Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 786: Nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời

Chương 786: Nuôi quân ngàn ngày dùng một lúc
Trần Mặc có chút không hiểu, vì sao đến nay Trương Kiệt lại trở nên sợ hãi, rụt rè như vậy. Thậm chí đã nói rõ ràng, đối phó những người này sự tình do hắn làm, những người khác tài nguyên do Chung Kiếm Các phụ trách. Thấy đối phương suy nghĩ nửa ngày vẫn bộ dáng này, Trần Mặc liền nói rõ: “Sư Quảng Nguyên phái gián điệp đến chỗ ta, năm lần bảy lượt nghe ngóng tin tức liên quan tới ta, bất kể như thế nào, ta khẳng định phải ra tay với hắn. Ngươi nếu không đồng ý, vậy ta liền đi tìm Ngô Điển Lại.”
“Chờ đã!” Vừa dứt lời, Trương Kiệt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau một lúc lâu, hắn xoắn xuýt vạn phần nói: “Được thôi! Sư Quảng Nguyên ngươi tới, đại tướng quân bên kia giao cho ta đi.” Hắn không nghĩ là nhanh như thế đã động thủ, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ chấp nhận.
“Tốt! Vậy quyết định như vậy đi.” Trần Mặc không hề do dự, xoay người rời đi. Bình Độ Châu linh điền, hắn khẳng định phải nghĩ hết mọi cách giữ trong tay mình. Mặc Đài Sơn phát triển nhiều năm như vậy, cũng là lúc kiểm nghiệm thực lực của bọn hắn! Hắn lấy ra Âm Dương truyền âm ống, trực tiếp hướng Kỳ Thần nói hai chữ: “Động thủ!”
Một bên khác, những đệ tử mai táng dưới chân núi Yên Vân Sơn để chặn đường, nhao nhao chui lên. Những năm này, bọn hắn không chỉ tiếp tục đi sâu nghiên cứu cản thi quyết, đối với các loại pháp thuật độn địa tương tự cũng chuyên tâm tu luyện nhiều năm. Trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn thây khô tụ thành một đợt triều thi, hướng về phía Yên Vân Sơn xuất phát. Ngay lúc này, cây cổ thụ cổ xưa nhất, cao lớn nhất trong núi đột nhiên từ dưới lòng đất vươn ra vô vàn rễ cây, trói hết tất cả hộ vệ của Yên Vân Sơn còn chưa kịp hiểu chuyện. Những hộ vệ Kim Đan cảnh này, trước cây cổ thụ này lại không có chút sức phản kháng. Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, triều thi đã xông lên núi. Hộ vệ Kim Đan liều mạng giãy dụa, nhưng mấy chục con thây khô lông xanh ở phía trước nhất xông pha chiến đấu, vô cùng có chừng mực dùng vuốt sắc xé rách gân tay gân chân của những người không thể động đậy này. Tướng quân đã nói, chỉ giết Nguyên Anh. Kim Đan cảnh đối với Mặc Đài Sơn không có bất kỳ uy hiếp gì. Vẻn vẹn mười hơi thở, triều thi đã xông lên đỉnh núi, cuối cùng cũng kinh động đến mấy vị đô thống trấn thủ ở đây! Hoàng Lượng, Tôn Quỳ cùng mấy người khác mặt mày nổi gân xanh. Vô số thây khô, lại thêm cả những thây khô lông xanh cực kỳ cường đại, khiến bọn hắn có chút không biết làm sao. Những thây khô này không chỉ có thực lực cường hãn, mà càng hung hãn không sợ chết. Thường dùng lối đánh đổi mạng, rất nhanh liền dùng móng vuốt sắc bén phá nát da thịt của những người này. Hỏa diễm, lôi đình, băng sương các loại pháp thuật đánh lên người những thây khô này, cơ hồ không có tác dụng gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động, chúng liền sẽ tiếp tục phát động tấn công. Không chỉ như vậy, đòn tấn công của chúng cũng không phải không có mục đích. Giữa chúng phối hợp vô cùng ăn ý, cứ như có cùng một suy nghĩ vậy.
Chỉ nửa chén trà nhỏ thời gian, sáu vị đô thống trên núi Yên Vân đều đền tội! Tiếng chém giết rất nhanh liền truyền đến Vân Yên Cốc phía sau Yên Vân Sơn, Cốc Tiên Chi mặc áo trắng, cau mày. Không chờ Sư Quảng Nguyên mở miệng, nàng đã bay ra khỏi sơn cốc đi tới Yên Vân Sơn, nơi đang hỗn loạn và bao phủ bởi từng đợt tử khí. Khi nhìn thấy xác chết ngổn ngang cùng đám thây khô đang xông về phía nàng, vẻ mặt tuyệt mỹ của nàng cũng lộ vẻ kinh hãi! Nàng đương nhiên nhận ra những quái vật này. Nàng vừa phát hiện ra động tĩnh của Cản Thi Đường, còn đang báo cáo cho Sư tướng quân. Không ngờ rằng, bọn hắn vừa mới thương lượng làm sao để xử lý việc này, kế hoạch như thế nào để cho Lục tướng quân không tuân quy củ học một bài học thì đối phương lại chủ động tìm đến tận cửa? “Trần tướng quân! Ngươi muốn làm gì!” Cốc Tiên Chi tức giận quát. Nhưng mà, không có ai đáp lời nàng. Trần Mặc không có ở đây, Kỳ Thần cũng tự biết không có tư cách thay thế chưởng giáo lên tiếng, bởi vậy trên toàn bộ Yên Vân Sơn chỉ có tiếng gầm rú không ngớt của thây khô. Cốc Tiên Chi thấy đối phương không chịu gặp mặt, thế là tế pháp bảo của mình về phía triều thi tấn công.
Lâm Hạ phong. Nằm ở một linh mạch lệch về phía bắc trung tâm Bình Độ Châu. Liêu Tinh trấn thủ ở nơi này là một trong số các đô thống dưới trướng Tam tướng quân. Chỉ tu hành trăm năm đã là Nguyên Anh tầng bốn, thực lực cường hãn không cần phải bàn, còn được giao trách nhiệm trấn thủ một phương. Nhưng mà, ngay lúc hắn đang ngồi xuống tu luyện, một bóng người đột nhiên chui ra từ dưới lòng đất, chưa kịp để hắn phản ứng thì một tấm tạo súc phù đã được cải tiến dán lên người hắn. Ngay sau đó, Trần Hổ, Trần Tích tả hữu kéo cung, dễ dàng lấy mạng hắn. Sau khi thành công thì lại không hề dừng lại một chút nào, lần nữa chui xuống đất, từ đầu đến cuối giống như chưa từng xuất hiện. Chỉ để lại trên đất một xác chết…
“Hổ Ca, cái đồ chơi này tốt thật!” “Hắc hắc, lão đại nói đúng, có phù lục không dùng, lại muốn đi đấu pháp, đây không phải là đồ ngốc sao?” Lão đại trong miệng bọn họ lúc này đang sốt ruột muốn phát hỏa. Đám yêu thú Trường Ca Linh Trì đều đã bị Trần Mặc điều đi, thậm chí ngay cả Tam Đầu Quái Điểu và Quỷ Diện Hồ cũng đã rời Ngân Nguyệt Sơn, chỉ còn mình hắn ở lại nơi này trấn thủ. Nói theo lý mà nói thì đại bản doanh cần có người phụ trách. Nhiệm vụ trọng yếu như vậy đương nhiên rơi lên đầu hắn! Nhưng mà có Lão Thanh Lão Hồng ở đây, có hai tên đáng sợ này, hắn ở đây thì có tác dụng cái rắm gì? Chẳng phải là do hắn hình thể quá lớn, mục tiêu quá lớn sao? Lão ô quy khóc không ra nước mắt, đại chiến như thế này, cơ hội tốt để ra oai phong như vậy, nhưng lại không ai mang theo mình. Bất quá, hắn tức thì tức, cuối cùng vẫn không bị ghen ghét làm mờ mắt. Chủ nhân không cho phép hắn rời đi, hắn cũng không tự tiện hành động, lão ô quy cũng biết, Bình Độ Châu sắp đổi chủ rồi! Ngoài Lâm Hạ sơn, hơn mười khu mỏ linh thạch do Tam tướng quân phụ trách gần như đồng thời bị tấn công, đám yêu thú trong Trường Ca Linh Trì dường như cũng bị Lão ô quy huân đúc, dùng đủ loại phù chú vô cùng thành thạo. Rõ ràng là một đại yêu có nhục thể cường hãn, lại cứ quỷ quỷ túy túy đi đánh lén. Thậm chí ngay cả yêu quái Túi Xà có thực lực gần bằng Thanh Hồng Xà Yêu cũng khắc phục tính cách của mình, lặng lẽ xử lý mục tiêu. Âu Dương Đông Thanh tuy không ở Mặc Đài Sơn, nhưng ở Mặc Đài Sơn đâu đâu cũng có cái bóng của hắn. Những năm gần đây, Trần Mặc không hề ngừng cung cấp tài nguyên cho hắn, mà như là sự đáp lại, phù chú mà đối phương đưa lại ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh. Với tư cách là thiên tài phù lục gần với Thanh Hồng Xà Yêu của tiên môn, đến nay cũng đã chọn bế quan. Chuẩn bị trùng kích cảnh giới Hóa Thần!
Chiến trường ngoài Yên Vân Sơn bắt đầu đột ngột, kết thúc cũng nhanh chóng. Nhiếp Nguyên Chi, Lý Đình Nghi, Văn Hảo Vấn cũng tự mình xuống trận, bọn hắn cũng là cảnh giới Nguyên Anh, lại được ăn linh thực nhiều năm, có cả Bàn Long Quả, Địa Hỏa Đan, thực lực đương nhiên vô cùng mạnh mẽ. Sau khi những người này giải quyết xong mục tiêu của mình thì đều trở về Ngân Nguyệt Sơn. Còn những yêu thú trong Trường Ca Linh Trì, thì đổi hướng, tiếp tục hướng về Yên Vân Sơn mà đi…
Cốc Tiên Chi tế pháp bảo của mình hướng về phía triều thi công kích. Nhưng ngay khi trường kiếm trong tay bay ra chém tới, một đạo hàn quang lóe lên, trong nháy mắt sấm sét vang dội! Giao long xuất hải, đánh đâu thắng đó!
(Tấu chương xong)
Bạn cần đăng nhập để bình luận