Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 819: Lịch pháp

**Chương 819: Lịch pháp**
Tất cả người của Hào thị đều cúi đầu, chăm chú nhìn vào những chữ viết trên cốt phiến.
Càng ngày càng có nhiều người Hào thị phát hiện ra động tĩnh ở đây, xúm lại xem náo nhiệt, ngay cả những thần thú lười biếng như hào thú cũng thay đổi dáng vẻ, vừa nhai cỏ vừa tiến lại gần để xem.
"Chuyện gì vậy, sao mọi người lại tụ tập ở đây?"
"Có chuyện gì xảy ra thế, tránh ra một chút, để ta xem với."
"Chữ viết? Chữ viết gì? Chữ viết của người bộ lạc à?"
"Mau tránh sang một bên, để ta vào xem..."
Thính Lục Nhĩ sợ nhiều người và chiến thú chen lấn Diệp Hi, bèn lên tiếng đuổi: "Đừng có chen lại gần nữa!"
Thị tộc có rất nhiều cường giả, người của Hào thị không nhận ra Thính Lục Nhĩ cũng không định nể mặt hắn, vẫn cứ chen về phía này. Thời nguyên thủy có ít chuyện vui, gặp được cảnh náo nhiệt có thể xem thì làm sao có thể bỏ qua, số người và hào thú tụ tập tới đây càng lúc càng đông, cục diện dần dần không thể khống chế.
Thính Lục Nhĩ thấy mọi người không coi lời hắn ra gì, nhất thời giận dữ, hắn rút cốt mâu sau lưng ra, cắm mạnh xuống đất!
Trong làn bụi đất bay lên, khí tức kinh khủng của chiến sĩ cấp 9 tỏa ra, xung quanh lập tức im phăng phắc, bầu không khí phảng phất từ giữa hạ chuyển ngay sang đông giá rét.
Nhưng rất nhanh, đám đông lại xao động.
Có người Hào thị bất mãn: "Ngươi là người Thính thị sao lại ở địa bàn của chúng ta dọa người của chúng ta? !"
"Đúng vậy, đừng tưởng ngươi là chiến sĩ cấp 9 thì chúng ta sợ ngươi!"
"Tưởng bọn ta người Hào thị không có chiến sĩ cấp 9 à!"
Thính Lục Nhĩ siết chặt cốt mâu trong tay, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người Hào thị lên tiếng kia. Mấy người Hào thị kia hoàn toàn không sợ hãi, ngược lại đẩy đám người tiến lên mấy bước, cơ bắp cuồn cuộn, chiến ý mãnh liệt, như muốn đánh một trận với Thính Lục Nhĩ, căn bản không quan tâm mình có đánh lại Thính Lục Nhĩ hay không.
Ngay lúc bầu không khí giằng co, Diệp Hi nhẹ nhàng chống cốt trượng xuống.
"Đông ——!"
Đầu trượng chạm vào mặt đất khô cằn, phát ra âm thanh không nặng không nhẹ.
Tiếng vang này như đánh vào tim của tất cả mọi người, tim của tất cả mọi người xung quanh đều lỡ mất một nhịp, một cảm giác sợ hãi khó hiểu từ sống lưng lan ra, khiến tứ chi họ lạnh cóng, toàn thân run rẩy.
Mấy người Hào thị lỗ mãng kia lập tức như bị tạt một chậu nước đá, toàn thân chiến ý tan biến không còn tăm hơi.
Vô luận là người bộ lạc hay thị tộc, đối với vu, sự kính sợ đều khắc sâu trong lòng.
Huống chi là nguyên vu.
Thính Lục Nhĩ thấy vậy thu hồi cốt mâu. Thị tộc bây giờ giúp đỡ lẫn nhau lại không xâm phạm lẫn nhau, nếu không cần thiết, hắn cũng không muốn ở địa bàn của Hào thị giương oai.
Diệp Hi trấn an vỗ vai Thính Lục Nhĩ, đưa khối cốt phiến khắc chữ cho người Hào thị gần nhất.
"Đây chính là chữ viết của bộ lạc. . . Chính xác hơn, là chữ của Hi thành. Các ngươi chen chúc như vậy người phía sau cũng không thấy rõ, không bằng chuyền tay nhau xem trước đi."
"Chữ Hi thành?"
Người Hào thị kia vừa rồi bị dọa sợ, không ngờ Diệp Hi lại đưa cốt phiến cho hắn, có chút thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Diệp Hi gật đầu, ôn hòa nói: "Trước mắt loại chữ viết này chỉ lưu truyền ở Hi thành."
Thính Lục Nhĩ "a" một tiếng: "Nói cách khác, các bộ lạc khác không biết viết loại chữ này?"
"Đúng vậy."
Thính Lục Nhĩ vui vẻ cười to: "Vậy thì tốt, ta còn tưởng thị tộc chúng ta mới rút lui mấy năm, tin tức đã lạc hậu như vậy!"
Cốt phiến có khắc chữ vuông được chuyền tay qua từng người Hào thị.
"Hi thành trông như thế nào?"
"Hi thành lớn bao nhiêu?"
"Hi thành. . ."
Diệp Hi trả lời những câu hỏi liên tiếp của Thính Lục Nhĩ, trong tiếng bàn tán kinh ngạc xôn xao dần của người Hào thị, cốt phiến đi một vòng cuối cùng trở lại tay Diệp Hi.
Giác Để: "Nguyên vu đại nhân, phiến xương này có thể cho ta được không?"
Cốt phiến này vốn là của Giác Để, hơn nữa Diệp Hi giữ lại cũng không có tác dụng gì, dứt khoát đưa cốt phiến cho hắn.
Giác Để thấy Diệp Hi thật sự đưa cốt phiến có viết chữ cho mình, vẻ mặt rạng rỡ, thật lòng khom người cảm ơn Diệp Hi.
"Cảm ơn nguyên vu đại nhân!"
Hắn là một người đặc biệt thích chữ viết, nếu không cũng sẽ không mỗi ngày viết vẽ lên cốt phiến, thấy được loại chữ viết đẹp đẽ hoàn toàn khác với chữ viết của thị tộc, đó là nhìn thấy vật mình thích không thể nhịn được, hận không thể theo khắc mấy khối.
Giác Để trở về nhà đá, cất giữ cẩn thận khối cốt phiến này.
Thính Lục Nhĩ cũng muốn một khối cốt phiến viết chữ của bộ lạc, lúc cùng Giác Để đi ra, hắn suy nghĩ một chút tháo vòng tay màu trắng kết bằng những đầu lâu nhỏ trên cánh tay, tiện tay ném cho hắn: "Cái vòng tay này làm từ đầu chuột, cho ngươi, đi tìm một khối cốt phiến tốt nhất cho ta."
Giác Để nhận được vật tốt, nhận lấy vòng tay lập tức quay người trở lại nhà đá, lúc đi ra ôm một phiến xương trắng như tuyết, óng ánh, dài chừng một thước.
Thính Lục Nhĩ đưa cốt phiến lớn và dao găm của mình cho Diệp Hi, cười đùa cầu: "Ngươi viết cho ta mấy chữ Hi thành đi!"
Diệp Hi cười một tiếng, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống.
"Ngươi muốn viết cái gì?"
Thính Lục Nhĩ gãi da đầu, suy nghĩ hồi lâu, mắt sáng lên nói: "Viết về chuyện của ngươi đi, thế nào?"
"Viết về việc ngươi tới thị tộc của chúng ta, hàng Vũ giúp chúng ta làm hồ. . . Tốt nhất là viết cả ta vào, đúng rồi! Chuyện lần đầu gặp mặt chúng ta cứu ngươi cũng phải viết!"
Diệp Hi gật đầu: "Được."
Hắn cúi đầu cầm cốt đao chuẩn bị khắc, nhưng mũi đao sắp chạm vào cốt phiến, lại đột nhiên dừng lại.
Loại nhật ký ghi chép này tốt nhất là phải ghi ngày tháng, nhưng là vô luận là bộ lạc hay thị tộc cuộc sống đều qua rất hồ đồ, chỉ biết ngày đại tế tự, còn có sự khác biệt giữa xuân hạ thu đông mùa khô mùa mưa, nhưng căn bản không có khái niệm mấy năm, tháng mấy, bởi vì bọn họ không có lịch pháp.
À, ngày đại tế tự cũng không phải tính ra, mà là cảm ứng được, ngay cả vu đệ tử tầm thường nhất cũng có thể cảm ứng được loại biến hóa thiên địa này trước mấy ngày, cho nên căn bản không cần tính.
Một tác dụng quan trọng khác của lịch pháp, đó là có thể căn cứ vào ngày tháng để dự đoán biến đổi khí hậu, lấy đó để quyết định thời gian gieo trồng, thời gian thu hoạch. Nhưng bặc vu có thể dự đoán chính xác thời tiết, xem thời gian cày bừa vụ xuân của Hi thành chính là do bặc vu bặc phệ mà ra, rất tiện lợi.
Bởi vì những nguyên nhân này, cho nên lâu như vậy, Diệp Hi cũng chưa từng nghĩ muốn làm ra lịch pháp.
"Sao thế?"
Thính Lục Nhĩ hỏi.
Diệp Hi hoàn hồn, cười nói: "À, nếu muốn ghi chuyện, tốt nhất là phải biết ngày tháng, nhưng là không có lịch pháp, không thể viết ngày tháng."
Thính Lục Nhĩ đầu óc mơ hồ.
Ngày tháng? Lịch pháp? Cái gì vậy? ?
Diệp Hi đứng dậy, nói với những người xung quanh: "Mời mọi người nhường một chút."
Người Hào thị nghe lời lùi ra xa, tạo thành một vòng tròn lớn bao quanh Diệp Hi và Thính Lục Nhĩ.
Diệp Hi dùng cốt trượng thay bút, vẽ trên đất vàng.
Bởi vì ăn qua rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trí nhớ của hắn có thể nói là cực tốt, nếu thực sự hồi tưởng lại, hắn có thể nhớ rõ 5 năm trước, một ngày nào đó buổi sáng đã ăn mấy miếng thịt, uống mấy ngụm nước.
Diệp Hi vừa nhớ lại vừa viết.
Thời gian giữa các lần đại tế tự hàng năm là 489 ngày, cái này có thể đại khái xác định một năm có khoảng 459 ngày, một vòng trăng tròn trăng khuyết ở nơi này, ước chừng là 40 ngày. . .
Converter Dzung Kiều cầu ủng hộ bộ Tu Chân Cao Thủ Cuộc Sống Điền Viên này nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận