Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 226: Cây dị hoá, mới chủng loại

Chương 226: Cây dị hóa, giống loài mới.
Thời gian làm ruộng trôi qua thật nhanh. Chớp mắt, ba người đã trốn đến đây được hai năm. Cây lương thực trên ruộng linh trong thung lũng phát triển rất tốt. Tống Vân Hi không chỉ một lần hỏi Trần Mặc, "Mới có mấy ngày? Mới có mấy ngày? Thanh diệp lan đã chín rồi? Cự cốt linh mễ sao nhiều vậy?". Lúc đầu, Trần Mặc còn đáp vài câu cho có, sau này thì mặc kệ đối phương hỏi thế nào, hắn đều tỏ vẻ mặt như người thiểu năng. Đã nói là bí cảnh đặc biệt rồi, linh sơ to hơn bình thường thì sao? Linh thực sinh trưởng nhanh hơn thì sao? Một con gà to hơn cả một con cừu, một con trâu chạy nhanh hơn cả xà yêu thì sao? Thậm chí con thanh hồng xà yêu thân dài gấp đôi thì sao? Đây là bí cảnh! Địa phận của tiên nhân, chuyện gì xảy ra mà chẳng bình thường? Tống Vân Hi lúc đầu có chút không tin, nhưng thời gian trôi qua, hắn phát hiện không tin cũng không được. Mọi thứ trước mắt căn bản không thể giải thích được, nói cũng không rõ!
Hôm nay, thanh diệp lan và hoàng linh thảo hoa dưới tác dụng của [Tụ Linh] cuối cùng cũng chín, Trần Mặc cũng nhờ đó mà phát hiện ra ba cây linh sơ khác thường trong hai mẫu ruộng linh! Một cây thanh diệp lan lá màu hơi đỏ, kích cỡ lại nhỏ hơn rõ rệt. Một bụi khác kích thước không thay đổi, nhưng lá nhỏ lại gần một nửa! Cuối cùng một cây hoàng linh thảo hoa thậm chí còn chưa kịp trưởng thành đã tàn lụi thành từng chùm quả. Tỷ lệ dị hóa 1%, khiến cho hai mẫu ruộng linh chỉ có ba cây linh sơ xuất hiện dị dạng. Nói cách khác, gen đã bị biến dị!
Trước khi thu hoạch, Trần Mặc hái hai lá từ hai cây dị hóa kia, nếm thử xong thì trong lòng đã có quyết định. Lá cây của thanh diệp lan nhỏ hơn kia, dường như chỉ là vẻ ngoài khác thường, còn lại không có gì thay đổi lớn. Không cần trồng lại. Về phần cây phiếm hồng, không hiểu sao cảm giác khoan khoái ban đầu lại mang theo chút vị cay tê đầu lưỡi. Lúc mới ăn khác với thanh diệp lan một chút. Nhưng khác như thế nào thì Trần Mặc cũng chưa thể nói ra được. Có điều có một điều có thể khẳng định, vị cay này không mạnh mẽ, cảm giác khá ngon. Ít nhất có thể thử trồng xem. Bởi vậy, Trần Mặc không hái ngay mà để nó trong đất thêm mấy ngày, đợi hạt cỏ chín rồi thu hoạch sau.
Đợt linh sơ đầu tiên chín, hắn làm thịt một con gà, làm một bữa tiệc lớn, ba người ăn no nê. Linh sơ bậc nhất mọc từ linh điền bậc hai lại thêm tác dụng của [Tụ Linh], bất kể cảm giác hay hiệu quả đều vượt xa tưởng tượng của Trần Mặc và mọi người! Tống Vân Hi vừa ăn một miếng đã trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Trần Mặc, muốn mở miệng nói gì đó lại sợ nói nhiều thì không kịp ăn nên vội vàng cầm đũa gắp ăn. Dịch Đình Sinh cũng không ngốc, tự nhiên biết đây là đồ tốt, xưa nay đừng nói ăn, nghe cũng chưa từng nghe! Thanh diệp lan còn có thể có mùi vị kia? Còn có thể có linh khí này sao? Trần Mặc vẫn rất hài lòng, nếu mảnh linh điền này có thể trở thành đất của riêng hắn thì thật quá hoàn hảo. Đến lúc đó lại nhặt được vài loại linh thực bậc hai, bậc ba về trồng, vậy thì mỗi ngày hắn chẳng cần làm gì, chỉ ăn thôi cũng có thể ăn đến Trúc Cơ! Một bữa cơm linh sơ đơn giản mà trực tiếp tăng cho hắn 1 điểm kinh nghiệm. Nếu một ngày ăn hai bữa thì không sai biệt lắm một năm rưỡi có thể đột phá. Lại thêm linh khí tự mình tu luyện góp nhặt được, không sai biệt lắm một năm nữa có thể Luyện Khí tầng chín! Tu hành quan trọng nhất là tiền của, phương pháp, bạn bè và địa điểm. Hiện tại, những mảnh linh điền bậc hai này chính là tài sản của Trần Mặc, có chúng, hắn có thể trồng ra càng nhiều linh thực hiệu quả vượt trội. Cho dù so với đan dược thì kém hơn nhưng hơn ở số lượng!
Mấy ngày sau, cây thanh diệp lan thứ hai được gieo xuống, một nửa màu xanh, một nửa hơi đỏ. Sau khi thung lũng đón mùa xuân ấm áp, cảnh sắc lại càng đẹp hơn. Một ngày này, Tống Vân Hi ngừng tu hành, hắn ngồi xổm bên ruộng quan sát lá cây bên cạnh Trần Mặc rồi vỗ vỗ vai đối phương. Trần Mặc xoay người, tâm trí vẫn đang ở bảng. Hắn thấy số lượng học linh thực tăng từ "9" lên "10" liền đoán liệu sau khi biến dị, thanh diệp lan có phải đã trở thành một giống loài khác không, nếu không thì cũng sẽ không tăng lên một chút kiến thức linh thực học.
"Trần huynh, ta thiên ma giải thể..." Tống Vân Hi vốn định đến báo tin vui, nhưng khi nhìn thấy một đám linh sơ phiếm hồng trong đất, hắn liền ngây ra. "Ta dựa vào, đây là cái thứ gì?".
"Nuôi dưỡng sản phẩm mới, đợi chín hái ít cho ngươi nếm thử."
"Vậy ta không đi." Tống Vân Hi lập tức thay đổi ý định.
"Đi đâu?"
"Bí cảnh a!"
"Thiên ma giải thể thuần thục rồi?" Trần Mặc mắt sáng lên, đứng dậy hỏi. Thấy đối phương gật đầu, hắn lại hỏi tiếp: "Có thay đổi gì không?"
Tống Vân Hi nghĩ nghĩ, thân thể dần dần dao động, cuối cùng hóa thành một đám mây đen bay lượn trên bầu trời. Đám mây đen này tốc độ cực nhanh! Mắt thường không thể nào bắt kịp được, trừ khi dùng thần thức khóa chặt, nếu không thì chẳng biết nó đang ở đâu. Ngoài ra, Trần Mặc còn chú ý, Tống Vân Hi hóa thành mây đen không chỉ tốc độ nhanh mà hình thái cũng khác nhau. Thân thể hắn như vô định hình, muốn biến sao thì biến vậy! Cho dù chỉ bé bằng nắm tay, cũng có thể lách qua! Khó trách Dịch Đình Sinh lại nói phải Trúc Cơ trước đã. Sau khi Trúc Cơ, thiên ma giải thể mới có thể lên một tầng mới.
Nửa ngày sau, Tống Vân Hi lộ ra tác dụng cường đại của thiên ma giải thể, khôi phục hình người, nội tâm của hắn rất kích động, không chờ đợi được mà nói: "Thiên ma giải thể tuyệt đối là pháp thuật cường đại nhất mà ta từng nghe qua, ta có linh cảm sau khi Kim Đan, môn công pháp này có thể giúp ta bất bại!".
"Ngươi có thể Kim Đan?" Trần Mặc nhẹ nhàng hỏi một câu. Mặt Tống Vân Hi đỏ lên, cảm thấy mình khoác lác bị người khác nhìn thấu nên thấy xấu hổ. Nhưng hắn là ai chứ? Bôn ba chốn hoa trường bao nhiêu năm như vậy, mặt dày tới mức đáng sợ. Chỉ trong tích tắc, hắn đã quăng sự xấu hổ ra sau đầu, ngược lại còn hậu phát chế nhân: "Ngươi mỗi ngày cung cấp linh sơ cho ta, vậy thì có thể!".
"Nghĩ hay đấy!" Trần Mặc lườm hắn một cái. "Vậy mấy cái này thì sao? Cho ta nếm thử chút được không?"
"Nếm thử thì được."
"Ha ha!" Hai người nhìn nhau cười một tiếng. Trong cuộc sống tẻ nhạt, vẫn có chút niềm vui nho nhỏ.
Lại qua gần nửa tháng, gốc linh sơ thứ hai chín. Lần này có mấy cây xuất hiện dị hóa, nhưng vẻ ngoài rất dễ nhận ra là chúng dị hóa theo chiều hướng không có ích lợi, không theo chiều hướng tốt. Cho nên không có giá trị gì. Ngược lại, ở bên chỗ tự mễ, Trần Mặc phát hiện ra hai cây lúa không giống nhau. Một cây thân trở nên to hơn, từ ba ngón tay dị hóa thành to như cánh tay của em bé. Còn lại trên cây lúa không thay đổi gì nhiều, đáng bao nhiêu thì vẫn là bấy nhiêu. Loại dị hóa này, đối với Trần Mặc là rất cần thiết! Sau này chỉ cần hoàn thành việc gây giống, một hai năm sau là hắn có thể trồng được loại tự mễ khó đổ này rồi! Điều đáng tiếc duy nhất là, cự cốt linh mễ là giống được trồng nhiều nhất và dị hóa nhiều nhất nhưng chưa từng xuất hiện bất kỳ thay đổi nào đáng mừng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận