Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 938: Hợp tác

Chương 938: Hợp tác
“Trạm Lộ Quả Châu?” Trần Mặc chỉ ở « Nông Thần Kinh » bản « Linh Thực Đồ Phổ » bên trong gặp qua loại thiên tài địa bảo này. Theo ghi chép, loại lục giai thiên tài địa bảo này có thể coi là Kỳ Lân Mễ phiên bản nâng cấp. Thông thường một mẫu Kỳ Lân Mễ ẩn chứa linh khí không sai biệt lắm có thể bằng một viên! Chưa kể đến độ khó trồng trọt, Trạm Lộ Quả Châu đối với tu sĩ có hiệu quả, không hề thua kém Huyền Tâm Dưỡng Thần Đan.
“Khó trách ngươi và Hề Linh Lung tiền bối có thể đột phá Luyện Hư.” Hoàng Phủ Uyên khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý tươi cười, nàng tuy tu hành mấy trăm năm, nhưng phần lớn thời gian đều đang bế quan, huống chi tâm tính của người ta cũng sẽ định hình sau khi trưởng thành, cho nên giờ khắc này đắc ý giống như đang miêu tả một bộ tranh truyền thế được người nhìn ra ngay, lại như là sáng tác ra một tác phẩm vĩ đại được người khen ngợi. Đương nhiên, nàng những năm này không thiếu lời ca tụng. Nhưng lời ca ngợi từ người ngoài ngành khác với sự tán thưởng của người cùng ngành hoàn toàn khác biệt. Chỉ có người thực sự hiểu rõ mới có thể hiểu được hàm lượng của linh thực này!
Hoàng Phủ Uyên cười rất vui vẻ, cũng cười rất đẹp. Lúc này nàng lại có chút ảo não, tại sao không tới Bình Độ Châu sớm hơn, sớm nhìn thấy hắn? Nàng lấy ra một cái hộp gỗ đàn, mở ra ngay trước mặt Trần Mặc, bên trong yên lặng đặt mười viên Trạm Lộ Quả Châu. Trong trắng lộ hồng, lộ ra mười phần mê người.
“Vô cùng xin lỗi, các bằng hữu của ta vẫn cần chúng để đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, cho nên tạm thời chỉ có thể cho ngươi mười viên.”
“Bắc Châu có bao nhiêu mẫu linh điền lục giai?” Trần Mặc không nhận lấy, mà là hỏi ngược lại.
“Sau khi cải tạo, cũng chỉ có hơn 300 mẫu lục giai.”
“Vậy toàn bộ dùng để trồng Trạm Lộ Quả Châu thì trung bình một năm cũng chỉ thu hoạch không đến trăm viên phải không?”
“Dùng để tăng gia sản lượng có thể lên tới 200 viên.”
“Vậy thì xác thực không nhiều.”
“Chờ bọn họ đều đạt đến Hóa Thần đỉnh phong, sẽ có thể cho thêm ngươi một ít.” Hoàng Phủ Uyên không hề đề cập đến thù lao, cũng không đưa ra điều kiện.
“Trạm Lộ Quả Châu ngươi chắc đã bồi dưỡng không ít năm nhỉ? Ta nghe nói các ngươi mấy vị cũng chỉ mới bắt đầu bế quan gần đây mấy chục năm.”
Hoàng Phủ Uyên gật đầu. “Ta chỉ tìm kiếm thiên tài địa bảo phù hợp đã tốn gần trăm năm, bồi dưỡng sàng lọc lại mất hơn hai mươi năm.”
“Cây có thể tặng cho ta được không?” Trần Mặc hỏi.
“Ngươi thật đúng là không khách khí chút nào.” Hoàng Phủ Uyên có má lúm đồng tiền như hoa. Bất quá nếu đổi lại là nàng, cũng sẽ biết như vậy.
“Chúng ta tạm thời không cần Trạm Lộ Quả Châu để tu hành.” Nói rồi, Trần Mặc cũng lấy ra một bình sứ, đổ ra hai hạt Tố Thiên Dưỡng Thần Đan. Ngay lập tức, Hoàng Phủ Uyên liền bị mùi thuốc này thu hút.
“Đây là?!”
“Chúng ta đặt tên cho nó là Tố Thiên Dưỡng Thần Đan, là thông qua dị hóa cây, tìm được Kỳ Lân Mễ và Xích Hỏa Trúc thay thế linh thực, từ đó luyện chế ra đan dược ngũ giai, với tu luyện ở cảnh giới Hóa Thần mà nói, Tố Thiên Dưỡng Thần Đan hẳn còn tốt hơn Trạm Lộ Quả Châu.”
Hoàng Phủ Uyên duỗi ngón tay ngọc thon dài trực tiếp lấy một viên đan dược từ tay Trần Mặc, đặt ở chóp mũi hít hà, rồi trực tiếp cho vào miệng.
“Ngươi không sợ ta dùng độc dược lừa ngươi sao?”
“Ngươi cũng không có chút nào hẹp hòi.”
Đan dược vào trong bụng, linh khí rất nhanh di chuyển trong cơ thể nàng. Linh khí trong Tố Thiên Dưỡng Thần Đan đối với Hoàng Phủ Uyên đã Luyện Hư mà nói gần như hạt cát trong sa mạc, bất quá dựa vào cảm giác của cơ thể, nàng có thể cảm nhận rõ sự khác biệt của nó so với Trạm Lộ Quả Châu. Không sai! Với cảnh giới Hóa Thần, viên đan dược này đúng là mạnh hơn so với linh thực lục giai mà nàng thuần hóa!
“Khó trách ngươi không để ý, bất quá Luyện Đan sư của ngươi rất mạnh đó! Vậy mà có thể tìm được vật thay thế, lại còn luyện chế ra đan dược.”
Trần Mặc gật đầu nói: “Đi theo ta.” Hắn kéo tay Hoàng Phủ Uyên, rồi tiến vào linh điền trong bí cảnh. Hành động này, đối phương lại không cảm thấy không ổn, vì rất nhanh Hoàng Phủ Uyên đã bị linh thực nơi này thu hút.
“Nguyệt Hoa Linh Thảo?”
“Huyền Băng Tham!”
“Cửu Chuyển Độ Kiếp Thảo?”
“Chờ đã! Đây là Sí Diễm Tiên Liên? Những thứ này lấy từ đâu ra?”
“Mua ở Thần Uy đảo.”
Hoàng Phủ Uyên sững sờ, chợt bừng tỉnh đại ngộ. “Nguyên lai là ngươi!” Lúc này, nàng rốt cuộc đã biết, người đã gây náo loạn Thần Uy đảo, thậm chí khiến Nông Tu Viễn nổi giận vì bị đạo tặc lấy đi linh dược lại chính là người trước mặt này.
“Ta đưa tiền bối đến linh điền là muốn cùng ngài hợp tác.”
“Ngươi nói đi.” Hoàng Phủ Uyên rất là kích động. Nàng đã bỏ ra cả trăm năm, chỉ thuần hóa được ba cây linh thực lục giai. Ở trước mặt người khác, nàng nhất định phải che giấu, nhưng ở trước mặt Trần Mặc, cả hai càng thẳng thắn đối đãi, càng có lợi! Bù đắp lẫn nhau. Hiệu suất bồi dưỡng của cả hai có thể tăng lên gấp đôi.
“Vừa rồi ta cho ngài xem Tố Thiên Dưỡng Thần Đan, sở dĩ Điền trưởng lão nhà ta có thể nghiên cứu ra viên đan dược này, một nhân tố quan trọng nhất là nàng có một loại thần thông.”
Tim Hoàng Phủ Uyên run lên, một từ gần như thốt ra.
“Không lẽ là 【 Dược Lý 】?!”
“Tiền bối quả nhiên kiến thức uyên bác.”
“Thật sự là 【 Dược Lý 】?!” Hoàng Phủ Uyên không thể tin, vậy mà có người có thể thức tỉnh thần thông trong truyền thuyết?! 【 Dược Lý 】 đối với Luyện Đan sư, tính đặc thù của nó tương đương với 【 Điểm Hóa 】 đối với Linh Thực Sư, một khi thức tỉnh được loại thần thông này, đối với Luyện Đan sư đó là bước nhảy vọt về chất.
“Cho nên ta nghĩ, dù sao Trạm Lộ Quả Châu cũng là linh thực lục giai, nếu dùng nó làm chủ dược, nói không chừng có thể luyện chế ra đan dược lục giai, như vậy cảnh giới Luyện Hư cũng có thể tu luyện bình thường.”
Lúc này tim Hoàng Phủ Uyên đã đập thình thịch. Vốn đến Bình Độ Châu có hai chuyện, muốn gặp hai người hoàn toàn bị nàng quên đi. Còn có cái gì quan trọng hơn đan dược lục giai? Thủy Vân Khải cũng tốt, Phạm Thiên Mệnh cũng thế, bọn họ tranh giành vị trí quốc quân sau khi Công Dã bộ tộc tọa hóa làm gì? Chẳng phải là vì mượn thiên địa đại thế để tiến thêm một bước trên con đường tu hành? Mà nếu có được đan dược lục giai, đâu còn cần phiền toái như vậy?
“Ta có Trạm Lộ Quả Châu, Cửu Thiên Thần Mộc Trúc và Long Tiên Hương Thảo, ngươi cần ta sẽ giúp ngươi cấy ghép một lượt.” Lúc này, sự chú ý của Hoàng Phủ Uyên đã bị đan dược lục giai hoàn toàn thu hút. Thậm chí không nhận thấy sự khác thường trong linh điền bí cảnh! Còn Trần Mặc thì nắm bắt thời cơ này, một lần nữa kéo tay đối phương rời khỏi bí cảnh trong chớp mắt.
Trong bí cảnh, Tần Tịch và Ninh Bá Khiêm hai mặt nhìn nhau. Trong mắt họ, chỉ thấy sư phụ đưa một vị nữ tu xinh đẹp tiến vào, nói mấy câu sau lại vội vàng rời đi. Phải biết, hơn mười năm, đây là người thứ tư tiến vào nơi này!
“Ngươi có biết người kia không?” Tần Tịch hỏi.
Ninh Bá Khiêm khẽ nhíu mày trầm tư, hắn luôn cảm thấy đã từng gặp qua người này, dù sao một nữ tu xinh đẹp động lòng người như vậy, theo lý thuyết đã gặp một lần thì gần như không thể nào quên. Nhưng lại không tài nào nhớ nổi.
“Hình như quen, lại như không biết.”
“Có phải là đạo lữ của sư phụ không?” Tần Tịch hỏi.
“Sao có thể?” Ninh Bá Khiêm lắc đầu nói, “tâm tư của sư phụ đều đặt ở linh thực và tu hành, mỗi ngày không phải ở bên chúng ta thì là ở bên những linh thực đó. Sao lại tìm đạo lữ chứ?”
“Cũng phải, có đạo lữ sẽ chỉ làm chậm bước chân mạnh lên của sư phụ.” Tần Tịch nghiêm túc gật đầu.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận