Làm Ruộng Dục Yêu Tu Tiên Kiếm Trường Sinh

Chương 345: Thiên phú 【 Thống Ngự 】, vào thành

Chương 345: Thiên phú 【Thống Ngự】, vào thành
【Thống Ngự (Lam): Thế có vạn vật, Nhân tộc vi tôn, hiệu lệnh tứ phương, Thống Ngự trên dưới và bốn phương, thiên phú này có thể giảm xuống ngự sử yêu thú, khôi lỗi, pháp bảo các loại thần thức tiêu hao suất giảm bớt 100% (Trúc Cơ cảnh).】
Ngay khi Trần Mặc ánh mắt nhìn về phía trên bảng văn tự, trong đầu hắn bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Thần thức từng bị quá tải khi ngự sử mười một con yêu thú giờ đã giống như con ngựa hoang mất cương, lại một lần nữa cường đại lên. Nếu như nói ngay sau đó Trần Mặc còn có điều gì vô cùng cần thiết, thì tăng lên thần thức chắc chắn là một trong số đó. Nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, thiên phú mới thức tỉnh lại không tăng lên thần thức mà là giảm tiêu hao thần thức. Nói một cách khác, nó cũng có thể coi như một hình thức tăng cường sức mạnh!
"Tiêu hao giảm 100%, tức là tiêu hao thấp xuống 50%." Trần Mặc thầm nghĩ, "Vậy nghĩa là, ban đầu ta có thể ngự sử 11 con yêu thú Trúc Cơ, giờ có thể luyện hóa 22 con yêu thú sao?"
Vốn dĩ, thần thức của hắn đã trở nên lớn mạnh khác thường nhờ được thần bí rêu tẩm bổ. Việc điều khiển mười cái nông cụ khôi lỗi cùng lúc không thành vấn đề, bây giờ còn thức tỉnh thêm thiên phú 【Thống Ngự】 thì số lượng khôi lỗi ngự sử còn phải tăng gấp bội! Xem ra, ước nguyện trải khắp núi Kết Đan đại yêu của hắn lại gần thêm một bước.
Sau một năm lại đột phá tiếp, Trần Mặc đứng dậy vận động tay chân, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang từng chút một trở nên mạnh mẽ hơn. Nhờ có tiểu ngộ đạo quả và bảng thăng cấp tác động cùng lúc, gần như mọi loại pháp thuật khi tu luyện đều đạt đến cảnh giới cực hạn. Ngay cả khi không sử dụng "Thiên Ma Giải Thể Thuật" hay "Thiên Huyết Cửu Biến", những công pháp thượng cổ này, thì ngay cả "Thanh Phong Đoạn Giang Kiếm" cũng có thể giúp hắn giết địch ngang cấp, thậm chí vượt cấp. Lại càng không cần nói đến việc hắn đang trữ một bó lớn tam giai chính lôi phù.
Sau khi đột phá lần nữa, Trần Mặc không vội rời đi. Sau khi củng cố lại cảnh giới, hắn lại nấu một nồi Địa Mạch Trúc Mễ cho mình. Linh đan diệu dược hay linh thực đều có giới hạn hiệu quả, dù sao hắn cũng không vội nên cứ từ từ xem xét việc tu luyện Trúc Cơ tầng bốn cần bao lâu.
...... Sau một ngày.
Khi vẫn duy trì sức ăn và lượng linh thạch thượng phẩm như cũ, điểm kinh nghiệm tăng lên 3 điểm. Trần Mặc ước tính, đại khái sau một năm hai tháng nữa, hắn có thể đột phá lần nữa. Tốc độ tu luyện này tuy có chậm hơn một chút nhưng hắn vẫn chấp nhận được.
Sau khi quản lý xong Huyền Tiêu Phong, hắn lại lần lượt đến Dương Mẫu Phong, Tân Phong Cốc, Long Ấn Sơn, Liễu Tuyền Trì. Trần Mặc đi kiểm tra các linh điền nhị giai tản mát khắp nơi, tưới thêm chút nước rồi mới trở về Trường Ca Linh Trì.
Cũng nhờ Địa Mạch Trúc Mễ tẩm bổ, thực lực đám yêu thú ở Trường Ca Linh Trì có thể thấy rõ bằng mắt thường là đang tăng lên. Mà những yêu thú này có thể trao đổi kinh nghiệm, lại có Thanh Hồng Xà Yêu ở đó, đám gia hỏa này cũng không dám làm loạn.
"Tới!" Trần Mặc khẽ vung tay, Tiểu Kháng không biết ở đâu hóa thành tia chớp màu đỏ xuất hiện ngay trước mặt hắn. Trên cổ nó, Tiểu Kim cũng cường tráng hơn. Hiện tại nó cũng đã có thực lực nhất giai tầng bảy. Nhưng, điều nổi bật nhất vẫn là cái khối sưng trên đầu. Trần Mặc đoán có lẽ sau một lần hoán huyết nữa, con tiểu xà này sẽ thực sự hóa giao! Thực lực sẽ cao hơn một bậc.
"Lạc lạc lạc!"
"Theo ta đến Bắc Nhạc Thành một chuyến."
Trần Mặc định bán một đợt linh thực, tiện thể tìm giúp Thanh Hồng Xà Yêu pháp luyện khí. Dù sao hắn cũng đã hứa với bọn họ từ lâu, cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ.
"Lạc lạc lạc!" Tiểu Kháng vẫy cánh, có vẻ vô cùng kích động. Nếu là trước đây, Trần Mặc chắc chắn không dám mang con yêu thú cao gần sáu mét này vào thành, nhưng bây giờ thì khác. Nhìn nó còn có dáng dấp của một con linh kê hay không? Dùng lời rùa đen nói thì Tiểu Kháng giờ là một con bàn điểu, lại còn là bàn điểu bay rất nhanh! Thêm vào việc bây giờ hắn có quan hệ với Nhiếp gia, chắc hẳn sẽ không có tu sĩ nào đui mù mà nhòm ngó đại điểu của hắn.
"Ngươi thì không được đi."
Trần Mặc liếc Tiểu Kim đang trên cổ Tiểu Kháng, nói. Nhưng chưa dứt lời, đối phương đã chui ngay vào đám lông vũ đỏ, dùng cách đó hoàn thành một màn ẩn nấp hoàn hảo. Trần Mặc thấy thế thì dở khóc dở cười. Từ khi Tiểu Kim bắt đầu ấp trứng thì nó cứ quấn quýt lấy Tiểu Kháng. Nếu không biết, người ta còn tưởng gà này là bố mẹ nó đấy! Không đi thì thôi, cũng không thành vấn đề gì.
Sau khi bàn bạc với Thanh Hồng Xà Yêu, Trần Mặc cưỡi trên lưng Tiểu Kháng rộng lớn, thẳng hướng Bắc Nhạc Thành mà đi. Tốc độ nhanh như điện xẹt. Chỉ sau ba canh giờ, bọn họ đã đến cửa thành Bắc Nhạc. Ngay lúc bọn họ đáp xuống, đám thành vệ lập tức cảnh giác, tay đã rút đao kiếm khỏi vỏ, sẵn sàng tung một kích trí mạng vào yêu thú xâm nhập. Nhưng khi nhìn thấy tu sĩ nhảy xuống từ yêu thú thì bọn họ không chỉ thở phào mà nét mặt còn đầy tươi cười.
"Trần đạo trưởng! Là ngài sao!"
Trần Mặc không nhận ra đối phương, nhưng vẫn lên tiếng chào hỏi theo phép tắc.
"Ta còn tưởng lại có yêu thú công thành nữa chứ." Thành vệ đội trưởng cười nói, vừa nhìn Tiểu Kháng từ trên xuống dưới, "Ngự thú của Trần đạo trưởng, quả là thần điểu! Đúng là thần tuấn!"
"Làm phiền đạo hữu bận tâm."
"Đâu có! Mời ngài vào!"
Trần Mặc nhớ mang máng lần đầu tới đã bị thành vệ hỏi han đủ điều, thậm chí còn phải nộp linh thạch mới được vào. Còn bây giờ thì sao? Khung cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Vào trong thành, Trần Mặc không dùng pháp khí phi hành mà thong thả dạo bước cùng Tiểu Kháng trên đường lớn. Một con yêu thú cao gần sáu mét như vậy, tỉ lệ người ngoái đầu nhìn lại có thể nói là rất cao! Và rất nhanh, đã có người nhận ra hắn.
Mới vào thành không lâu, từ chân trời đã bay tới một chiếc pháp khí phi hành tiêu chuẩn, sau đó hạ xuống ngay trước mặt Trần Mặc. Hoắc Trung Thiên lập tức nhảy xuống, vừa mừng vừa sợ chắp tay nói: "Trần đạo trưởng, sao ngài lại tới đây? Ngài nên báo một tiếng để ta ra đón mới phải chứ! Sao lại có thể để ngài phải khổ cực như vậy."
Trần Mặc nhìn đối phương, mặt vẫn mỉm cười nhưng trong lòng lại hơi thở dài. Càng cố gắng quá lại thành phản tác dụng, cho dù hắn thực lực càng mạnh, địa vị càng cao thì so với Dư Kỳ Kỳ - người đứng đầu đường cái ở Thái Ương Khu, hắn vẫn còn kém một chút. Người sau biết cách cư xử, khéo léo hơn nhiều. Nhưng mà nói đến gia hỏa này thì những ngày nay đang làm gì? Đã lâu không gặp.
"Gia chủ có ở đây không?"
"Cái này... Cái này... ta phải về hỏi đã." Hoắc Trung Thiên cũng chỉ là một quản sự, dù có quyền báo cáo riêng nhưng đâu dám tùy tiện theo dõi động tĩnh của gia chủ.
Trần Mặc khẽ "à" một tiếng.
"Nhưng Lý tổng quản đã về!"
"A?" Lần này hắn liền thấy hứng thú, "Chuyện khi nào?"
"Liền mười ngày trước!" Hoắc Trung Thiên cả người phấn khởi, "Lý tổng quản bây giờ đã là tu sĩ Kim Đan rồi! Thực lực Nhiếp gia lại càng thêm lớn mạnh!"
Mặt hắn đầy vẻ kích động, bộ dạng như được vinh hạnh lây.
"Đi thôi! Vậy ta phải đi chúc mừng một phen!"
"Trần đạo hữu, mời ngài đi theo lối này!" Hoắc Trung Thiên làm động tác mời lên pháp khí, căn bản không thèm để ý đến con yêu thú to lớn kia.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận