Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 190: Hang động tầm bảo

Chương 190: Hang động tìm bảo Tống Vân Hi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, ngay sau đó một tia mờ tối sáng ngời hiện ra trước mắt hắn. Hắn giải trừ Thiên Ma giải thể thần công, đứng trên một vùng đất khá sình lầy, phóng tầm mắt nhìn tới, phía trước toàn là bụi gai mọc thành bụi rậm. Hai bên hang động còn có không ít dây leo bị chặt xuống, giờ phút này đang ngổn ngang như chân tay người vứt bừa bãi. Nhìn theo lối hành lang, một đường hầm dây leo chỉ còn lại to bằng bàn tay, sâu không thấy đáy hiện ra trước mặt Tống Vân Hi, càng vào trong càng tối đen như mực. “Lại bị chặn rồi!” Dịch Đình Sinh lẩm bẩm một câu, rồi lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc liềm, vung lên, bắt đầu chặt những bụi gai trước mặt. “Chờ một chút!” Vẻ mặt Tống Vân Hi trở nên nghiêm túc, gọi đối phương dừng tay. “Làm gì?” Dịch Đình Sinh có chút bất mãn, nhưng ai bảo đối phương là ông chủ chứ? “Những dây leo này chặt mãi có hết không?” “Đương nhiên là không hết, bọn chúng như cao dán ấy, chặt rồi lại mọc, chặt đứt lại dài ra, ngươi mà không chú ý một chút là lập tức mọc kín mít cho xem!” “Rễ ở đâu?” Tống Vân Hi nhìn quanh, cố tìm nguồn gốc, nhưng bên dưới sự đan xen ngang dọc, căn bản không thấy! Dịch Đình Sinh liếc mắt nhìn đối phương, nói: “Rễ á? Cho dù tìm được rễ thì có ích gì?” Hắn đã lăn lộn trong hang động thần bí này tám chín năm, nơi này đã bị hắn dò xét đến tận gốc rễ rồi, nếu không phải đám dây leo đáng ghét này, mỗi lần vào đây đều làm mất của hắn không ít thời gian dọn dẹp, hắn nói không chừng đã sớm đạt Luyện Khí tầng chín! “Có ý gì?” “Thứ này chỉ cần một đoạn cắm sâu xuống đất, lập tức có thể mọc rễ nảy mầm, đốt cũng không cháy, lạnh cũng không chết, hoàn toàn không có cách nào trị chúng, nếu không cẩn thận còn bị đám dây leo đáng ghét này tấn công, ngươi không biết chúng nó nhức đầu thế nào đâu……” Bên kia, Dịch Đình Sinh đang kể tội đám thực vật này, thì Tống Vân Hi hai mắt sáng lên. Hắn nhớ lại lời dặn dò của Trần Mặc trước khi đi – cố gắng mang nhiều thực vật về! Mấy loại dây leo chặt không chết này chẳng phải là thứ cần tìm sao? Hắn tế phi kiếm, ý niệm vừa động, một mảng dây leo trước mặt lập tức bị chém đứt, sau đó hắn tiến lên một bước cất những cành đang ngọ nguậy trên mặt đất, chảy chất lỏng màu lục vào không gian trữ vật. Dịch Đình Sinh trợn tròn mắt, hâm mộ nhìn đối phương, nói: “Phi kiếm đúng là phi kiếm, cho ta một thanh được không?” Tống Vân Hi cười nói: “Cái này còn phải xem lần này đi bí cảnh thế nào!” Phi kiếm mà thôi, có thể cho. “Được đó!” Dịch Đình Sinh vui vẻ ra mặt, chỉ về phía trước nói: “Cứ theo đường này, tiếp tục chặt xuống.” Tống Vân Hi suy nghĩ một lát, lần nữa tế phi kiếm chém ra một đường như chẻ dưa thái rau. Đương nhiên, tuy những thực vật này không đáng gì trong mắt hắn, nhưng ít nhiều cũng có độ cứng tương đương Luyện Khí hai ba tầng, cũng không trách người sau lưng lại oán trách nhiều như vậy. “Cẩn thận! Dây leo phía trước mạnh hơn rồi.” Dịch Đình Sinh lên tiếng nhắc nhở. Quả nhiên, đám dây leo trước kia còn tàn tàn, giờ không chỉ chủ động tấn công, mà cường độ cũng tăng lên rất nhiều, nhất thời khiến Tống Vân Hi trở tay không kịp. Dù nói là không kịp, nhưng vẫn chưa đến mức không chống đỡ nổi. Tốn không ít công sức, cuối cùng cũng mở ra được một đường. Dịch Đình Sinh cười khẩy, chắp tay sau lưng sải bước đi về phía trước, nghĩ tới không bao lâu nữa hắn có thể có được phi kiếm, học được Ngự kiếm thuật, sẽ có thể chém đứt đám dây leo đáng ghét này, càng thêm phấn khởi. Thế nhưng, Tống Vân Hi bỗng nhiên dừng lại. Hắn đi lên phía trước hai bước, rồi ngồi xổm xuống, nhìn về lớp rêu xanh mướt trên mặt đất, theo bản năng đưa tay chạm vào. Mềm mại, mịn màng, đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp, lại có không ít nước chảy ra. “Đây là?!” Tim Tống Vân Hi đập nhanh, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Hắn véo một chút, ngửa mặt hút chút nước vào miệng, một khắc sau, sự khoan khoái như cam lộ thấm vào lòng hắn. “Đi mau đi, bên trong có đồ tốt đó.” Dịch Đình Sinh thấy đối phương đứng chôn chân không tiến, tranh thủ thời gian nhắc nhở, ai ngờ vừa quay đầu, lại vừa vặn thấy đối phương đang ăn rêu. “Đừng vội!” Cam lộ vào miệng, Tống Vân Hi đã hiểu rõ. Quả nhiên! Bí cảnh chính là bí cảnh, đâu đâu cũng toàn là bảo bối. Chỉ riêng loại rêu vắt ra cam lộ này đã có tác dụng giúp thư giãn kinh mạch, thanh tịnh đầu óc, hắn có một loại dự cảm, chất lỏng này hẳn còn có thể làm thuốc, chữa trị các bệnh tật trong người! Tống Vân Hi cầm xẻng xúc một mảng lớn đất trồng rêu, xem có thể đưa cho Trần Mặc trồng được không. Thứ này dược hiệu không hề kém cạnh so với Cự cốt linh mễ! Thấy một mảng đất lớn bị xúc đi, khóe miệng Dịch Đình Sinh giật giật, hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như đồ ngốc, thế mà không để ý tới đám rêu trên mặt đất, uổng phí một cơ hội kiếm tiền. “Đi thôi!” Lại lần nữa tế kiếm, tốn không ít công sức mới mở ra được một con đường. Cuối cùng, hành lang dài rộng đã thông suốt. Trước mắt hai người xuất hiện một chỗ động đá vôi, trên đỉnh hang động, vô số thạch nhũ ngàn năm tạo thành, nối trời với đất. Hang động rộng khoảng trăm trượng vuông, kích thước cũng gần giống như gian phòng của Trần Mặc. Đối diện chỗ hai người đứng có một cái cửa đá mở một lỗ hổng, từng luồng sóng nhiệt từ sau cánh cửa đá phả vào mặt. Xung quanh động đá vôi, mọc một dãy hoa vàng, giờ mới hé rễ, nhú nụ, còn phải vài năm nữa mới thành thục. Phía đối diện, lại có mấy quả màu đỏ tươi mọng nước, Tống Vân Hi chưa từng thấy qua, Dịch Đình Sinh lại vô cùng vui mừng: “Vận khí tốt thật, lại có quả để ăn!” “Đây là thứ quả thần bí có thể thức tỉnh Kim Linh Căn đó ư?” “Đúng thế, ngươi đợi hai ngày, đợi hai ngày nữa là ăn được rồi.” Tống Vân Hi không biểu hiện ra hứng thú lắm. Trong linh căn cũng tồn tại đạo tương sinh tương khắc, bản thân hắn là mộc, trừ khi có thể để Kim Linh Căn tới tương hỗ lẫn nhau, nếu không sẽ hoàn toàn trái ngược. Hắn lại đi thêm một đoạn, tới trước cửa đá. Bỗng nhiên, một tiếng gầm nhẹ từ sau cửa đá truyền đến, tiếp theo đó là một cảm giác áp bức đáng sợ. “Cẩn thận!” Dịch Đình Sinh nhắc nhở. Rầm! Cửa đá rung chuyển dữ dội. Một đôi đồng tử to lớn lộ ra trong khe cửa đá, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến Tống Vân Hi hồn bay phách tán. Quái vật sau cánh cửa này không phải thứ hắn có khả năng chống lại! Hắn liên tục lùi lại mấy bước, lúc này mới thở ra một hơi. “Đây là thứ quái gì vậy?” “Ta biết được sao?” Dịch Đình Sinh lẩm bẩm, “nếu mà biết, ta đã có thể tiếp tục đi vào rồi.” Không còn nghi ngờ gì, sau hang động toàn là bảo vật này, có nơi yêu thú thủ hộ, tuyệt đối là trọng bảo! Nhưng bây giờ, trừ phi là trưởng lão Trúc Cơ cảnh tới đây, nếu không tuyệt đối không thể tiến thêm một bước! “Tu luyện ở đây thôi, linh khí ở đây rất đậm.” Dịch Đình Sinh ngồi xếp bằng, trông coi đám quả đỏ, chờ chúng chín để ăn. Đây chính là đồ tốt đó. Còn Tống Vân Hi? Hắn lại quan sát xung quanh, xem có còn thứ gì tốt có thể mang về không! Đột nhiên, những tảng băng nhọn như gai nhô ra trên đỉnh động đá vôi thu hút sự chú ý của hắn!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận