Lợi Hại Ta Người Nguyên Thủy

Chương 357: Một cái sờ

**Chương 357: Một cái sờ**
Trong hố đất lớn.
Các bộ lạc chia nhau nguyên thạch, ai nấy đều vui mừng.
Các tù trưởng yêu thích không buông tay, nâng trong tay những viên tinh thạch phỉ sắc rực rỡ chói lọi, cảm nhận nguồn năng lượng bàng bạc mênh mông như nước chảy thấm vào cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái dị thường.
Tù trưởng Nga Nha vốn có biểu cảm lãnh túc cũng không kìm được, sờ soạng viên nguyên thạch hiếm có, toét miệng cười toe toét nói:
"Đồ tốt, đồ tốt..."
Các chiến sĩ Nga Nha cường tráng thèm thuồng nhìn nguyên thạch, từng người chen lấn xô đẩy, mắt mở to, đưa ra bàn tay đầy tro bụi, cũng muốn được sờ một cái. Ngay cả những con nha trùng trắng như ngọc leo lên vai tù trưởng Nga Nha, đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn chằm chằm nguyên thạch.
"Tù trưởng, có thể cho ta sờ một cái không? Chỉ một chút thôi!"
Gỗ Đen dòm nguyên thạch, nước miếng chảy ròng ròng, đáng thương mong chờ nói với tù trưởng nhà mình.
Tù trưởng Nga Nha lạnh lùng liếc hắn, vặn vẹo thân hình cường tráng, vô tình nói: "Không được! Cục cưng còn chưa xem đủ, làm gì có phần ngươi!"
Dứt lời, hắn cẩn thận nâng một con nha trùng béo trắng, để nó đến gần nguyên thạch hơn chút.
Cục cưng...
Đứng cách người Nga Nha không xa, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ, Trùy lập tức ăn ý hoảng sợ, biểu tình trên mặt cũng rạn nứt.
Hắn rợn cả tóc gáy nhìn đám đàn ông vạm vỡ kia, vuốt ve cánh tay nổi da gà, lặng lẽ tránh xa bọn họ một chút.
Không chỉ bộ lạc Nga Nha yêu thích nguyên thạch, những bộ lạc khác cũng tụ tập thành một đoàn, ồn ào náo nhiệt, không khí vui mừng.
Tù trưởng bộ lạc Mãng Cổ nâng nguyên thạch, ánh mắt cũng cười híp lại, khuôn mặt béo vốn có chút âm trầm, bây giờ ngược lại có mấy phần giống như Phật Di Lặc.
Từng người Mãng Cổ tranh nhau vây quanh tù trưởng Mãng Cổ, gần như là kín như nêm cối.
Tù trưởng Mãng Cổ chỉ sờ một hồi, liền quyến luyến không rời giao nguyên thạch cho Vu nhà mình, vì vậy đám chiến sĩ Mãng Cổ lại háo hức vây quanh Mãng Cổ Vu.
"Oa! Oa!"
"Oa oa oa!"
Những con Mãng Cổ lớn có bề ngoài giống ếch nhái, trừng to hai mắt, không ngừng kêu oa oa, từng con mập mạp thấy chen không vào, không vui, ở bên cạnh nhảy nhót lung tung, định đột phá vòng vây.
Các chiến sĩ Mãng Cổ bị làm ồn ào không chịu được, mất hứng vỗ đầu chúng, khiến đám Mãng Cổ béo núc ních rung động, ầm ầm như sấm vang.
Diệp Hi thấy cảnh tượng này không khỏi mỉm cười.
Nhưng khi hắn thấy Mãng Cổ Vu cách đó không xa cầm nguyên thạch, định hấp thu năng lượng, nụ cười liền tắt ngấm, lập tức cất giọng nói: "Các vị, ta nhắc lại một câu, bây giờ không nên hấp thu năng lượng của nguyên thạch! Nếu không, e rằng sẽ có hậu quả không thể khống chế!"
Mọi người yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía Diệp Hi.
Mãng Cổ Vu cũng dừng động tác hấp thu nguyên thạch.
Các tù trưởng và Vu của các bộ lạc đều đã nghe qua lời cảnh cáo của Diệp Hi, biết Diệp Hi đã hấp thu qua một khối nguyên thạch, kết quả khiến trên người mọc đầy ban đỏ, hơn nữa thân thể không thoải mái.
"Hi Vu, nhưng ban đỏ của ngươi đã hết rồi!"
Tù trưởng bộ lạc Cốt đột nhiên lớn tiếng nói.
Diệp Hi ngẩn người, cúi đầu nhìn mu bàn tay, nhưng phát hiện trên mu bàn tay đều là đất bụi. Hắn dùng quần áo lau mu bàn tay, làm sạch bụi đất, những mảng ban đỏ một khối kia hôm nay đã nhạt đến không thể thấy.
Nghĩ đến điều gì đó, trán Diệp Hi đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Hắn lại có thể quên mất trên người mình mọc ban đỏ! Nếu như vừa rồi bị người bộ lạc Dung Lửa phát hiện, nhất định sẽ biết mình đã từng động vào nguyên thạch.
Hậu quả sẽ thế nào, hắn cũng không biết.
Nhưng may mắn những ban đỏ này qua nhiều ngày đã rất nhạt, hơn nữa nang lân rồng cánh vén lên lấp đất, còn quay đầu vẩy đất bụi lên người hắn, che phủ hoàn toàn tầng ban đỏ nhàn nhạt kia.
Diệp Hi sợ hãi.
Tù trưởng Kiền Thịt nhao nhao muốn thử nói: "Nếu ban đỏ này có thể hết, vậy chúng ta hấp thu nguyên thạch chắc không có gì đáng ngại chứ?"
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn trở nên mạnh mẽ.
Diệp Hi buông tay xuống, vẫn không đồng ý nói: "Đeo nguyên thạch trên người cũng có hiệu quả tăng cường thực lực, hơn nữa hiệu quả này đặc biệt ôn hòa, lại có thể lâu dài nhận được lợi ích, không cần thiết phải mạo hiểm. Cẩn thận một chút, hay là chờ làm rõ ràng rồi hãy nói."
Hắn dự định sau khi tìm được nhà mới, sẽ lên đường đến bộ lạc Cửu Công một chuyến, hoặc là tìm Sấm bộ lạc tìm Đình Nham hỏi thăm một chút về chuyện nguyên thạch.
Siêu cấp bộ lạc lớn nhất định biết chút ít gì đó.
Tù trưởng Kiền Thịt lộ vẻ thất vọng.
Mọi người mặc dù rất muốn lập tức hấp thu nguyên thạch trở nên mạnh mẽ, nhưng Diệp Hi đã nói vậy, cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý định này.
Lúc này, tù trưởng Hống cất giọng nói vang vọng với tộc nhân: "Chúng ta nhặt trứng rắn ở đây, lát nữa nướng trứng rắn ăn, đánh nhau lâu như vậy, bụng cũng xẹp lép rồi!"
Một tiếng này làm mọi người tỉnh ngộ.
Có người bụng lập tức kêu ùng ục như sấm.
Bầu không khí dịu xuống một chút, mọi người thu hồi nguyên thạch, bắt đầu tranh nhau nhặt trứng rắn.
Trứng rắn ở đây mặc dù nhiều nhưng đa số bị người đạp vỡ, đã không thể ăn, mọi người gom những quả trứng rắn còn nguyên vẹn vào trong ngực, lục tục bò ra khỏi hố đất lớn chuẩn bị lấp đầy bụng.
Bên ngoài khắp nơi đều là xác rắn độc, ban đầu những con rắn độc màu đen khiến người ta chán ghét, bây giờ lại làm mắt người sáng lên, nước miếng tí tách.
Mọi người rời bỏ gia viên đã nhiều ngày, dọc đường dãi gió dầm sương, đã mấy ngày không được ăn no.
Nhiều xác rắn như vậy, đủ cho tất cả mọi người lấp đầy bụng!
Bữa ăn này, tất cả mọi người và chiến sủng đều ăn rất thỏa mãn.
Hoa Nhỏ không làm bộ làm tịch muốn Diệp Hi đút, nó tìm một góc, ba sợi dây leo to dài vung vẩy, vù vù cuốn lấy xác rắn trên đất, hoa tâm nứt ra một cái miệng lớn, nuốt chửng từng ngụm xác rắn.
Chỉ chốc lát, xác rắn xung quanh đã bị quét sạch.
Nó lại lững thững bước đi chỗ khác, nơi này khắp nơi đều là xác rắn, có thể đi tới đâu liền được ăn tới đó, thật là thoải mái.
15 phút sau, Hoa Nhỏ rốt cuộc không ăn được nữa, hướng Diệp Hi đi tới.
"Ọe!"
Hoa nghiêng đầu, há miệng nôn ra một cái xác rắn bị ăn mòn.
"Ọe!"
Đi hai bước, lại nôn ra một con rắn.
Hoa Nhỏ ăn quá no, một đường đi một đường nôn, cuối cùng uể oải đến bên cạnh Diệp Hi, đầu nặng trĩu khiến nó giống như đóa hoa hướng dương ngây ngẩn hướng về phía mặt trời, làm Diệp Hi dở khóc dở cười.
Bên kia, Trùy một tay ôm Mục Đậu, một tay vui vẻ nhặt xác rắn, sau đó gom những mảnh vụn trên đất thành một đống, dùng đá lửa đốt.
Xuy một tiếng.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Sau khi Rừng Bành Trướng nổ, mặt đất phủ một lớp mảnh vụn và bột dày, ngay cả củi cũng không cần chặt, đây chính là vật liệu có sẵn có thể đốt.
"Cho mượn hộp quẹt."
Diệp Hi lười nhóm lửa lại, vì vậy đi tới bên cạnh Trùy, ngồi xuống.
Trùy thấy Diệp Hi tới có chút không được tự nhiên.
Bây giờ không giống như trước, Diệp Hi là Hi Vu của mọi người, ngay cả Thụ Nhân đại vu cũng cung kính, hắn trước kia lại quen đùa giỡn với Diệp Hi, tạm thời không biết nên nói gì, chỉ chuyên tâm sưởi ấm.
Diệp Hi ngược lại không cảm thấy không tự nhiên, hắn dùng răng dao cắt đứt đầu rắn độc, tránh cho mình bị trúng độc, sau đó đâm mũi dao vào thân rắn độc, giống như xiên thịt nướng đem xác rắn đặt trên ngọn lửa nướng.
Một lát sau, thịt rắn của Trùy chín.
Hắn đưa thịt rắn cho con trai nhỏ Mục Đậu.
"Xì xì, nóng nóng nóng!" Nhóc Mục Đậu vừa kêu nóng, vừa nắm chặt thịt rắn gặm nhấm.
Diệp Hi liếc thấy tay nhóc Mục Đậu bẩn thỉu, trong kẽ ngón tay toàn là bùn, nhất thời không nhịn được, ném thịt rắn trong tay nhóc Mục Đậu cho Trùy, sau đó ôm nhóc Mục Đậu, mang đến bên giếng nước rửa tay.
"Đi, chú mang ngươi đi rửa tay, tay bẩn như vậy làm sao có thể ăn."
Gần đây không có nước, vũng nước cạn kia vốn là nơi rắn giao phối, hôm nay bị bột và mảnh vụn của Rừng Bành Trướng bao phủ, hoàn toàn không thể dùng.
Cho nên tộc Huyệt Thỏ lại ra tay, đào hai cái giếng.
Không thể không nói, người Huyệt Thỏ thật sự rất hữu dụng.
Nhóc Mục Đậu đứng bên cạnh giếng ngoan ngoãn để Diệp Hi rửa tay.
Bây giờ nó đã không ghét "chú Diệp Hi" nữa, ngược lại rất sùng bái hắn, mức độ sùng bái đến nỗi ngay cả cha nó cũng phải lui lại một khoảng.
Khi nhóc Mục Đậu được Diệp Hi ôm trở về, phát hiện những người bạn nhỏ khác trong bộ lạc đang hâm mộ ghen tỵ nhìn mình, không khỏi đắc ý chống nạnh, ánh mắt sáng ngời, kiêu ngạo không chịu được.
Trùy lại lải nhải, nói với Diệp Hi: "Ngươi không cần để ý tới tên tiểu tử thúi này, bẩn một chút không sao, chúng ta khi còn bé cũng như vậy, ta còn từng nhặt cả cứt, khi còn bé thường xuyên không được ăn no, ăn cả đồ trong cứt cũng không chết..."
Diệp Hi thấy Trùy đã bất tri bất giác khôi phục bình thường, không khỏi mỉm cười.
Trùy là người hắn quen biết đầu tiên ở thế giới này, là một trong những người bạn của hắn, hai người không vì địa vị thay đổi mà dần dần lạnh nhạt, điều này rất tốt.
"À, thì ra ngươi khi còn bé kinh tởm như vậy."
Diệp Hi cắn miếng thịt rắn, cười híp mắt nói.
Trùy mạnh miệng nói: "Không chỉ có ta, khi đó tất cả bọn trẻ đều như vậy, ta đã coi là tốt, ta nói cho ngươi biết..."
Ba hoa chích chòe.
Nhóc Mục Đậu ôm thịt rắn gặm nhấm không nhịn được liếc mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận