Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 332: Nghỉ ngơi

**Chương 332: Nghỉ ngơi**
Rừng sồi rêu xanh um tươi tốt, nước suối trong vắt chảy róc rách.
Nơi này không bị vẫn thạch rơi trúng, lửa lớn cách đây cũng rất xa, chỉ có thể theo gió ngửi thấy một chút mùi lửa khói nhàn nhạt.
Đám người đông nghịt đứng ở trong dòng suối, có người ngồi xuống uống nước, có người vốc nước suối lên rửa mặt, lau người.
Bọn họ đều là người của các bộ lạc ở dãy núi Hắc Tích. Còn người của các bộ lạc ở sông Nộ, ngoại trừ bộ lạc Mục ở thảo nguyên, tất cả đều tranh thủ thời gian trở về bộ lạc của mình thu dọn đồ đạc.
Tất cả người ở dãy núi Hắc Tích nhìn qua đều rất chật vật.
Bọn họ một đường chạy nạn trốn tới đây, mới hơi nghỉ ngơi một chút lại xúm vào hỗ trợ tạo khu vực cách ly, kết quả mưa sao băng lại ập tới... Bây giờ, ngay cả người bộ lạc Hắc Trạch vốn thể diện nhất, cũng đều khắp người đầy vết bẩn bụi bặm, lộ ra dáng vẻ thảm không thể tả.
Lúc này, hình tượng của Diệp Hi cũng không khá hơn chút nào, chẳng khác mọi người là bao, cho nên hắn đứng ở bên dòng suối, hơi tắm rửa qua loa một chút.
Nước suối mát lạnh đem mồ hôi trên mặt cùng vết bẩn dần dần rửa trôi.
Thực ra, vùng rừng sồi rêu này chính là nơi mà trước kia Diệp Hi đi bộ vượt qua dãy núi tuyết, sau đó lần đầu tiên tới lưu vực sông Nộ nghỉ ngơi. Bất quá bây giờ ở đây đã không tìm được những con du diên có thân hình to lớn mai phục trên cây sồi rêu, ngay cả những "quả trứng màu nhỏ" rục rịch kia cũng đều biến mất.
Cả vùng rừng sồi rêu yên tĩnh, vạn vật dường như diệt tuyệt.
Diệp Hi cầm lấy khăn lau những giọt nước trên mặt rồi đứng dậy.
Ở sau lưng hắn, tù trưởng Đồ Sơn đã thay đổi sắc mặt, đứng yên rất lâu. Lúc này, thấy Diệp Hi đột nhiên đứng dậy, hắn giống như bị giật mình, cả người cũng run lên.
Hắn muốn nói lại thôi nhìn bóng lưng Diệp Hi, cuối cùng khẽ cắn răng mở miệng: "Hi Vu đại nhân..."
Diệp Hi sững sờ một chút, chợt quay đầu nhìn hắn.
Tiếng xưng hô này là do đại vu của tộc Thụ Nhân nói ra đầu tiên, vừa rồi, những người bộ lạc khác cùng đi cũng theo đó gọi như vậy. Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ trong miệng tù trưởng Đồ Sơn.
Ánh mắt tù trưởng Đồ Sơn lóe lên, mà Diệp Hi lại thất thần.
Bầu không khí có chút kỳ quái.
Rất nhanh, Diệp Hi hoàn hồn, hắn cười nói: "Ngài gọi ta như vậy, ta nghe không được tự nhiên, vẫn giống như trước kia gọi ta là Diệp Hi đi!"
Tù trưởng Đồ Sơn nhìn tổ vu cốt trượng trong tay Diệp Hi, nhớ tới màn vừa rồi như thần nhân làm ra, há miệng, tiếng Diệp Hi kia làm thế nào cũng không gọi ra được, cuối cùng đành mơ hồ gọi cho qua.
"Ngươi... Ngươi làm sao trở thành vu?"
Diệp Hi tuy đã thông báo cho Đồ Sơn vu về chuyện bộ lạc Hạ, nhưng vẫn chưa nói với những người khác của Đồ Sơn, dẫu sao những người Đồ Sơn khác không nhất định có độ chấp nhận cao như Đồ Sơn vu. Hắn vốn định từ từ nói cho bọn họ, nhưng tình hình trước mắt xem ra là không giấu được nữa.
Những người Đồ Sơn khác xung quanh cũng đang len lén nhìn trộm Diệp Hi, trong ánh mắt có sùng bái, kính trọng, cũng có tò mò cùng những cảm xúc phức tạp khác.
Diệp Hi nhìn bọn họ một cái, nói với tù trưởng Đồ Sơn: "Chuyện này nói ra thì dài dòng." Hắn dừng một chút, tạm thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Hi Vu đại nhân đã nói với ta, vẫn là để ta nói cho mọi người đi!"
Lúc này Đồ Sơn vu chống cốt trượng đi tới, giúp Diệp Hi giải vây.
...
"Khi đó Hi Vu đại nhân tới bộ lạc Hạ, nhìn thấy..."
Bên dòng suối nhỏ, Đồ Sơn vu ngồi chụm lại trên một tảng đá thấp, rủ rỉ nói với mọi người về câu chuyện của Diệp Hi và bộ lạc Hạ. Thanh âm của hắn tuy già nua khàn khàn, nhưng lời kể không nhanh không chậm, lại trầm ổn có lực, những người chung quanh đều nghe đến say sưa, khi thì lo âu cho Diệp Hi, khi thì thán phục Hạ Thương tổ vu.
Dần dần, người vây lại càng ngày càng nhiều, người các bộ lạc vây quanh Đồ Sơn vu, tập trung tinh thần lắng nghe, ngay cả trên những cây sồi rêu xung quanh, cũng có người ngồi hoặc đứng đầy ắp.
Mà Đoạn Linh thì ngồi trên một cây sồi rêu gần đó, ánh mắt sáng trong, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết Diệp Hi thừa kế truyền thừa của Hạ Thương tổ vu, là vu của bộ lạc Hạ bọn họ. Đoạn Linh thật sự rất vui.
Hắn lắng nghe Đồ Sơn vu giải thích, thỉnh thoảng còn bổ sung một đôi lời, khiến xung quanh vang lên những tiếng cảm thán không ngừng.
Xa xa, Diệp Hi nhìn đám người, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Từ trên nét mặt của người Đồ Sơn, có thể thấy, bọn họ đối với việc hắn trở thành vu của bộ lạc Hạ, cũng không khó tiếp nhận như trong tưởng tượng. Khả năng này là nhờ uy lực vừa rồi của tổ vu cốt trượng.
Lực lượng hùng mạnh đó trong lúc nguy cấp đã chặn lại những vẫn thạch có thể lấy mạng người, che chở cho hơn mười ngàn người. Người chứng kiến màn kia, dùng hai chữ chấn động cũng không đủ để hình dung tâm tình khi đó.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Diệp Hi đưa tay sờ túi da thú.
Viên tinh thạch màu phỉ thúy lấy ra từ bên trong vẫn thạch kia, bây giờ vẫn còn nằm yên ở đó.
Viên đá quý xinh đẹp này thật sự quá kỳ quái, nó tỏa ra năng lượng mạnh mẽ đến mức người ta không dám tin. Thậm chí, chỉ cần hắn mang nó bên người, lực lượng và vu lực trong cơ thể liền tự động tăng lên. Cứ theo đà này, sợ rằng hắn không cần suy tưởng, không tới mấy năm là có thể đột phá, trở thành đại vu.
Hơn nữa, hắn chú ý tới, những người ở xa xa kia, trên mặt ban đầu đều có màu da không tốt, nhưng bây giờ tất cả đều rất có tinh thần.
Diệp Hi hoài nghi, đây không chỉ là do yếu tố tâm lý, rất có thể là viên đá quý màu phỉ thúy này đang phát huy tác dụng. To gan suy đoán, thậm chí có thể năng lượng nó phát ra khiến lực lượng của những người xung quanh cũng đang chậm chạp tăng lên.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Hi tối sầm lại.
Nếu viên đá quý màu phỉ thúy này thật sự có thể khiến lực lượng của người xung quanh cũng tăng trưởng, vậy nó thật sự quá trân quý, ngay cả hiệu quả của kỳ hoa dị thảo, ở trước mặt nó cũng trở nên có chút không đáng kể.
Vừa rồi có rất nhiều vẫn thạch rơi xuống như vậy, không biết bên trong những vẫn thạch kia có còn loại tinh thạch kỳ dị này không?
Hắn có chút nôn nóng, lập tức gọi Đoạn Linh đang ngồi trên cây sồi rêu, hứng thú bừng bừng nghe Đồ Sơn vu nói chuyện xuống.
"Vu, ngài gọi ta?"
Khuôn mặt nhỏ bé của Đoạn Linh đỏ bừng, xem ra hết sức sung sướng.
Diệp Hi lấy bản đồ trong ngực ra đưa cho hắn: "Cái này cho ngươi."
"Ta có việc gấp, bây giờ phải rời khỏi đây, ta đã từng dạy ngươi cách đọc bản đồ, ngươi bây giờ còn nhớ chứ?"
Thần sắc hưng phấn trên mặt Đoạn Linh lui đi, gật đầu: "Ta nhớ."
Diệp Hi nghe vậy, trên mặt lộ ra chút thần sắc khen ngợi: "Tốt, các người tập trung đông đủ xong, ngươi liền phụ trách dẫn đường cho mọi người. Nhớ kỹ, đi theo dấu hiệu trên bản đồ, tránh những nơi nguy hiểm."
"Còn nữa, ngươi nhớ, trước khi lên đường đi tìm Đào Bình Diêu của bộ lạc Công, bảo Bình Diêu cưỡi thú cưỡi của hắn lên trời, xem xét tình hình hỏa hoạn trên đường, bảo mọi người tránh những nơi có lửa cháy."
Đoạn Linh: "Dạ!"
Dừng một chút, hắn lại nói: "Vậy ngài... Ngài khi nào trở lại ạ?" Thật ra thì hắn còn muốn hỏi Diệp Hi phải đi đâu, đi làm cái gì, có an toàn hay không. Nhưng Diệp Hi là Vu, hắn chỉ là một chiến sĩ bình thường, hỏi quá nhiều có chút không ổn.
Diệp Hi xoa xoa đầu hắn, giọng ôn tồn: "Xong việc, ta liền lập tức trở về tìm các người."
Nói xong, Diệp Hi không trì hoãn nữa, gọi Đại Cuồng tới.
Đại Cuồng vỗ đôi cánh to lớn, hạ xuống rừng sồi rêu, trong rừng sồi rêu nổi lên từng trận cuồng phong, lá cây xào xạc.
Ở bên dòng suối nhỏ, mọi người nghe Đồ Sơn vu kể chuyện, nhận ra được động tĩnh, rối rít ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hi.
Diệp Hi gật đầu với bọn họ một cái, nhảy lên lưng Đại Cuồng, nghĩ đến cái gì, hắn lại gọi Khặc Khặc tới, sau đó một người một chim ngồi lên Đại Cuồng, bay lên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận