Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 318: Ngươi bị lừa?

Chương 318: Ngươi bị lừa rồi? Một viên linh thạch thượng phẩm, giá trị bao nhiêu? Có lẽ dựa theo tài nguyên hiện tại của hắn mà xem, có lẽ cần đem toàn bộ số linh thực trồng được trong một năm bán đi, mới có thể đổi lấy một khối. Đương nhiên, có ai chịu đổi với hắn hay không, lại là chuyện khác. Nhưng Trần Mặc đoán chừng, Nhiếp gia sẽ trả cho hắn hơn khối linh thạch phẩm này. Huống chi, hắn cũng đâu có nói không trả! Mắt thấy Dư Kỳ Kỳ đưa linh thạch tới, Trần Mặc cầm lấy trong tay cẩn thận xem xét một lượt. Khối linh thạch này, dù là màu sắc, cảm nhận, hay là linh khí ẩn chứa bên trong, đều không phải loại linh thạch trung phẩm có thể so sánh. Một khối linh thạch như vậy hiếm có đến mức nào? Tống Vân Hi từng nói với hắn, trong khoáng mạch nhất nhị giai đừng mơ có linh thạch thượng phẩm, khoáng mạch tam giai cũng chỉ có mấy chục khối đáng thương mà thôi! Phương Vân Uyển thấy đối phương cầm linh thạch, từ đầu đến cuối không đưa cho các nàng, trong lòng có chút nóng nảy, lại có chút không chờ được. “Có mua hay không vậy!”
Trần Mặc ngẩng đầu, đặt linh thạch lên bàn. Đối phương không nói hai lời đã muốn lấy, nhưng ngay sau đó, tay phải Trần Mặc ngăn lại trên mặt linh thạch. “Đừng vội, linh thạch đặt ở đây, ta khẳng định sẽ mua. Bất quá có thể cho ta kiểm hàng một chút được không?”
“Không được!”
Trần Mặc cũng không để ý tới đối phương, liếc mắt nhìn Dư Kỳ Kỳ, đối phương lập tức hiểu ý đổi sang bộ dạng hung thần ác sát, còn hắn thì ngồi xổm xuống, cách lồng đưa tay vào. Con túi đang lim dim, khi cảm nhận được sát ý của hắn, đột nhiên mở ba mắt, răng nanh khẽ nhe ra, bộ dạng hết sức cảnh giác. Trần Mặc nhẹ giọng trấn an một câu, cổ tay linh hoạt như rắn vòng qua đòn tấn công, nhẹ nhàng đặt lên lưng nó. Lông trên người túi mềm mại, sờ vào tay thậm chí có cảm giác mịn màng. Bất quá lớp da của nó rất cứng rắn, sau khi Trần Mặc vận chuyển Thiên Quyền Kinh Lạc Chỉ, thân thể con túi dần dần thả lỏng. Mà hắn cũng từ từ biết được vấn đề trong cơ thể túi! Khí huyết nghịch chuyển, huyết mạch mỏng manh, chỉ còn một lớp da bọc bên ngoài, gần như không có bất cứ chỗ nào cường đại. Nói cách khác, nó như thế này, tuyệt đối không mạnh bằng con tiểu cẩu lúc trước! “Giao dịch đi.”
Trần Mặc lại sờ lên con Xích Viêm Hổ có vẻ hơi suy yếu kia, so ra thì nó tốt hơn một chút, chỉ là trong cơ thể có chút vết thương thôi, cũng không ảnh hưởng lớn. Yến Tiêu Tiêu mắt sáng lên, ban đầu lúc đối phương sờ vào con túi, lòng nàng đã nguội một nửa. Cứ tưởng là mối làm ăn này sắp hỏng rồi. Nhưng tuyệt nhiên không ngờ, đối phương lại đồng ý! Dư Kỳ Kỳ giúp Trần Mặc chuẩn bị pháp khí, toàn bộ sáu con yêu thú và bốn quả trứng yêu thú đều được đặt vào. Thu hoạch cũng xem như tốt, ít nhất trong mắt Trần Mặc, giá trị của những yêu thú này vẫn rất lớn. Hắn cảm thấy mình kiếm được lời. Dù sao nếu là một con túi bình thường, dù có tốn bao nhiêu linh thạch cũng sẽ không ai bán cho hắn! Ngoài hắn ra, Phương Vân Uyển hai người cũng cảm thấy mình kiếm được lời! “Sư tỷ, ta còn tưởng tên kia hiểu biết về yêu thú lắm chứ, không ngờ lại chỉ là một tên ngốc! Còn làm bộ sờ nắn, chạm vào chỗ này chỗ kia buồn cười chết đi được.”
Yến Tiêu Tiêu cũng che miệng cười, “dù sao cũng không phải người của Kỳ Thú Viện chúng ta, nhìn không ra cũng là bình thường thôi.”
“Sư tỷ, đi thôi! Chúng ta đến một thành thị nào đó, một đường vừa du sơn ngoạn thủy vừa về kinh đô!” Phương Vân Uyển đắc ý nói, “Tào sư huynh thật lợi hại a, thế mà có thể làm được vậy sao?”
“Phục khắc.”
“Đúng đúng đúng! Phục khắc ra Thượng Cổ hung thú túi, tuy theo lời hắn nói, thì thứ này là tàn thứ phẩm, vật thí nghiệm, nhưng người bình thường căn bản nhìn không ra a!”
Yến Tiêu Tiêu rất tán thành gật đầu. “Tào sư huynh thật sự là thiên tài ngàn vạn năm có một của Kỳ Thú Viện!”
“Ta còn mấy con túi nữa?”
“Bốn con.”
“Đi, chúng ta đi Bình Độ Châu xem sao.”
Hai nàng thu dọn đồ đạc, lên đường. Vốn dĩ các nàng mượn trận truyền tống của Thần Nông Tông mà đến...
Rời khỏi thị trường giao dịch, đang định về Trường Ca Linh Trì một chuyến thì Trần Mặc đột nhiên cảm nhận được một tia linh khí dao động. Hắn suy nghĩ một chút, lấy từ trong ngực ra ống truyền âm Âm Dương kia, rót linh khí vào, quả nhiên truyền đến giọng của Đạm Đài Phi. “Bây giờ ngươi đang ở đâu? Đến Bắc Nhạc Thành rồi à?”
Trần Mặc lần đầu tiên dùng “điện thoại” nói chuyện với người khác, có hơi khó chịu, sau đó đáp lại. “Đã về rồi.”
“Ồ, ngươi nhanh thật đấy.”
“Ngũ Hành độn phù đưa ta tới gần đây.”
“Ở đâu?”
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn, “Thị trường giao dịch Thái Ương Khu.”
“Đứng đó đừng nhúc nhích, ta đến tìm ngươi.”
Vừa dứt lời, ống truyền âm Âm Dương liền im bặt. Bên cạnh, Dư Kỳ Kỳ theo dõi thứ đồ chơi mới lạ trong tay hắn đã lâu, càng phát giác ra vị này thần bí khó lường. Rõ ràng là người đã trung niên, lần trước gặp còn là Luyện Khí tầng chín. Ấy vậy mà địa vị cao đến mức đáng sợ! Đồ tốt trên tay hết cái này đến cái khác, thậm chí có thể theo Nhiếp gia mượn linh thạch thượng phẩm, mua mấy con yêu thú! Hắn rất tò mò, người vừa mới nói chuyện với hắn là ai, giọng nghe rất êm tai, như chim hoàng oanh trong rừng. Nhưng hắn không dám hỏi, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi. Một lát sau, Đạm Đài Phi mặc váy dài màu vàng nhạt như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, khiến người xung quanh không thể rời mắt. Dư Kỳ Kỳ càng tim đập loạn xạ. Hắn ở Thái Ương Khu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp được nữ tu nào đẹp như vậy! Mà nàng! Nàng còn đến tìm Trần Mặc. Chờ đã! Dư Kỳ Kỳ bỗng dưng trong não trống rỗng, khí tức Kim Đan cường đại làm hắn chưa hoàn hồn lại được. Kim Đan! Nàng thế mà còn là một vị Kim Đan. “Sao ngươi lại chạy đến đây?” Trong giọng nói của Đạm Đài Phi còn có chút oán trách. Trần Mặc cười khổ: “Vừa hay gần đây, nên đến xem một chút.”
Đối phương liếc nhìn một lượt, vừa nhìn thấy mấy con yêu thú hắn vừa mua, biểu cảm vốn hơi hờ hững, khi thấy con túi thì lập tức cau mày. “Đây là túi?”
“Mắt tốt.”
Nàng tiến đến xem xét kỹ càng, một lát sau thì nhíu mày. “Ngươi mua nó?”
“Ừ.”
“Ngươi bị lừa rồi.”
“Vì sao?”
“Ta thấy khí huyết nó nghịch chuyển, huyết mạch mỏng manh, chắc là nuôi không sống.” Đạm Đài Phi đứng lên, vén lọn tóc dài rủ xuống trước mặt, “thôi đi, coi như ngươi bỏ tiền mua bài học đi.”
“Cứ nuôi thử xem sao.” Trần Mặc nhún vai, bỏ qua chuyện này. “Ta muốn về trước một chuyến.”
Đạm Đài Phi nhìn hắn, hỏi: “Có phải ngươi không muốn đi Niệm Dục Tông với ta không?”
“Ngươi muốn nghe thật lòng sao?”
“Vậy ngươi khỏi cần nói.”
“Ngươi cũng biết, ta người này nhát gan mà.”
“Bọn họ có thể ăn thịt ngươi chắc?” Đạm Đài Phi nhướn mày, “cho dù ăn, đó cũng là ngươi chiếm tiện nghi.”
“...” Trần Mặc có chút cạn lời, không biết phải nói gì thêm. “Thôi đi, thôi đi, ngươi không muốn đi, ta cũng không ép ngươi nữa.” Chính vì viên ngọc cơ đan kia, Đạm Đài Phi cảm thấy ép buộc đối phương nữa thì thật có chút không hay. “Vậy nếu bọn họ đến Bắc Nhạc Thành thì sao?”
“Vậy thì nghe theo an bài của ngài.” Trần Mặc tươi cười, “bất quá, người thật không thể nhiều, ta cũng không chống đỡ nổi.”
“Được, tùy ngươi!”
Dư Kỳ Kỳ đứng phía sau, nghe hai người đối thoại, sửng sốt một chút...
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận