Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 304: Bận rộn Diệp Hi

Chương 304: Diệp Hi bận rộn
"Tê tê. . ."
Giao Giao dùng đôi mắt màu đỏ thắm nhìn Diệp Hi, thân hình to lớn của nó cọ nhẹ vào hắn.
Mà các chiến sĩ trong đội của Đồ Sơn vây quanh Diệp Hi, sắc mặt lo lắng, mỗi người một câu khuyên nhủ Diệp Hi.
"A Hi, ngươi có cảm thấy không thoải mái không, chúng ta vẫn nên lập tức đi tìm Diệp Vu của bộ lạc thôi?"
"Đúng vậy, vạn nhất độc phát thì không còn kịp nữa!"
Bọn họ mặc dù rất kinh ngạc với việc Diệp Hi có thể cầm dị thảo bằng m·á·u, nhưng lo lắng Diệp Hi trúng độc, tạm thời không thể chú ý những chuyện khác.
Diệp Hi cười nói với những tộc nhân đang vây quanh hắn: "Ta thật sự không có chuyện gì, các ngươi yên tâm đi, ta ở bên ngoài có kỳ ngộ, độc vật bình thường không cần phải sợ."
Kỳ ngộ?
Mọi người quan s·á·t lòng bàn tay và sắc mặt của Diệp Hi, thấy lòng bàn tay của hắn không có biến thành màu đen, sắc mặt lại hồng hào, quả thật không giống dáng vẻ trúng độc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Xích Khắc, người vẫn luôn giữ sắc mặt tái nhợt trong đám người, thở ra một hơi thật dài, bờ vai căng thẳng cũng sụp xuống ngay tức khắc.
Những người Đồ Sơn yên lòng lúc này mới thật sự cao hứng, k·í·c·h độn·g vây quanh Diệp Hi, hỏi han không ngừng.
Bọn họ tò mò về bộ quần áo vải vóc kỳ dị với kiểu dáng mới lạ mà Diệp Hi mặc, tò mò về thiếu niên nhỏ tuổi trầm mặc ít nói kia sau khi nhảy xuống từ con chim cắt lớn, tò mò về con chim mập màu đỏ như trái quýt vẫn kêu chiêm chiếp không ngừng từ nãy đến giờ, thật là có vô số vấn đề muốn hỏi.
Xem ra Diệp Hi đã đi tới đầu bên kia của núi tuyết.
Đầu bên kia trông như thế nào? Hắn có bị thương hay không, ở đầu bên kia sống có tốt không, trong những cái bọc kia đựng gì thế, bộ quần áo này ở đâu ra, còn có hai con thú và một người này là từ đâu tới. . .
Tạm thời bên tai Diệp Hi đều là những câu hỏi ríu rít, các chiến sĩ ngày thường trầm mặc ít nói, giờ phút này so với người phụ nữ nhiều chuyện nhất còn nói nhiều hơn.
Mà Diệp Hi cũng không có chút nào mất kiên nhẫn, vẫn luôn cười híp mắt.
Đồ Sơn tù trưởng cũng có đầy bụng lời muốn nói muốn hỏi, nhưng khi hắn vỗ vai Diệp Hi, tất cả lời nói đến khóe miệng, cuối cùng lại chỉ còn lại một câu: ". . . Cao hơn rồi."
Giọng nói rất cảm khái.
Diệp Hi lúc rời đi chỉ mới mười lăm tuổi, lúc trở về đã mười sáu, một năm nay, vóc dáng của hắn giống như măng mọc sau mưa, vọt cao đến một mét tám mươi tám, đến gần một mét chín.
Mà ngũ quan vốn thanh tú, nhu hòa, bây giờ cũng trở nên góc cạnh rõ ràng. Tin chắc rằng nếu người của tộc Cánh lại nhìn thấy hắn, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm hắn là phụ nữ nữa.
"Ừm." Trong lòng Diệp Hi phảng phất có dòng nước ấm trào lên, hắn nhìn Đồ Sơn tù trưởng đang k·í·c·h động, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, khóe môi khẽ nở một nụ cười yếu ớt, nhu hòa.
". . . Ta trở về rồi."
Nhìn Diệp Hi như vậy, Đoạn Linh bị chen ở phía sau đám người, vẫn luôn im lặng không nói, trong lòng bỗng dưng trầm xuống.
Mà những người Đồ Sơn đang k·í·c·h động đột nhiên trở nên yên lặng, tất cả những âm thanh nhao nhao lập tức biến mất.
Qua một lúc lâu, không biết chiến sĩ đa sầu đa cảm nào lại bắt đầu sụt sịt mũi.
Nhưng không ai chê cười hắn.
Không biết tại sao, nhìn Diệp Hi hoàn hảo đứng trước mặt bọn họ, khẽ mỉm cười, mọi người đột nhiên đều có chút cảm động.
Trong lòng bọn họ, Diệp Hi là đặc biệt.
Diệp Hi đã mang Đồ Sơn vượt qua hết lần khốn cảnh này đến lần khốn cảnh khác, mang Đồ Sơn từng bước một đi đến ngày hôm nay, để bọn họ có cuộc sống tốt đẹp mà trước kia có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Chỉ cần có người này ở đây, Đồ Sơn tựa hồ không cần phải sợ bất cứ điều gì, vấn đề gì đến tay hắn cũng có thể giải quyết.
Diệp Hi đối với bọn họ mà nói, giống như một cây cột trụ. Tất cả bọn họ đều dựa vào hắn, bảo vệ hắn, tin tưởng hắn, cảm kích hắn. Đến nỗi bọn họ đã không thể tưởng tượng được cuộc sống không có Diệp Hi.
Hầu như tất cả mọi người đều quên rằng, Diệp Hi ban đầu vốn không phải là người của bộ lạc Đồ Sơn.
Một năm nay, bọn họ hầu như mỗi lần nhắc đến Diệp Hi, mỗi lần nghe thấy tên Diệp Hi, liền không nhịn được bắt đầu lo lắng, muốn biết Diệp Hi ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì không? Có thể không về được không? Ngày qua ngày, ý nghĩ đáng sợ này chưa từng ngừng nghỉ trong lòng người Đồ Sơn.
Nhưng bây giờ, người này vẫn bình an đứng trước mặt bọn họ, nói với bọn họ rằng, ta đã trở về.
Cho nên, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của bọn họ cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
***
Trong thung lũng, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Bên bờ sông, trên thảm cỏ xanh mướt, lúc này đã dựng lên từng cái bếp lớn, từng cái cối xay lớn, nồi đá được các chiến sĩ ôm đến nhóm bếp.
Con cá hồng bảo vẫn luôn vùi mình trong hồ tinh tảo, sống vô cùng thoải mái, bị bắt ra một cách sống động, bi thảm bị mổ bụng, rồi bị cho vào chảo dầu.
Gạo mà ngày thường không nỡ ăn, được bảo quản cẩn thận trong hầm, được những chiếc chậu đá lớn bày đầy một chậu, các cô gái sau khi rửa sạch sẽ trong sông, đem toàn bộ bỏ vào nồi đá để đồ lên.
Đội săn bắt hôm nay mới vừa săn được con mồi, bị kéo đến bờ sông, người Đồ Sơn đem lột da, xử lý sạch sẽ, rồi cầm ván gỗ đứng ở bờ sông dùng cốt đao cắt thành từng khối.
Người Đồ Sơn chọn lựa kỹ càng, chỉ chọn phần thịt non nhất đưa tới chỗ những người đang làm việc bên nồi đá.
Những cây rau cải tươi nhất trong ruộng được hái xuống, sau khi rửa trong nước sông, càng trở nên trong veo, cùng mỡ heo, thịt thú, được cho vào nồi đá, xào lên tạo ra âm thanh tí tách, mùi thơm xông vào mũi.
Người Đồ Sơn vây quanh nồi đá, đi tới đi lui, bận rộn không ngừng, nhưng trên mặt mỗi người đều hồng hào, nụ cười không thể kìm nén được.
Trong chốc lát, mùi thơm tràn ngập bên bờ sông.
Diệp Hi ngửi thấy mùi thịt quen thuộc, mùi thơm của thức ăn, còn có mùi cơm, rõ ràng không đói bụng, nhưng bụng lại kêu ùng ục.
"Tới, ăn trước một chút cái này cho đỡ đói bụng!"
Diệp Hi vừa quay đầu, thấy Điêu bưng một đĩa lớn cổ trùng đưa tới trước mặt hắn.
Những con cổ trùng kia có màu mật ong, trong suốt, mỗi viên đều to bằng trứng chim bồ câu, được bày đầy trong chậu đá, trông rất đáng mừng.
Diệp Hi lập tức cầm một viên bỏ vào trong miệng, hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ lâu ngày không được nếm tràn ngập trong miệng.
"Ăn thêm chút phô mai nữa chứ? Đây là sáng hôm nay mới vừa làm, còn tươi đó!"
Lại thấy phía bên kia, Chùy đang bưng một đĩa lớn phô mai màu vàng nhạt, giống như đậu hũ, xinh đẹp đặt ở trước mặt hắn.
Trong mắt Diệp Hi sáng lên, nuốt cổ trùng xuống, lập tức cầm muỗng lên, múc một muỗng lớn phô mai, nheo mắt lại, hưởng thụ từ từ nuốt xuống.
"Chiêm chiếp chiêm chiếp!"
Khặc Khặc đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn cổ trùng, lại nhìn phô mai, đột nhiên thò đầu ngậm lên một viên cổ trùng ăn thử.
Khẩu vị xa lạ khiến cho lông trên đỉnh đầu nó dựng đứng lên, sau đó lập tức tha thêm một viên, lại một viên nữa.
Cổ trùng này không ngờ lại được Khặc Khặc yêu thích, khi ăn vui vẻ giơ đôi cánh nhỏ, ngẩng cổ kêu chiêm chiếp chiêm chiếp, vui vẻ đến mức gần như muốn bay, dáng vẻ nhỏ bé kia đáng yêu vô cùng.
Diệp Hi thấy vậy lại đút cho nó một miếng phô mai, không ngờ Khặc Khặc cũng hết sức thích phô mai, gần như muốn vùi đầu vào trong khay, lúc ngẩng đầu lên thì phô mai đã dính đầy trên má và lông chim.
"Anh Diệp Hi, bên kia núi tuyết có gì thế ạ. . ."
Đào mặt đầy sùng bái tiến tới trước mặt Diệp Hi, hỏi Diệp Hi chuyện ở bên ngoài.
Đây là người đầu tiên của Đồ Sơn bọn họ đi ra khỏi núi tuyết! Thật là lợi hại! Sau này hắn lớn lên cũng muốn đi theo bước chân của anh Diệp Hi, đi ra khỏi núi tuyết!
Diệp Hi cười nói với hắn một chút chuyện bên ngoài.
Chẳng qua chỉ là đơn giản kể một chút chuyện ở bờ sông Giận, đã thành công khiến cho những tiếng than phục xung quanh vang lên không ngớt.
Nói đến một nửa, Đột Đồn ôm đứa con gái mới sinh không lâu của mình đến trước mặt Diệp Hi, nhờ Diệp Hi đặt tên. Mà Ngáy Khò Khò thấy vậy không cam lòng yếu thế, cũng ôm đứa con gái mới sinh của mình đến để Diệp Hi xem, không chỉ nhờ đặt tên, còn muốn so sánh xem ai đẹp ai xấu.
Diệp Hi cười ha hả nói, đều xinh đẹp cả, đều xinh đẹp cả, sau khi lớn lên khẳng định sẽ khiến cho các chiến sĩ của các bộ lạc tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Đột Đồn và Hô Lỗ không phục, hai người đang tranh cãi lẫn nhau, Linh dắt Mục Đậu đi tới trước mặt Diệp Hi.
Diệp Hi nhận ra đây là con của Chùy, vì vậy cười híp mắt sờ đầu Mục Đậu.
Mà Mục Đậu từ trước đến giờ nghịch ngợm, giờ phút này lại giống như biến thành một người khác, hoàn toàn quên mất trước kia ghét "chú Diệp Hi" bao nhiêu, cúi đầu mặc cho Diệp Hi vuốt ve, còn thấp thỏm lấy tay xoa xoa nước mũi, rất sợ Diệp Hi không thích hắn. Thấy vậy, Chùy – cha của nó ngạc nhiên không thôi.
Một lát sau lại có người mang đứa trẻ tới, Diệp Hi cười ha hả tiếp tục "tiếp đón".
Trong lúc thức ăn còn chưa làm xong, mọi người thay phiên nhau tiến tới trước mặt Diệp Hi, hoặc mang đứa trẻ, hoặc mang thức ăn, Diệp Hi lúc này còn bận rộn hơn cả Tổng thống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận