Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 28: Cướp tu như thế hậu trường

Chương 28: Cướp tu, sau khi sờ mó lục soát cướp được thi thể, xác nhận không còn thứ gì đáng giá khác, Trần Mặc liền nhắm ngay đối phương liên tiếp tung bảy tám chưởng Hỏa Diễm Chưởng, thẳng đến thi thể hoàn toàn hóa thành một vũng máu thịt cùng xương vụn. Ngay sau đó, hắn lại tốn công sức một hồi, dùng tuyết đọng xung quanh che giấu nó, lúc này mới dừng tay. Trần Mặc vừa làm vừa âm thầm suy nghĩ: Về sau có phải hay không nên luyện một môn pháp thuật hủy thi diệt tích như vậy, như vậy có thể tiết kiệm không ít công sức. Bất quá ý nghĩ này vừa mới lóe lên, liền vỗ nhẹ mình một cái. “Nghĩ cái gì vậy? Cẩn thận, cẩn thận! Có thể không động thủ thì tuyệt đối không nên động thủ!” Lại lẩm bẩm một mình: “Bất đắc dĩ động thủ thì phải đảm bảo một kích mất mạng!” Chuyện cướp tu kết thúc. Hai tên này cũng coi như xui xẻo, đụng phải Trần Mặc kiểu người không theo lẽ thường. Đương nhiên, cái trò cướp tu này, chết một hai tên vẫn sẽ có người khác nhào vô, đây chính là tiền thật a! Trần Mặc men theo đường cũ đi về một đoạn, chiếc xe đẩy nhỏ bị hắn vứt ở ven đường vẫn còn đó. Hắn phủi phủi tuyết đọng trên tay, trong miệng ngân nga bài hát, đẩy xe đẩy nhỏ, hướng về nhà. Bầu trời tuyết bay lất phất dần nhỏ lại, đợi Trần Mặc về đến nhà thì đã hoàn toàn tạnh. Về đến phòng, nhóm lò sưởi, cởi áo bông, lộ ra chiếc pháp bào đã cứu hắn một mạng kia, giờ phút này, những vằn xanh trên áo trông có vẻ hơi ảm đạm. Theo lời chủ quán thì, trận pháp ẩn chứa bên trên pháp bào đã trở nên suy yếu vì bị công kích. Bất quá cũng may không bị hỏng, vẫn còn cơ hội bồi dưỡng! Hắn mở túi trữ đồ của đám cướp tu ra, linh sa đổ lên bàn, kiểm lại một chút: tổng cộng 37 lượng. Cộng thêm 64 lượng còn lại từ việc bán lương thực, bây giờ linh sa của hắn đã lên đến 101 lượng! Dựa theo tốc độ hiện tại của hắn, số tài nguyên này đủ cho hắn tu luyện trong hai năm! Nếu như không tu luyện bất kỳ pháp thuật nào, có lẽ đủ cho hắn đột phá đến Luyện Khí tầng ba. Về việc phân chia tài nguyên tu luyện như thế nào? Trần Mặc mở bảng, suy tư: 【 Tính Danh: Trần Mặc 】 【 Nghề nghiệp: Linh Thực Phu (đã mở khóa), Linh Dưỡng Quan (chưa mở khóa) ... 】 【 Tuổi thọ: 30/77 】 【 Tu vi: Luyện Khí tầng hai 】 【 Công pháp: Dưỡng Khí Quyết (1/200) 】 【 Pháp thuật: 】 【 Bố Vũ Thuật (tinh thông): 59/400 】 【 Độ Khí Thuật (chưa nhập môn): 5/50 】 【 Hỏa Diễm Chưởng (tiểu thành): 18/800 】 【 Canh Kim Chỉ (chưa nhập môn): 0/50 】 【 Thiên phú: Tăng gia sản xuất (lam) Gây giống (lục) 】 Dưỡng Khí Quyết phải luyện, đây là căn cơ lập thân của hắn. Trần Mặc đánh giá một chút, dựa theo tốc độ tu hành hiện tại thì, đại khái cứ mỗi tám ngày sẽ tiêu hao một lượng linh sa, một năm khoảng chừng bốn mươi mấy lượng. Cùng lúc đó, «Bố Vũ Thuật», «Độ Khí Thuật», «Hỏa Diễm Chưởng», «Canh Kim Chỉ» và cả «Linh Xà Thân Pháp» đào được từ cướp tu cũng đều muốn luyện, hơn nữa là cảnh giới càng cao càng tốt! Ở cái thế giới nhược nhục cường thực này, chỉ có thực lực mới có thể tự vệ. Bất quá, trong những pháp thuật này, «Bố Vũ Thuật» và «Độ Khí Thuật» đều có giới hạn rất lớn, «Bố Vũ Thuật» thì vẫn còn tốt, có thể đi đánh không công người khác, còn «Độ Khí Thuật» thì chỉ có thể dựa vào linh đạo mà đút vào! Sau một hồi suy tư thật lâu, Trần Mặc cuối cùng hạ quyết tâm: Ban ngày vẫn cứ lấy tu luyện «Dưỡng Khí Quyết» làm chủ, cảnh giới không thể bỏ bê. Đến ban đêm, trở lại phòng, thì sẽ là Độ Khí Thuật, Canh Kim Chỉ và Linh Xà Thân Pháp thay phiên nhau tu hành, còn về phần Hỏa Diễm Chưởng, vì kinh nghiệm tăng vọt lên 800, trước mắt chỉ có thể tạm gác lại! Sau khi làm tốt kế hoạch, Trần Mặc đơn giản nấu một bát cháo linh mễ ăn nửa no bụng, rồi lại nuốt một viên Tích Cốc Đan. Hai tay đều nắm một lượng linh sa, bắt đầu tu hành hôm nay... Ngoài cửa sổ, những cánh đồng linh dưới chân núi Tử Vân Phong hoàn toàn tĩnh lặng. Tuyết trắng bao phủ ngọn núi, cũng che lấp mọi dấu vết âm thanh. Xa xa tại phường thị Cổ Trần, Ngụy Vô Úy của cửa hàng Ngưu Gia sau khi đứng đợi ở cửa nhà gia chủ một hồi lâu, mới được gọi vào. Hắn cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra, lập tức một luồng hơi ấm bao trùm lấy. Khác với sự băng giá bên ngoài, nơi này giống như mùa xuân, không hề cảm thấy một chút rét lạnh nào. Ngụy Vô Úy đóng chặt cửa phòng, ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách chờ, lát sau, gia chủ cửa hàng Ngưu Gia được người hầu hạ mặc quần áo chỉnh tề bước ra. Cùng đi với hắn là một nữ tu xinh đẹp, sửa sang lại y phục xong thì cáo lui. “Chuyện gì?” Ngưu Hữu Đức có chút không hài lòng nói. Bất cứ ai đang mây mưa vui vẻ mà bị người thông báo đánh gãy, đều sẽ cảm thấy khó chịu. “Bẩm gia chủ, phường thị Cổ Trần xuất hiện cướp tu!” “Cướp tu?” Lông mày Ngưu Hữu Đức lập tức nhíu lại thành chữ Xuyên, “Sao ngươi biết?” “Có người báo cáo, tại hạ thiết phục kích, một kiếm chém tên tặc kia!” Ngụy Vô Úy giọng điệu nghiêm túc nói. Mặc dù đám cướp tu thực lực thấp, nhưng cũng là uy hiếp với phường thị Cổ Trần, huống chi, gia chủ còn là anh trai của phường chủ! Hắn làm vậy, trong lòng không khỏi có chút tự hào! “Dáng dấp ra sao? Có nhớ không?” Ngưu Hữu Đức hỏi tiếp. “Bẩm gia chủ, ta đã chém đầu hắn, sợ ngài...”“Mang đến xem.” “Vâng!” Lát sau, Ngụy Vô Úy từ bên ngoài mang vào một túi vải, mở ra bên trong chính là đầu của Chúc An. Ngưu Hữu Đức ngoài mặt không chút biểu tình, tùy tiện khen vài câu với đối phương xong liền cho lui, trước khi đi còn cố ý dặn dò, sau này nếu có chuyện như vậy, nhớ phải báo cáo đầu tiên! Ngụy Vô Úy đương nhiên không hiểu ý trong câu nói này, nhanh chóng chắp tay cáo từ. Đợi sau khi hắn đi, Ngưu Hữu Đức lập tức nổi gân xanh trên mặt! “Mẹ nó! Vất vả lắm mới lừa được hai tên Linh Thực Phu đóng vai cướp tu, chưa được mấy năm đã bị giết!” Khó thở. Không sai! Chúc An và Lâm Khánh, hai tên cướp tu Luyện Khí tầng ba này, chính là do hắn xúi giục đi cướp bóc mấy tên Linh Thực Phu kia. Cũng chính vì thế mà hai người này được dặn dò không được sát sinh. Mỗi lần đều lấy dọa nạt chiếm đoạt là chủ yếu! Cướp được chút lợi lộc lại nộp lên cho Ngưu Hữu Đức, chỗ tốt chia 4:6. Tuy tài nguyên không nhiều, nhưng cũng coi như một khoản thu nhập kha khá, không ngờ mới được bao lâu? Hai năm, hay ba năm? Đã bị người nhà mình xử lý mất rồi! Đương nhiên, chuyện này Ngưu Hữu Đức không thể đem ra nói công khai được, một khi Tử Vân Phong biết, e là khó mà chịu nổi. Cho nên, càng không thể để người của phường thị ra tay. Chỉ có thể tìm những Linh Thực Phu có thực lực mạnh một chút đến, tự mình cướp của mình! “Thôi, thôi.” Nộ khí của Ngưu Hữu Đức dần tan biến, dù sao tức cũng vô dụng, “Năm nay coi như bỏ, sang năm lại tìm một hai người.” “Linh Thực Phu ở phường thị, có bao nhiêu người ở Luyện Khí tầng ba?” “Hai mươi, hay mười người?” Ngưu Hữu Đức bỗng nhiên nghĩ tới một người! Sau khi em trai hắn là phường chủ Ngưu Hữu Lương phụ trách thu thuế của Tử Vân Phong trở về, có đặc biệt nhắc tới một người —— Tiêu Trường Hoa! “Hay là bồi dưỡng hắn một phen?” Khóe miệng Ngưu Hữu Đức nhếch lên, ý cười càng ngày càng lộ rõ....... Ngày hôm sau, tuyết ngừng. Trần Mặc từ sớm đã cầm cây chổi lớn, quét dọn sân. Rất nhanh, lại quét sạch tuyết đọng trên bờ ruộng. Lúc hắn chuẩn bị ngồi xếp bằng tu luyện thì một bóng người từ xa chạy tới, tốc độ nhanh chóng vượt xa tưởng tượng của hắn!
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận