Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 297: Thu hoạch cùng về nhà

Chương 297: Thu hoạch và trở về nhà
Khi Trần Mặc nói ra bốn thời điểm, Ngu Thánh Công rõ ràng sửng sốt một chút. Bỗng trên mặt lại hiện ra vẻ tươi cười.
“Tiền bối, không biết kim thạch, vật liệu dùng để bày trận có thể mua ở đâu?”
Lúc này, Trần Mặc đã khôi phục lại trạng thái nhập định ban đầu, và theo thời gian trôi đi, hắn cũng có một chút minh ngộ. Thập Trận Đồ có thể mô phỏng các loại hoàn cảnh, để người tu hành vào trong lĩnh hội phép bày trận, nhưng dù sao đây cũng chỉ là mô phỏng, còn nếu muốn thực sự nắm vững mấy môn trận pháp này ở bên ngoài trận đồ, còn phải dựa vào lĩnh hội và luyện tập nhiều.
Ngu Thánh Công nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện tài liệu ngươi không cần lo, ngoại trừ trận [Thời] ra, các trận pháp được ghi lại trong Thập Trận Đồ đều sẽ chuẩn bị cho ngươi đầy đủ.”
“Không có Tiểu Càn Khôn Trì Hoãn Trận sao?” Trần Mặc có chút bất ngờ.
Lúc này, ba đệ tử Thập Trận Môn cùng nhìn về phía hắn: “Ngươi thôi diễn được?”
“Đúng vậy.”
Ngu Thánh Công nhìn đối phương bằng ánh mắt phức tạp, sau đó cười khổ lắc đầu: “Ngươi thôi diễn ra bốn cái nào rồi?”
“Còn có Tinh Ảnh Trận, Tiên Thanh Mê Tung Trận, Bàn Sơn Na Di Trận.”
“Không có một cái nào là trận công kích?”
“Tiền bối, ngài quên sao? Ta là Linh Thực Phu mà.”
“...” Ngu Thánh Công có chút bất đắc dĩ, nhưng ông ta cũng tôn trọng lựa chọn của đối phương, “Chu Nghị, ngươi đi chuẩn bị một chút đi.”
“Tuân lệnh!”
Rõ ràng, trong Thập Trận Môn không bao giờ thiếu vật liệu trận pháp. Giúp người giúp cho trót, đưa Phật đến Tây Thiên, Thập Trận Môn đã muốn leo lên đường dây của Thần Nông Tông thì đương nhiên sẽ không keo kiệt một chút kim thạch.
“Tiểu hữu, Tiểu Càn Khôn Trì Hoãn Trận là loại trận pháp [Thời], bố trí loại trận pháp này cần một loại vật liệu đặc thù, cho dù là tiên môn chúng ta cũng chỉ có hai khối.”
“Tiền bối chỉ giáo.”
“Cần Huyền Vũ giáp thuế.”
“Huyền Vũ giáp thuế?” Trần Mặc nhớ lại một lượt, trong Thập Trận Đồ có ghi loại vật liệu này.
“Không sai, nhưng với Huyền Vũ, chỉ cần có huyết mạch Huyền Vũ là được, Huyền Vũ chủ về thủ, chủ về thời gian, khi loại yêu thú này Kết Đan thì sẽ lột xác giáp, mà giáp xác này chính là một vật liệu đặc biệt cần để bố trí trận [Thời].”
Ngu Thánh Công giải thích khiến Trần Mặc trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh con rùa già không biết xấu hổ kia. Nghĩ lại, gia hỏa này mà có huyết mạch Huyền Vũ thì mới lạ đấy! Huyền Vũ mà lại có dòng dõi không biết xấu hổ như vậy, e là mất hết thể diện.
“Xem ra chỉ có thể thôi.” Trần Mặc cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng thời gian còn nhiều, tương lai ai cũng khó mà nói, Tiểu Càn Khôn Trì Hoãn Trận hắn cũng không nóng vội bố trí, về sau để ý một chút thì cũng không phải là không có cơ hội.
Một lát sau, Chu Nghị trở lại. Hắn đưa cho Trần Mặc một chiếc nhẫn trữ vật chưa ghi chép, bên trong chứa đầy vật liệu cần để bày trận. Trần Mặc dùng thần thức quét một lần, kim thạch, vật liệu bao gồm cả Tiểu Càn Khôn Trì Hoãn Trận đều có, ngoại trừ món Huyền Vũ giáp thuế!
Sau khi bái tạ mọi người, hắn liền theo Vạn Thiến về lại Giang Sơn Biệt Viện. Tính từ lúc Hoắc Trung Thiên dẫn hắn rời khỏi Trường Ca Linh Trì đến nay đã được mười ngày, cũng đến lúc trở về rồi. Nếu không thì mấy đám linh thực trong ruộng lại toi mạng hết.
Vốn dĩ, Trần Mặc chỉ tính một mình trở về, nhưng dưới sự nhiệt tình không thể chối từ, vị nữ tu được sắp xếp tận lực ở bên cạnh hắn – Vạn Thiến, vẫn lấy danh nghĩa tiễn khách, cùng hắn một đường trở về. Hơn nữa, đối phương đã Trúc Cơ hậu kỳ, một thân thực lực quả thực vượt xa Trần Mặc. Huống chi người được Thập Trận Môn cẩn thận sắp xếp, đương nhiên cũng được chọn lựa kỹ càng, có mỹ nhân đi cùng trên đường cũng vui vẻ hơn một chút.
Hai người ngự kiếm bay lượn, mất một ngày hai đêm. Trong lúc đó còn đụng phải vài đợt yêu thú mù quáng, kết quả đương nhiên là không cần Trần Mặc ra tay, Vạn Thiến oai phong lẫm liệt tùy tiện bày một trận [Công] đã giải quyết được chúng. Đến lúc này, Trần Mặc mới ý thức được. Đối phương hình như còn mạnh hơn Dư Vận ở Tử Vân Phong khi trước không ít!
“Phía trước chính là địa giới của Thanh Dương Tông.” Vạn Thiến chỉ vào dãy núi phía trước, tốc độ cũng theo đó chậm lại. Trước đây nàng đã từng đi qua chủ phong Thanh Dương Phong cùng sư phụ, đương nhiên cũng đã từng xem qua thi đấu. Dù thời gian đã lâu, nhưng nàng vẫn còn nhớ.
“Nhận ra, đã tới rồi. Không bằng ghé qua hàn xá uống một ngụm trà nóng?”
Đối phương hộ tống một đường, cũng không có lý gì đến ngay trước cửa mà lại không mời đối phương vào nhà.
“Được.” Vạn Thiến đáp lời dứt khoát.
Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu đối phương mời thì nàng sẽ quay đầu rời đi. Việc sư môn sắp xếp như vậy, nguyên do trong đó nàng rất rõ, nhưng nàng cũng không phải loại người nịnh nọt, cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Vào địa giới của Thanh Dương Tông rồi, mọi thứ yên bình hơn hẳn. Không có yêu thú nhảy ra giết người, cũng không có tu sĩ ra tay cướp của. Rất nhanh đã tới bên ngoài Trường Ca Linh Trì. Chưa kịp đến gần, Vạn Thiến chỉ cảm thấy một đạo thần thức cường đại quét từ trên xuống dưới khắp người mình, không chút sơ sót. Ngay sau đó, một đạo khí tức không kém gì của mình đang lấy tốc độ cực nhanh tới gần!
“Coi chừng!” Vạn Thiến che Trần Mặc sau lưng, dọc đường đi nàng đã chém không ít yêu thú rồi, đương nhiên cũng sẽ không kém con này.
Nhưng một khắc sau, Trần Mặc lại nắm lấy tay nàng, nói “người một nhà, người một nhà.”
“Chủ nhân, chủ nhân, ngươi đã chịu trở về rồi, lão ô quy nhớ ngươi muốn chết, mấy ngày này lão quy ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày nhắc tới, chỉ mong sớm được gặp lại chủ nhân.”
Vẫn là bộ dáng làm người ta sợ hãi kia. Theo bước chạy của lão ô quy, mặt đất rung lên bần bật. Thanh âm thê lương kia, vừa như khóc lóc vừa như kể lể, nghe đến mức Vạn Thiến cũng có chút cảm động! Lại còn có ngự thú tình cảm chân thật đến vậy!
Đối mặt với màn công kích lao tới như vũ bão của lão ô quy, Trần Mặc nhẹ nhàng đạp một phát, giẫm lên đầu con rùa đen của nó.
“Ngươi mà còn buồn nôn ta nữa thì ta sẽ ninh nhừ ngươi ra!”
“Ta nói đều là lời thật lòng mà, chủ nhân không biết đâu, mười ngày qua lão gia hỏa ta sống những ngày tháng khổ cực cỡ nào đâu.” Lão ô quy vừa nói vừa than khóc kể lể.
Phản ứng đầu tiên của Trần Mặc lại là: “Ngươi lại gây họa rồi hả?”
Đối phương đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên lắc đầu nguây nguẩy: “Không có! Không có! Chắc chắn là không có.”
Vào lúc này, lại một bóng đen lao ra. Tốc độ nhanh chóng, Vạn Thiến bên cạnh còn không kịp phản ứng! Đợi khi cô nhìn kỹ lại thì thấy một con gà trống đỏ cao hơn cô gấp năm sáu lần, đứng trên lưng con rùa yêu quái, thân mật dùng đầu cọ cọ cánh tay Trần Mặc.
“Thần thông?” Vạn Thiến lờ mờ cảm thấy một sự bất thường! Con gà này có vấn đề lớn!
Nhưng ngay giây sau, lực chú ý của nàng lại bị con rắn quấn quanh trên cổ gà kia thu hút. Con rắn này toàn thân đen ánh kim, trán mọc sừng giao long sơ khai, chỉ cần thêm một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ trưởng thành thành một con đại yêu! Nhưng nhìn hiện tại, con gà này, con rắn này, và cả con rùa già này hình như đều là ngự thú của Trần Mặc.
“Sao lại thế được? Hắn không phải là Linh Thực Phu sao?” Trong phút chốc, Vạn Thiến lại có chút nghi ngờ, có phải đối phương là người của Ngự Thú Môn không?
“Trần đạo hữu, ngươi về rồi.” Bên tai Trần Mặc vang lên giọng nói của Hồng Xà Yêu, “có mấy người cần ngươi xử lý một chút.” (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận