Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 470: Rồng cánh Trường Thọ

**Chương 470: Rồng Cánh Trường Thọ**
Người có thực lực mạnh nhất, Chung Vũ, là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Hi. Quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hi, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng nhảy xuống thang gỗ, thi lễ, cười nói:
"Hi Vu đại nhân, ngài đã đến rồi?"
Năm người còn lại cũng vội vàng từ trên thang gỗ nhảy xuống, thi lễ:
"Gặp qua Hi Vu đại nhân!"
Mặc dù Diệp Hi tuổi còn trẻ lại là người bình dị, dễ gần, nhưng mọi người đều dành cho hắn sự tôn kính phát ra từ nội tâm, thậm chí còn sùng bái hắn. Vì vậy những lễ nghĩa cần thiết, bọn họ tuyệt đối sẽ không thiếu.
Diệp Hi khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi thịt thối rữa, vì vậy thò đầu nhìn vào trong thùng gỗ bọn họ đang cầm, do dự nói: "... Đây là những miếng thịt đã mục nát trong hầm trú ẩn sao? Sao lại còn có cả da lông nữa?"
Chung Vũ đáp: "Những độc trùng được chọn lựa này rất dễ nuôi, thỉnh thoảng ăn một chút thịt thối rữa và da lông cũng không sao cả."
Diệp Hi cười: "Vậy thì đỡ phải lo."
Hắn giơ tay lên, đưa con thủy sinh khủng long nhỏ trong tay cho Chung Vũ: "Xách ra đây cả một đường, cho mấy con thủy sái kia ăn đi."
Chung Vũ ngại ngùng nhận lấy: "Ngài đừng bận tâm, bọn ta có thể tự mình đi hồ Tinh mò vớt."
Diệp Hi trừng mắt: "Lần này ta không cố ý đánh bắt, là nó tự mình lơ lửng trước mặt ta, tiện tay liền túm lấy. Với lại ta cũng đến xem các ngươi nuôi côn trùng thế nào."
"Hay là lên trên xem thử đi?" Chung Vũ vội vàng đề nghị.
Diệp Hi vui vẻ gật đầu, hắn không hề kinh thường, mà từng bước leo lên ao nuôi dưỡng thủy sái theo thang gỗ.
Đây là một cái ao nước cạn, diện tích không lớn, phía dưới được đổ một lớp xi măng, cho nên không bị lọt nước. Rậm rạp chằng chịt những con thủy sái màu nâu đen đang giãy giụa bò loạn trong nước, vừa khủng bố lại vừa đáng ghét, đủ khiến cho những người mắc chứng sợ hãi những thứ dày đặc phải gặp ác mộng suốt ba ngày liền.
Thang gỗ rất rộng, Chung Vũ cũng leo lên theo, đứng bên cạnh Diệp Hi.
Hắn giơ tay lên, ném t·h·i t·h·ể con thủy sinh khủng long nhỏ kia xuống.
Vô số con thủy sái chen chúc nhau, tranh giành bò lên t·h·i t·h·ể con thủy sinh khủng long nhỏ, trong ao giống như nổi lên một cái túi lớn.
Chúng ăn không nhanh lắm, phải một lúc lâu sau cái túi lớn kia mới xẹp xuống, để lộ ra một bộ x·ư·ơ·n·g trắng.
Chung Vũ nắm lấy vách đá, khom người vớt bộ x·ư·ơ·n·g kia lên.
Một con thủy sái nhân cơ hội bò lên tay Chung Vũ, men theo cánh tay, linh hoạt bò lên đỉnh đầu hắn.
Chung Vũ tiện tay ném bộ x·ư·ơ·n·g đi.
Hắn không hề hoảng hốt, thong thả bắt con thủy sái kia, đưa đến trước mắt quan sát kỹ càng, xem xong ném con thủy sái này đi, lại vớt một con thủy sái khác lên.
Diệp Hi nhìn hắn: "Không sợ bị cắn sao?"
Chung Vũ ném con thủy sái nhỏ kia vào trong ao trùng, giải thích: "Thủy sái là loại có độc tính nhỏ nhất trong số những độc vật này, bị cắn một cái cũng không đáng ngại."
"Hơn nữa bây giờ trứng trùng ngủ đông đang ấp nở, chúng ta phải chắc chắn những độc trùng này có khỏe mạnh hay không. Nếu không, một khi độc trùng trong ao không đủ cung cấp, trùng ngủ đông nhỏ sẽ không thể lớn lên bình thường."
Chuyện liên quan đến trùng ngủ đông, người bộ lạc Chập đặc biệt cẩn thận, buổi tối còn có người đặc biệt ở lại trông coi nơi này.
Trùng ngủ đông mới là nguyên nhân khiến họ vất vả nuôi trùng, Diệp Hi không khỏi hỏi một câu: "Tình hình trùng ngủ đông nhỏ thế nào? Nghe nói mới ấp nở được hơn 2000 con?"
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Chung Vũ sáng lên như ngọn lửa nhỏ, toét miệng cười nói: "Đã hơn hai mươi ngày, chúng rất khỏe mạnh, không có con nào c·hết đói cả!"
"Chỉ cần cung cấp đủ độc trùng, nuôi lớn chúng không khó, chẳng qua sau này chúng ăn càng nhiều, khẩu phần ăn sẽ càng lớn, nên cần phải nuôi thêm nhiều độc trùng mới được!"
Diệp Hi nghe hắn nói vậy, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi, ở đây không trồng trùng liễu, nửa đêm chắc hẳn có sâu khổng lồ qua lại, sao không bắt mấy con sâu khổng lồ có độc cho chúng ăn? Sâu khổng lồ hẳn là ăn được lâu hơn."
Chung Vũ cười khổ nói: "Trước đây chúng ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng không thực hiện được... Thành niên trùng ngủ đông tuy có thể lấy sâu khổng lồ làm thức ăn, nhưng trùng ngủ đông nhỏ phải ăn loại độc trùng nhỏ này mới có thể lớn lên khỏe mạnh."
Diệp Hi ngạc nhiên: "Lại như vậy!"
Hắn suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là do độc tố của những con độc trùng có kích thước lớn đa phần phân bố ở tuyến độc, còn những bộ phận mà trùng ngủ đông nhỏ ăn không có độc, cho nên không đủ độc tố để lớn lên khỏe mạnh?
Nhưng mà hắn có thể nghĩ ra được nguyên nhân này, không có lý do gì người bộ lạc Chập lại không nghĩ tới?
Thôi vậy... Dù sao nuôi những độc trùng nhỏ này cũng không tốn nhiều công sức, hắn cũng không cần phải phí sức đi tìm hiểu chân tướng.
Diệp Hi đi xem xét từng ao nuôi trùng, cuối cùng dặn dò những người bộ lạc Chập này: "Cẩn thận trông coi nơi này, đừng để độc trùng trốn ra ngoài."
Từ Hi thành đến hậu sơn bây giờ không có trồng trùng liễu, nếu có độc trùng chạy vào trong thành sẽ rất phiền phức.
Người bộ lạc Chập ngẩng đầu ưỡn ngực, đang định khí thế hùng hổ đáp lời, thì một con rồng cánh có lớp vảy màu lam, thân hình to lớn, kéo theo cái đuôi dài, chở Ô Mộc từ trên không trung lao thẳng xuống mặt đất.
"Ầm!"
Con rồng cánh vảy lam đột nhiên ngã xuống đất vàng, hơn nữa còn là phần lưng chạm đất.
"A!"
Ô Mộc ngồi trên lưng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó, con rồng cánh này chẳng hề hấn gì, vui vẻ giãy giụa, run rẩy rũ bỏ đất cát trên người, quay đầu lại, phả bụi đất vào những người bộ lạc Chập đang đứng xung quanh một cách kiêu ngạo.
Dáng vóc nó to lớn, cổ dài, sau khi đứng yên nhìn thấy độc trùng trong ao nuôi, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên, giống như một con thằn lằn chạy bộ, vui vẻ chạy về phía trước mấy bước, vươn cổ dài định ăn.
Như này là sao?
Mấy chiến sĩ bộ lạc Chập trợn mắt, lập tức ôm chặt lấy chân con rồng cánh, không cho nó đi qua.
Rồng cánh bị ngăn cản, không vui, há to mỏ, răng rắc răng rắc định cắn bọn họ, Chung Vũ dang rộng cánh tay ôm chặt lấy cái mỏ dài của nó, không cho nó cắn người.
Con rồng cánh này càng thêm không vui, quất mạnh đuôi, cái đuôi hình cầu đập mạnh vào lưng Chung Vũ!
Ô Mộc ngã trên mặt đất, không để ý đến sống lưng đau nhức, lấm lem đất cát, lập tức phi tới ôm lấy đuôi của nó, khổ sở cầu khẩn: "Trường Thọ! Ngươi đừng ăn những con côn trùng kia, toàn là độc trùng đó! Ngươi sẽ bị trúng độc đấy!"
Con rồng cánh lớn tên Trường Thọ này không thèm để ý đến Ô Mộc, hết sức đắc ý, muốn hất văng bọn họ ra.
"Trường Thọ à! Nghe lời đi!"
Ô Mộc ôm đuôi nó, kêu gào thê lương, mặt đầy đau khổ, giống như một người vợ nhỏ đang cầu xin kẻ bạc tình đừng rời bỏ mình.
Nhưng con rồng cánh lớn dường như căn bản không hiểu tiếng người, chỉ một mực hưng phấn muốn nhào tới ăn độc trùng.
Đứng một bên Diệp Hi không thể nhìn nổi nữa, lớn tiếng quát: "Trường Thọ!"
Thân thể rồng cánh lớn Trường Thọ cứng đờ, rốt cuộc cũng yên tĩnh, cái đuôi dài cũng rũ xuống.
Người bộ lạc Chập thăm dò buông nó ra.
"Cát ~ "
Trường Thọ há to mỏ, quay đầu lại, có chút nịnh nọt kêu lên một tiếng với Diệp Hi.
Hóa ra con rồng cánh lớn này trước kia đã bị Diệp Hi đánh cho mấy trận, đặc biệt sợ Diệp Hi, cho nên nhìn thấy hắn liền kinh hãi.
Ô Mộc buông cái đuôi to trong lòng ra, phủi bụi đất trên mặt, oán giận nhìn con rồng cánh lớn kiêu ngạo, cảm thấy thắt lưng mình càng đau hơn.
Hắn biết, vừa rồi Trường Thọ cố ý ngã ngửa ra để hất hắn - chủ nhân của nó xuống.
Trong lòng hắn tràn đầy chua xót, hắn đối xử với Trường Thọ tốt như vậy, có đồ ăn luôn nghĩ đến nó đầu tiên, có lúc còn hát cho nó nghe, dỗ nó ngủ, vậy mà Trường Thọ lại đối xử thô bạo với hắn như vậy, ngược lại lại nghe lời Diệp Hi...
Nghĩ như vậy, sắc mặt Ô Mộc càng thêm cay đắng.
/*Dzung Kiều: thủy sái = ấu trùng sống dưới nước*/
Bạn cần đăng nhập để bình luận