ.
Bếp lò bên trong chất đầy củi với hình thù kỳ lạ quái trạng, có hình dáng động vật, có hình dáng người, hoặc xù xì hoặc tinh xảo, tất cả cùng mạt gỗ lẫn lộn, bị đưa vào trong lửa mà không chút tiếc thương.
Mà sau nhiều ngày không ngừng nghỉ điêu khắc, trình độ điêu khắc của hắn tiến bộ rất nhiều.
Diệp Hi cảm thấy, nếu như trở lại thế giới cũ, bày sạp bán tượng gỗ để nuôi gia đình sống qua ngày hẳn là không thành vấn đề.
Ngoài tượng gỗ, Diệp Hi còn thử điêu khắc Vu văn.
Có chút Vu văn hắn đã xem qua vô số lần, hình vẽ đã sớm thuộc nằm lòng. Đáng tiếc không mượn thước đo cùng công cụ, vẫn không cách nào tay không đem chúng vẽ ra, chứ đừng nói chi là điêu khắc.
Sau mấy chục lần thất bại, cuối cùng vẫn bỏ qua.
Xoa xoa đôi tay bị đông cứng, Diệp Hi tiếp tục điêu khắc động vật.
Cái "Mùa đông" này đối với người bình thường mà nói đúng là quá lạnh, hắn phỏng đoán, nhiệt độ bây giờ có thể thấp đến dưới mười mấy độ, thậm chí hai mươi mấy độ.
Hơn nữa bên ngoài vẫn còn ba ngày hai lần có mưa đông, mưa đông này băng hàn thấu xương, mỗi lần mưa xuống, nhiệt độ lại giảm đi một chút.
Diệp Hi từng tò mò nhiệt độ của mưa đông này, lấy tay nhận lấy mấy giọt, kết quả phát hiện chúng rơi vào trên da có cảm giác hết sức thoải mái vô cùng, vì vậy lại không muốn thử nghiệm.
Bên trong nhà đá, lửa bếp lò ngày đêm đều đốt, không dám tắt.
Lấy đường lửa làm trung tâm, xung quanh một khoảng đất tròn phía dưới là khô ráo, mà ở góc nhà đá, lại bị giá rét che lấp một tầng sương trắng.
Giá rét như vậy, khiến Diệp Hi không dám tưởng tượng, những bộ lạc không dự trữ đủ củi đốt, làm thế nào để vượt qua "Mùa đông" này.
Thật may "Mùa đông" này trôi qua rất nhanh, bốn tuần sau, trời bắt đầu hửng nắng, không còn mưa đá.
Sương trắng bao phủ trên mặt đất, chỉ sau một đêm đã tan biến.
Mặc dù phụ nữ và trẻ em còn không dám đi ra ngoài nhà đá, nhưng các chiến sĩ đã thỉnh thoảng ra ngoài hoạt động.
Bởi vì "Mùa đông" này diễn ra quá nhanh, cho nên Diệp Hi trong lòng gọi nó là "Mùa đông ngắn".
Trong mùa đông ngắn này, Đồ Sơn có bảy người c·hết, trong đó ba người là người già, ba người là đầy tớ gái, còn có một đứa bé chưa đầy ba tuổi.
Nhưng tỷ lệ t·ử v·ong này, tù trưởng đã rất hài lòng, nghe nói năm ngoái Đồ Sơn hứng chịu luồng khí lạnh lớn, có tới hai mươi ba người c·hết.
Không có đủ thức ăn, không đủ củi khô, người có thể chất hơi kém một chút đều không sống qua nổi mùa đông ngắn.
Diệp Hi nghĩ thầm, sang năm nếu như thời gian sung túc, có thể làm "giường lò". Có giường lò ấm áp, lại để dành đủ củi khô, sang năm mùa đông ngắn sẽ không có người c·hết cũng không biết chừng.
Hắn đứng ở đỉnh núi.
Nhìn mặt nước vẫn bị che lấp bởi lớp băng dày, trong lòng dâng lên ý muốn chế tạo một đôi giày trượt băng, sau đó xuống núi trượt băng.
Dĩ nhiên, đó là ý muốn, nếu thật sự đi xuống, đang trượt mà lớp băng đột nhiên nứt vỡ, một con thú nước to lớn xuất hiện, rồi băng vỡ vụn, vậy thì thật là một chuyện lớn.
Bất quá vẫn có thể tiến hành một ít mạo hiểm và thử nghiệm nho nhỏ.
Diệp Hi gọi mấy tên chiến sĩ, bảo bọn họ vác thùng gỗ cùng hắn xuống núi.
Các chiến sĩ mặc dù không biết Diệp Hi muốn làm gì, nhưng bọn họ sẽ không làm trái ý Diệp Hi, vì vậy nghe theo lời hắn, cùng đi tới chân núi.
Nhưng khi Diệp Hi muốn đi đến trên mặt băng, lại bị một đám chiến sĩ dị thường kiên quyết ngăn cản.
Diệp Hi giải thích: "Ta chỉ đi tới chỗ cách bờ hai ba bước, sẽ không có nguy hiểm."
Trước kia Đồ Sơn mặc dù chưa từng xuất hiện thủy quái từ trong lớp băng chui ra làm t·ổ·n t·h·ư·ơ·n·g người, nhưng do nỗi sợ hãi đối với nước, các chiến sĩ vẫn kiên trì không để Diệp Hi đi.
Thấy Diệp Hi rất muốn đi, có một chiến sĩ nói để hắn đi thay.
Diệp Hi suy nghĩ một chút, đưa thanh dao găm đang kẹp giữa eo cho hắn.
"Đào một cái hố trên mặt băng, không cần quá lớn, cỡ này là được." Diệp Hi khoa tay múa chân, ước chừng bằng một quả dưa hấu, "Đào xong thì trở lại."
Chiến sĩ lĩnh mệnh, nắm dao găm, dè dặt bước lên lớp băng.
Các chiến sĩ trên bờ đều thay hắn lau mồ hôi, nhưng may mắn thay, không có chuyện gì xảy ra.
Tên chiến sĩ kia đứng trên mặt băng, cắm con dao găm xuống băng.
Lớp băng này tuy dày, nhưng dao găm của Diệp Hi hết sức sắc bén, với sức lực của chiến sĩ, cơ hồ không cần dùng nhiều sức, liền cắm lưỡi dao vào lớp băng.
Chiến sĩ cắt mặt băng giống như cắt đá, chỉ một lát sau đã cắt được một vòng, sau đó dùng lưỡi dao găm chọn khối băng tròn đó lên.
Khá lắm, lớp băng vừa được lấy lên này dày chừng mười centimet, nếu dày hơn chút nữa, dao găm e rằng không đủ dài.
Chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ, đứng dậy định trở về.
Nhưng ngay lúc đó, chỗ miệng hố đột nhiên có một vật chui ra, "phanh" một tiếng đập lên mặt băng!
Chiến sĩ hoảng sợ, tưởng là thú nước nào tập kích, theo phản xạ lùi lại một bước dài, thiếu chút nữa trượt ngã.
Nhìn kỹ lại, thì ra vật vừa nhảy lên là một con cá lớn da xám, đang nằm trên mặt băng quẫy đạp lung tung, suýt chút nữa rơi vào trong động.
Trời ơi, lại là cá!
Chiến sĩ mừng rỡ, không quan tâm tại sao con cá này đột nhiên nhảy lên, vội vàng nhào qua bắt lấy.
Đúng lúc chiến sĩ kia vừa bắt cá, lại có một con cá khác không kịp chờ đợi nhảy ra khỏi mặt băng!
Sau đó, những con cá khác liên tục không ngừng nhảy ra từ miệng hố.
Cái hố băng kia phảng phất như một cái vòi phun cá, không ngừng phun cá ra ngoài. Chỉ một lát sau, trên mặt băng đã có mười mấy con cá nhảy loạn, hơn nữa còn có những con cá khác đang cuồn cuộn không ngừng nhảy ra, tựa như không có điểm dừng.
Một đám chiến sĩ trợn mắt há hốc mồm.
"...Cái này, tại sao cá lại tự mình nhảy ra ngoài?"
Bọn họ cho rằng Vu sư hoặc Diệp Hi đã làm phép thuật gì, nếu không không có cách nào giải thích tại sao cá lại như trúng tà, tự mình đưa tới cửa.
Nơi này không cách nào giải thích được khái niệm dưỡng khí, vì vậy Diệp Hi nói: "Bởi vì băng phong bế mặt nước, cá cũng như người, cần phải hô hấp."
Giải thích này quá kỳ quái, cá không phải sống ở trong nước sao, làm sao lại giống người, phải lên mặt nước hô hấp? Cho nên đây nhất định là thuật của Vu sư! Chẳng qua Diệp Hi vì nguyên nhân nào đó không tiện giải thích cho bọn họ, cho nên mới lấy lý do nghe rất vô lý này để giải thích.
Vì vậy, một đám chiến sĩ bề ngoài đều tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, trong lúc trao đổi ánh mắt, đều mang vẻ "ngươi hiểu, ta hiểu".
Diệp Hi phát giác động tác nhỏ của bọn họ. Mỉm cười, làm như không thấy.
Thật ra hắn cũng rất kinh ngạc. Bởi vì hắn chỉ nghe nói có thể làm như vậy, nhưng không ngờ lại có tác dụng thật, chỉ một lát đã có nhiều cá chạy đến như vậy, cũng quá phóng đại.
Nhưng bất kể cảm thấy chuyện này không tưởng tượng nổi, ly kỳ đến đâu, đây đều là chuyện tốt.
Bây giờ đã đến thời kỳ cuối mùa mưa, thức ăn dự trữ của mọi người không còn nhiều, có đầy đủ cũng không dám buông thả ăn uống, bây giờ có nhiều cá như vậy tự đưa tới cửa, làm sao không vui mừng?
Chiến sĩ đứng trên băng bắt cá không ngừng, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi đối với nước và lớp băng. Mà các chiến sĩ trên bờ cũng rục rịch, muốn cùng lên băng bắt cá.
... Còn như gặp nguy hiểm?
Đi săn thú thì không nguy hiểm sao! Chẳng qua chỉ là một cái mạng, chỉ cần có thức ăn, ai sợ nguy hiểm gì.
Bất quá lúc này Diệp Hi lại cẩn thận.
Converter Dzung Kiều cầu ủng hộ bộ Nhà Ta Cửa Sau Thông Mạt Thế này nhé http://truyencv.
Bạn cần đăng nhập để bình luận