Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 757: Bữa ăn chính bắt đầu

Chương 757: Bữa ăn chính bắt đầu
“Ta tin ngươi cũng biết, Linh Thực Sư không bao giờ thiếu đan dược.” Trần Mặc nói đến đây cố ý dừng một chút, “nhất là một vị Linh Thực Sư đã thức tỉnh thần thông.”
Đối diện đãi ngộ phong phú như vậy, hỏi Nguyên Anh nào mà không động lòng, gần như là chuyện không thể. Dù là Hoàng Dục vô địch trong cùng cấp tu sĩ, cũng không thể có nguồn tài nguyên cung ứng gần như vô hạn như vậy. Có lẽ bái nhập môn hạ Tôn Giả cũng có thể được nhiều tài nguyên thuận lợi thế này, nhưng đó là quan hệ trên dưới, về sau chắc chắn sẽ không tự do như lần này. Nhưng nếu chỉ hợp tác với vị tướng quân Bình Độ Châu trước mắt thì lại là chuyện khác. Đối phương bỏ tiền, hắn làm việc, hai bên không nợ ai!
“Ngươi không sợ ta cướp đan dược của ngươi sao?”
Trần Mặc đột nhiên cười: “Ta tin ngươi sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.”
“Ngươi thành công thuyết phục ta.” Hoàng Dục coi như đồng ý.
“Nếu hợp tác vui vẻ, ta sẽ cân nhắc cung cấp thêm một ít thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược cũng không phải là không thể.”
Trần Mặc không nói chắc chắn. Ví dụ như Bàn Long Quả, hắn tin rằng chỉ cần lấy ra, đối phương chắc chắn sẽ vô cùng động lòng. Nhưng chuyện này còn phải xem đối phương làm ăn thế nào đã!
“Tốt! Vậy thành giao!”
“Đã vậy thì chờ xong việc ở đây, ta sẽ chờ ngươi ở Bình Độ Châu.”
Hoàng Dục gật đầu, sau đó lại vét sạch đĩa cá trên bàn một lần nữa. Cuộc mua bán này hắn thấy có thể chấp nhận được.
Tiễn vị truyền thừa tu sĩ gần như vô địch trong cùng cấp đi, Trần Mặc tiện tay thu dọn canh thừa thịt nguội trên bàn. Chuyến đi đảo hoang lần này, ngoài mục tiêu cuối cùng, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ. Việc tìm người bẩn thỉu do Nhiếp Nguyên Chi đảm nhiệm, nhanh vậy mà đã có mục tiêu, vậy việc Thiên Long Bộ giao phó cũng nên hoàn thành. Huống hồ, có Hoàng Dục phía sau, Ngân Nguyệt Sơn không nói là vững như đồng thì cũng có thể coi là không gì phá nổi. Hắn tin rằng, đại tướng quân có mạnh hơn cũng không phải đối thủ của người này. Huống chi người này còn có tầng quan hệ với Lâu Toa Toa, thật sự bại lộ thì chắc cũng không phải là người thường nào có thể truy cứu được.
Sau khi Hoàng Dục đi thì đã chạng vạng, buổi đấu giá chính thức bắt đầu vào giờ Tý. Xung quanh quảng trường trước chủ tháp đã gần như không còn ai. Với họ mà nói, giờ này giao dịch mấy đồ tầm thường, chắc chắn không hấp dẫn bằng phiên đấu giá này.
Hôm nay Trần Mặc đã để ý. Trong đám Hóa Thần tu sĩ này có không ít người mạnh mẽ. Mục tiêu đấu giá của rất nhiều người chắc chắn là cực kỳ trân quý, đến nỗi với thân phận địa vị của hắn, chỉ nghĩ đến thôi cũng có thể gây ra họa sát thân. Nhưng hắn vẫn không biết món đồ mà Bát Bảo Trân Long Các nói khiến hắn hứng thú là gì? Pháp bảo gì mà giá trị tới hai mươi khối thượng phẩm linh thạch!
Nhìn giờ Tý sắp đến, nội tâm Trần Mặc không khỏi kích động. Cuối cùng thì trong sự nóng ruột chờ đợi, bên ngoài vọng đến giọng nói quen thuộc như tiếng kim loại của lão giả:
“Đeo mặt nạ vào, chính hí bắt đầu.”
Mặt nạ? Trần Mặc ban đầu chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười trên mặt. Không ngờ, đấu giá và đấu pháp khác nhau hoàn toàn, vậy mà có thể che giấu thân phận! Nhưng nghĩ lại, họ làm như vậy cũng có đạo lý. Nếu có ai không mua được đồ mình muốn rồi ra khỏi đảo lại ra tay sát hại thì không hay cho danh tiếng của đảo. May là tất cả đều che giấu thân phận, như vậy thì hoàn toàn chỉ nói chuyện bằng tiền. Ai mua thì của người đó! Đây là bảo vệ mấy tu sĩ yếu... à không, phải tính cả Trần Mặc như thế này, yếu nhưng giàu tu sĩ.
Hắn đi vào phía sau cửa, lấy lớp da mặt đã chuẩn bị sẵn dán lên. Ngay sau đó, thế giới xung quanh chìm vào một màu tối tăm. Tất cả như chốn hoang vu, tĩnh mịch, thỉnh thoảng có vài cơn gió âm thổi qua. Đẩy cửa ra, người xung quanh như những bóng ma phiêu dạt tiến về phía trước, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn Trần Mặc, trong mắt cũng không có chút sinh khí nào. Không ai biết dưới lớp mặt nạ là ai. Thứ pháp bảo này dường như đã vượt quá tầm khống chế của Nguyên Anh và Hóa Thần.
Theo cầu thang đi đến quảng trường. Cửa lớn của chủ tháp đã mở, đám "u hồn" xuyên qua từng lớp sương mù dày đặc đi vào bên trong tháp. Lần này không có Lâu Toa Toa vung tay hô tên "mỗ mỗ", cũng không có ai tụ tập thành nhóm nữa. Mọi người đều tự ý lựa chọn một chỗ. Đây là tình hình mà chủ hội đấu giá muốn thấy. Để tránh người quen biết nhau cấu kết, như thế mới có thể tối đa hóa lợi ích của họ.
Trần Mặc thuận lợi bay vào chủ tháp, ngay lập tức một ánh sáng đỏ sẫm lóe lên, đến khi bình tĩnh lại thì hắn đã ngồi trong một gian phòng nhỏ xây bằng hài cốt. Xung quanh hắn là những bức tường được làm từ xương cốt của các sinh vật đã chết, bên trên còn thấm những chất lỏng màu đỏ sẫm. Dưới chân hắn là những lòng bàn tay xòe ra như những đóa sen đang nở. Phía sau là một chiếc ghế dài được làm từ những hộp sọ chồng lên nhau, trông cực kỳ đáng sợ. Có lẽ, mục đích là để mọi người giữ được tỉnh táo.
Từ chỗ của Trần Mặc có thể thấy rõ khu trung tâm, đó là một sân khấu được làm từ núi xác chết, xung quanh bốc lên nham thạch nóng chảy. Hắn không hiểu tại sao phòng đấu giá lại được xây dựng như một địa ngục trần gian như thế này. Hay đây chỉ là ảo ảnh do chiếc mặt nạ gây ra? Trần Mặc không rõ. Không ai nói cho hắn biết, cũng không có ai để hỏi. Hắn như một người khách qua đường trong chuyến đi đảo hoang này, mà đây chính là trạng thái tu hành bình thường của hắn trong suốt bao năm qua.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mọi người đã đến đủ. Vị lão giả râu tóc bạc trắng họ "Cổ" lại xuất hiện trước mặt mọi người. Chỉ có ông ta vẫn gặp mọi người bằng mặt thật. Đến giờ Trần Mặc vẫn chưa biết tên thật của đối phương.
Lão giả quét mắt nhìn một lượt, sau đó trầm ngâm một chút, lên tiếng: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Yên tĩnh. Cả phòng đấu giá như không có người. Không một ai đáp lời, cũng không có bất cứ tiếng động nào. Nhưng lão giả vẫn tự mình nói tiếp: “Ba năm một lần Bành Tổ Đảo tổ chức đấu giá, ta tin mọi người đã chờ đợi rất lâu. Trong ba năm qua, rất nhiều thương hội, tiên môn, thị tộc, thậm chí là các cá nhân đã thông qua đủ loại con đường, gửi đến gần trăm món đấu giá, nhưng sau khi sàng lọc, chúng ta đã chọn ra tám món đấu giá chữ "Hoàng", sáu món chữ "Huyền", bốn món chữ "Địa" và một món đấu giá chữ “Thiên”…”
Đến đây, Trần Mặc có thể nghe rõ tiếng thở dốc xung quanh. Âm thanh này vượt qua sự hạn chế và kìm hãm của pháp bảo, vọng thẳng vào tim mọi người. Đó là sự kích động, là khát vọng!
“Không sai! Tin rằng lần này rất nhiều người đến đây đều vì món đồ chữ “Thiên” này. Đương nhiên, Bành Tổ Đảo chúng ta sẽ không để mọi người phải thất vọng!”
Trên mặt lão giả lộ ra nụ cười hiếm thấy. Đó là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm, cũng là sự tự tin đầy hãnh diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận